Vương Xà

Một lần nữa tiếng súng lại vang lên, viên đạn xoay tròn, xé toạc không gian lao cùng đường đi nhưng ngược hướng với viên đạn đang tay tới phía Bạch Xà kia. Đường nhắm bắn cực chuẩn khiến cho cả hai viên đoạn va vào nhau giữa không trung phát ra một tiếng nổ lớn…

“RẦM…..”

“PẰNG ….PẰNG….PẰNG….”

Hàng loạt tiếng súng vang lên đinh tai từ khẩu súng lục dài màu bạc bóng loáng của con người lạ mặt đó nhắm thẳng vào lão ta – một lão già có sức sống dai dẳng nhưng tuyệt nhiên những viên đạn đó lại không bắn vào một điểm chết nào trên người nào. Là bắn trượt sao? Chắc chắn là không rồi, bởi có thể ngắm bắn được cả viên đạn đang lao tới thì sao có thể ngắm trượt những thứ còn dễ dàng hơn thế được chứ. Ngược lại, những viên đạn đó lại quá chuẩn như ý của chủ nhân nó muốn. Những viên đạn đó nhắm thẳng vào cổ tay, chân, đồi gối, khuỷu tay của lão đã phế đi toàn bộ các chức năng hoạt động biến lão thành người tàn phế bởi xương lão đã bị bắn vỡ vụn.

Thế nào là đau đớn?

Thế nào là tàn nhẫn?

Chính là khiến cho người phải chết đấy không thể ước một phát nhắm mắt sang thế giới bên kia được mà phải quằn quại trong đau đớn, máu và nước mắt…. Phải, thứ nước mắt vốn không tồn tại trong thế giới ngầm này nhưng nó phải nhỏ bởi sự đau đớn tột cùng của thân xác. Và rồi để lịm dần trong tê dại, đau đớn mà nhớ mãi mãi nỗi đau, sự khiếp đảm mà đi sang thế giới bên kia.

“Song Xà” vốn được mệnh danh là những con rắn độc tàn bạo và đầy mưu mô thủ đoạn nhưng người con trai trước mặt Bạch Xà này còn tàn bạo, thủ đoạn, dã man cùng lạnh lùng hơn gấp nhiều lần….

Ngũ Tướng Không Ngai dù đã tự tay giết không ít người, tàn bạo không kém nhưng cho dù có lạnh tới đâu, được tôi luyện tới mức nào cũng phải tái mặt khi thấy người con trai đó rút ra một thanh kiếm màu đen y hệt như của Hắc Xà nhưng nó lại được gắn một viên ngọc màu đỏ phía chuôi kiếm. “Roẹt” một cái, người con trai đó đã tuyên bố án tử chém đầu cho lão ta bằng một đường kiếm nhanh, gọn và rất ngọt như là chỉ chém một vật gì đó vô cùng tầm thường vậy. Nhưng như vậy thì chưa là gì khi người con trai đó ghim đầu lão vào tường bằng chính thanh đao của lão chỉ trong tích tắc khi người ta thấy đầu lão bị hất bay lên…


_Hay …. Hay lắm…._ Hắc Xà vỗ tay tiến về phía người con trai đó.

Người đó không nói gì, cất kiếm vào vỏ bao rồi bước tới nhặt chiếc áo lụa mà Bạch Xà vứt dướt đất choàng lên người cô.

_Ơ! Cảm ơn!_ Bạch Xà không khỏi ngạc nhiên trước hành động của người con trai lạ này.

_Về bang đã rồi nói chuyện tiếp _ Hắc Xà vỗ vai người đó và ôm eo Bạch Xà bước đi, theo sau là Ngũ Tướng Không Ngai.

TẠI BANG VƯƠNG XÀ:

_ Em gái, cậu ta – người vừa cứu em ban nãy đó, tên là Uông Thành Hải Long và có lẽ em cũng gặp cậu ta rồi đấy _ Hắc Xà bình thản nói, người con trai kia cũng rất bình thản như không phải chuyện của mình uống thứ chất lỏng màu xanh dương đựng trong chiếc ly. Trong khí đó Bạch Xà nhìn người lạ này bằng một ánh mắt không thể khó hiểu hơn.

_Biết? _ Bạch Xà quay lại nhìn anh mình một cách khó hiểu.

_Ừ, em lần thứ hai gặp cậu ấy nhưng danh tiếng thì nghe rất nhiều rồi. Cậu ta là Huyết Xà _ Hắc Xà cười, nhẹ nhàng vuốt tóc em gái mình.


“Phụt….”

Bạch Xà nhà ta không nể nang càng không sợ mất hình tượng gì phun tất cả rượu trong miệng ra phun thẳng về phía người đối diện là Huyết Xà. Nhưng như một phản xạ có điều kiện, Huyết Xà bình thản tránh rồi lại bình thản uống rượu tiếp không lên tiếng….

_ Anh nói gì cơ?_ Bạch Xà trợn tròn mắt nhìn anh.

_Này, em đừng có phản ứng quá vậy chứ? Bất lịch sự quá _ Hắc Xà lắc đầu, lấy tay lau miệng còn vương nước của cô.

_ Nhưng….. nhưng….. _ Bạch Xà lắp bắp chỉ vào Huyết Xà.

_ Rồi rồi, vì đây chính là tuyệt mật nên mới có lời nói rằng cậu ta hoạt động tự do. Em không để ý gia huy của Vương Xà sao? Con rắn màu đỏ bao quanh Song Xà chính là hình ảnh tượng trưng cho Huyết Xà đấy. Hay nói một cách đơn giản thì cậu ta cũng chính là vị Bang chủ thứ hai của Vương Xà này _ Hắc Xà giải thích.

_ Hả?.... _ Miệng Bạch Xà càng ngày càng mở lớn muốn rớt cả hàm ra ngoài luôn.

_ Chẹp, đừng mở lớn miệng thế, anh sẽ hôn đó. Chuyện này như anh nói là tuyệt mật nên giờ anh mới nói với em được đó. Từ giờ hãy chiếu cố cậu ta nhé_ Hắc Xà cười, hôn nhẹ lên má Bạch Xà.


_ Hừ, anh được lắm, giờ mới chịu nói với em. Nhưng khoan đã, em muốn hỏi một chuyện _ Bạch Xà lườm Hắc Xà một cái bởi lúc nào cũng dỗ cô bằng cách đó làm cô không thể làm gì khác được cả.

_Gì vậy? _ Hắc Xà cười.

_Anh ta bị câm hả? _ Bạch Xà chỉ thẳng tay vào Huyết Xà, không thể ngây thơ vô tội hơn nữa hỏi.

Câu hỏi của Bạch Xà khiến Huyết Xà nhà ta từ nãy giờ chẳng thèm lên tiếng quan tâm chuyện của hai anh em giờ phải ngẩng lên liếc mắt nhìn Bạch Xà một cái. Còn Hắc Xà thì lúc này cũng đang đần mặt nhìn em gái mình, gương mặt bắt đầu chuyển sắc rồi không nhịn được nữa Hắc Xà ôm bụng cười nghiêng ngả….. Tiếng cười của anh vang lên vọng cả căn phòng rộng.

_Hahaha…. Long, thấy chưa ? Tao đã bảo kiểu gì cũng có người tưởng mày câm mà….. Hahaha…._ Hắc Xà vừa cười vừa nói.

Huyết Xà không nói gì nhưng ánh mắt sắc lạnh lại đang lườm người cười lăn cười bò kia một cái chết được người và đông cứng mọi thứ.

Hắc Xà thấy thế liền cố nhịn cười, vỗ vai em gái còn đang ngơ ngác của mình giải thích trước khi mình chọc cho người nào điên lên lại tút kiếm chém bừa thì chắc chắn sẽ phiền phức lắm:

_Haha, Bạch Xà, không phải cậu ta bị câm đâu. Lý do thứ nhất là cậu ta không thích nói khi cảm thấy không cần thiết. Thứ hai là cậu ta bình thường phải nói nhiều quá nên khi được nghỉ cậu ta không muốn nói nữa. Em biết công ty SK chứ? Là công ty của chúng ta đấy, nó là viết tắt của “Snake’s King” – Vương Xà đấy. Giám đốc hiện thời của công ty này chỉ là giám đốc do cậu ta thuê để quản lý công ty thôi, còn cậu ta mới là giám đốc đúng nghĩa nhưng chỉ khi có vụ làm ăn lớn mới ra mặt để ngoại giao thôi.

_Ừm, ra vậy _ Bạch Xà khẽ gật đầu.

_Túm lại là cậu ta sau những ngày phiêu bạt trên thương trường giờ sẽ quay về bang. Em chiếu cố cậu ta một chút, được chứ? _ Hắc Xà vỗ vai em gái.


_Anh tự đi mà chiếu cố. Em không thích dạy trẻ con tập nói _ Bạch Xà bĩu môi quay mặt đi.

Câu nói của Bạch Xà lại một lần nữa khiến Hắc Xà ôm bụng cười ra nước mắt. Trong khi đó Huyết Xà vẫn tuyệt nhiên không mở lời nhưng trên khóe miệng khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười…

* * *

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng phía chân trời thì tin tức Lão Tam – bang chủ bang Hổ Long bị chết thê thảm, toàn bang từ trên xuống dưới máu chảy thành sông, ai cũng thành ma không đầu khiến cho cả trăm bang từ lớn đến nhỏ phải hãi hùng khi nhìn những hình ảnh đó. Tất cả các bang chủ dù là người đối đầu hay không đối đầu với Vương Xà cũng phải rùng mình khi tưởng tượng tới mình sẽ như thế nào nếu đối đầu tuyên chiến với Vương Xà…. Đó là một cái chết bi thảm.

Dù chẳng cần bảo họ cũng đoán được đó là cái chết bi thảm, tàn nhẫn và vấy mùi máu tanh bởi sự sụp đổ trong một đêm của Hổ Long là do Vương Xà làm vì chỉ mình Vương Xà mới dám đánh cược một ván bài lớn như vậy. Huống hồ chiếc thẻ bài in gia huy của Vương Xà được để lại là bằng chứng rõ ràng như thế nữa rõ ràng họ không hề sợ hãi khi tuyên bố chính mình đã để tại những tàn tích đẫm máu đó…. Đây không chỉ là một cuộc xử trảm với người dám đối đầu Vương Xà mà còn là lời cảnh cáo đối với tất cả những bang dám ra mặt đối đầu với Vương Xà…. Một lời cảnh cáo đẫm máu tươi….

_Ván bài này khá tuyệt_ Một nụ cười tanh mùi máu hiện lên trên môi người con trái với gương mặt thanh tú, vận trên mình bộ đồ trắng.

Người ngồi cạnh anh không nói gì, chỉ im lặng đưa mắt ngắm nhìn bình minh đang dần lên và mặt trời tỏa nắng vàng ngoài hiên nhà kia là báo hiệu một ngày mới đã đến….. Một lúc lâu sau người con trai đó mới đứng dậy, khẽ nói. Chất giọng nam trầm nhưng mang một hơi lạnh cùng nhiệt độ âm thẩm thấu vào da thịt người khiến ta run sợ:

_Nhưng trò chơi giờ chỉ mới bắt đầu.

Anh bước đi, người kia uống cạn ly rượu đỏ thẫm ưa thích trên tay rồi cũng đứng dậy. Hai bàn tay đút túi quần ung dung bước theo không quên bỏ lại phía sau bình mình kia câu nói:

_Ừ, là trò chơi của máu và nước mắt nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui