Vương Vấn
BỐP!
Ả ta tức điên lên vứt hết tài liệu xuống đất, khinh rẻ con người đang đứng trước mặt mình. Anh là O thôi mà, có gì tốt chứ, chỉ được cái bụng còn lại thì vô dụng, vô dụng tới nỗi chỉ muốn xé xác ra thôi.
Omega nam, địa vị, tiếng nói trong xã hội thật sự rất thấp, ngay cả muốn có một công việc cũng phải xin tới xin lui, nếu không phải một phần do cô giúp, chưa chắc gì anh đã được vào trong công ty làm.
-Làm lại cho tôi! Omega đúng là vô dụng, vậy mà cũng được nhận vào công ty! -Ả điên tới nỗi ầm ĩ cả một góc trời, mọi người xung quanh tuy miệng không nói nhưng trong lòng có vẻ khá bất mãn với anh. Chắc chắn đã làm cái gì đó rồi, nên mới được chủ tịch tín nhiệm như vậy
-Ầm ĩ thế!
-Tên O đó đó, mỗi lần chủ tịch tới đều gọi lên phòng riêng. Anh nói xem, không phải có chuyện mờ ám sao!?
-Chắc là đã dạng chân ra để chủ tịch chơi rồi, thảo nào...haiz, kém cỏi như vậy cũng được nhận vào!
Tuấn Minh không lấy một lời phản bác. Người ta đã nghĩ mình là loại người vậy rồi, có nói thế nào vẫn vậy thôi. Anh cúi người nhặt tài liệu lên, xót xa lắm, tủi nhục lắm. Lại chỉ có thể chịu đựng một mình
Giá như, anh không phải Omega.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...