Vương Tuyết Nghi


Bên trong khu rừng tối tăm, cây cối chen chúc sát nhau, gió mạnh thổi qua khiến lá cây va chạm, phát ra âm thanh xào xạt quỷ dị, nghe qua không khỏi liên tưởng đến nhiều thứ đáng sợ.
Ở một góc rừng, một đám người đông đúc cầm đuốc gào thét liều mạng chạy thẳng vào sâu bên trong, không thèm để ý đến nguy hiểm rình rập xung quanh. Mà xa xa nơi bọn họ hướng đến, hai thân ảnh nữ tử đang ngồi đối diện nhau, một khuynh thành mỹ nhân miệng không ngừng lẩm nhẩm chú ngữ khó hiểu, một thiên tiên tuyệt thế mỹ nữ nhắm mắt bất tỉnh.
Chỉ thấy từ trong miệng Thất Mỹ điêu một luồng khí màu hồng chậm rãi bay ra, đôi mắt đen chuyển thành màu tím sâu thẳm, tỏa ra mị hoặc vô hạn, bên trong con ngươi chứa giữ hình ảnh một gương mặt xinh đẹp, chặt chẽ giữ lấy.
Luồng khí màu hồng từ miệng Thất Mỹ điêu chậm rãi bay đến trước mặt Vương Tuyết Nghi, dần dần phát tán bao phủ cả người nàng, nồng đậm hồng quang tập trung bao lấy gương mặt nàng, từng chút từng chút len lõi vào từng tế bào thẩm thấu vào sâu bên trong. Theo thời gian luồng khí chui vào gương mặt Vương Tuyết Nghi, đôi mắt đẹp của Thất Mỹ điêu không khỏi hiện lên ý vui mừng.
Đợi một chút nữa, một chút nữa thôi, gương mặt này sẽ chính là của ta.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thất Mỹ điêu cong lên một nụ cười đắc ý, nhưng mà ngay sau đó, nụ cười liền trở nên cứng ngắc, hai mắt kinh ngạc mở to nhìn chằm chằm Vương Tuyết Nghi.
Chuyện gì xảy ra? Không thể nào, đây là chuyện gì?
Bởi vì, luồng khí màu hồng kia không có đem tinh hoa mỹ mạo Vương Tuyết Nghi trở ra theo dự kiến của Thất Mỹ điêu, mà ngược lại mạnh mẽ bị hút vào trong người Vương Tuyết Nghi. Thất Mỹ điêu hai mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn luồng khí của mình cứ như vậy bị Vương Tuyết Nghi mạnh mẽ đoạt lấy, mà bản thân nó cũng không có cách nào dừng lại được. Phải biết rằng yêu thuật này một khi sử dụng thì sẽ không thể ngừng lại đến khi nào kết thúc. Mà sở dĩ Thất Mỹ điêu dám sử dụng, là do tu vi của nó đã đạt đến cảnh giới nhân Tôn, đối với một kẻ nhân Sư thấp kém căn bản không có cái gì trở ngại. Nhưng mà, sự việc trước mắt làm sao giải thích đây?
Thất Mỹ điêu lúc này tràn đầy khiếp sợ cùng không cam lòng trơ mắt nhìn. Trong lòng không ngừng kêu gào, nó làm sao có thể ngờ tới chuyện này lại xảy ra!
Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng. Nàng ta căn bản chỉ là một nữ nhân thấp kém, không có khả năng. Không thể nào!
Một lúc sau, luồng khí màu hồng bị Vương Tuyết Nghi hút hết, thân thể nàng cũng vô lực ngã về phía sau, vẫn giống như trước bất tỉnh. Thất Mỹ điêu bị hút hết mỹ mạo, khiếp sợ ngã ngồi trên mặt đất, hai tay run rẩy sờ lên mặt, cảm giác làn da nhăn nheo thô ráp truyền thẳng đến đại não, hai mắt liền trợn lớn không thể tiếp nhận.

“Mặt của ta! Mặt của ta sao lại thế này? Gương mặt xinh đẹp của ta! Mặt của ta! A…” Thất Mỹ điêu kích động hét lớn, một cỗ mất mát đau khổ tràn ngập trong tâm trí. Nó yêu nhất chính là mỹ mạo của mình, nhiều lần vất vả tìm kiếm nữ tử xinh đẹp về bồi bổ dung nhan, trước nay vẫn luôn tự hào. Vậy mà, hôm nay lại bị một kẻ thấp kém lấy mất, bảo nó làm sao chấp nhận đây?
Nhất thời, hai mắt thống hận ngập trời âm độc nhìn chằm chằm vào Vương Tuyết Nghi, hận không thể ngay lập tức bay lên xé xác nàng ta ra thành từng mảnh.
“Ta muốn bắt ngươi trả đại giới. Đi chết đi!” Thất Mỹ điêu nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nói ra, hận thù trong mắt tràn ngập, lập tức toàn thân phát ra khí tức cường đại, tung ra một chưởng khổng lồ hướng Vương Tuyết Nghi ập đến.
Nháy mắt phong ba nổi lên, bụi đất ngập trời, hàng loạt cây cối xung quanh bị lực lượng mạnh mẽ nhổ cả gốc rễ, cây lớn cây nhỏ nặng nề cứ như thế nhẹ nhàng bay lên xoay chuyển giữa không trung.
“Tiện nhân, ta muốn ngươi tan xương nát thịt, ta muốn nghiền nát cơ thể của ngươi. Đi chết đi!”
Theo sau lời nói của Thất Mỹ điêu, hàng loạt cây cối liền hướng Vương Tuyết Nghi mạnh mẽ ập đến.
Bên trong Nguyệt giới, A Bóng gấp đến nỗi dậm chân, nhưng mà bây giờ nữ vương đang bất tỉnh, nó không có cách nào thoát khỏi Nguyệt giới. Chẳng lẽ, cố gắng nhiều như vậy, nữ vương kiếp này cũng không thể tránh khỏi cái chết hay sao?
Ngay lúc cây lớn chỉ còn cách Vương Tuyết Nghi một thước, một tấm bia đỏ rực trong suốt đột nhiên hiện ra chắn trước mặt nàng, đem công kích của Thất Mỹ điêu mạnh mẽ đẩy ngược trở về.
Thất Mỹ điêu còn đang đắm chìm trong giận dữ điên cuồng, nghĩ rằng Vương Tuyết Nghi nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng sau đó, đám cây lại bất ngờ bay ngược trở lại, toàn bộ hướng nàng ta ập xuống, khiến cho nàng ta nhất thời không kịp phòng bị.
Ầm ầm…
Hàng loạt cây lớn mạnh mẽ va vào người Thất Mỹ điêu, đây lại là công kích do chính bản thân nó tạo ra trong cơn giận dữ điên cuồng, toàn bộ thống hận dồn hết trong đó, sức mạnh tàn phá cũng không thể nào nhỏ, bây giờ trả ngược lại cho bản thân, khiến nó không chết cũng mất nửa cái mạng.
Đám người cầm đuốc điên cuồng đang chạy ở một nơi nào đó nghe thấy động tĩnh lớn cũng đột nhiên ngừng lại, trong lòng thầm kêu không ổn. Công kích của cảnh giới nhân Tôn không phải nhỏ, ngay cả mặt đất dưới chân bọn họ vẫn còn rung động. Cái này chứng tỏ Thất Mỹ điêu gặp phải cường giả, đánh nhau rồi. Nhưng mà, việc này cũng không làm cho bọn họ bỏ cuộc, đây là cơ hội lớn khó gặp, biết đâu bản thân may mắn lúc hỗn loạn đem nàng cướp đi được, đây chẳng phải hời to a! Nghĩ vậy, cả đám lại tiếp tục gia tăng tốc độ lao đầu chạy về phía vừa mới phát ra động tĩnh lớn.

Bên trong đám cây ngã nằm ngổn ngang, từng nhánh cây gãy rụng vung vãi khắp nơi, thân ảnh một mỹ nữ yểu điệu mắc kẹt trong đó, hai cánh tay nàng ta đã bị đè gãy, huyết nhục mơ hồ, khắp người tả tơi không chịu nổi, còn đâu bộ dáng xinh đẹp rực rỡ trước đó!
Thất Mỹ điêu toàn thân đau đớn không thể cử động, nó gắng gượng mở hai mắt nặng trĩu nhìn bóng dáng mơ hồ đang tiến lại gần mình. Bóng dáng kia, là một nam tử yêu nghiệt, tà áo đen tung bay trong lớp bụi đất mù mịt, tóc đen phất phơ theo gió, bước chân của hắn chậm rãi mà vững vàng, mỗi bước đi lại mang theo khí thế bức người, nhìn thế nào cũng là một khung cảnh ma mị đẹp đẽ.
Đến khi nam tử kia đến gần Thất Mỹ điêu, nó mới nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, hai mắt không tự chủ được bất ngờ mở lớn. Nếu Vương Tuyết Nghi là tuyệt thế mỹ nữ thế gian, thì hắn chính là đệ nhất yêu nghiệt nam tử, chân chính cực phẩm nam tử. Thất Mỹ điêu trong lòng tràn đầy kinh hãi, nó sắp không thở nổi nữa rồi, nam tử như vậy, không cướp về thì không được mà. Đợi sau khi nó lấy được mỹ mạo của Vương Tuyết Nghi, thì có thể cùng với người này đứng chung một chỗ thật xứng đôi rồi. Với bản năng của một yêu thú, nó nhận ra nam tử yêu nghiệt trước mắt không phải con người, thực lực lại vượt xa đến mức nó không thể nhìn thấu, lúc này hắn lại tiến về phía mình, có lẽ là đến cứu mình. Cũng phải, lấy mỹ mạo của nó hiện tại, hấp dẫn một nam tử cũng không phải khó khăn.
Nhưng mà nó hiện tại quả thật đã bị đánh đến u mê đầu óc, đã quên mất gương mặt hiện tại của mình xấu xí đến mức nào.
Càng nghĩ, Thất Mỹ điêu càng mừng rỡ, trong lòng liền bày kế sách, hai mắt nhanh chóng phóng ra mị thuật màu tím nhìn thẳng vào mắt hắc y nam tử, đôi môi rỉ máu khẽ mấp máy, lời nói nũng nịu đáng thương chậm rãi phát ra.
“Công tử! Ta bị loài người bày kế hãm hại, nàng ta muốn ép ta kí kết khế ước, ta bởi vì nhất quyết không đồng ý, nàng ta liền muốn giết ta. Hức hức… Công tử, ta biết chàng là người tốt, chàng giúp ta có được không?”
Nghe vậy, khóe môi hắc y nam tử chậm rãi cong lên nở một nụ cười mê người, ánh mắt thâm thúy híp lại nhìn chằm chằm Thất Mỹ điêu.
Thấy vậy, Thất Mỹ điêu mừng rỡ trong lòng, cho rằng chiêu này của nó có tác dụng, liền vui vẻ nói tiếp.
“Công tử, loài người vốn độc ác ích kỷ không phải chàng không biết, cầu xin chàng giúp ta có được không?” Hai mắt Thất Mỹ điêu rưng rưng, vô cùng đáng thương nhìn nam tử trước mắt, trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Chỉ thấy hắc y nam tử mỉm cười càng sâu, hắn chậm rãi ngồi xuống, đưa tay lên nhẹ nhàng nâng lấy chiếc cầm nhỏ bé của Thất Mỹ điêu.
“Muốn ta giúp phải không?” Hắn mỉm cười, giọng nói trầm thấp nam tính, ngón tay không ngừng vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn.
Thất Mỹ điêu nghe vậy, ánh mắt hiện lên tia vui mừng, nở một nụ cười mà nó tự cho là xinh đẹp quyến rũ nói:

“Đúng vậy… Á…”
Lời còn chưa nói xong, cằm của nàng ta đã bị bàn tay to lớn của nam tử dùng lực bóp nát, phát ra tiếng xương gãy ghê rợn, máu đỏ tuôn ra chảy xuống tay hắn.
Đau đớn thấu tim gan khiến cho Thất Mỹ điêu không ngừng la hét, âm thanh thảm thiết vang vọng, hai mắt kinh hãi trợn lớn không thể tin nhìn hắn.
“Ngu ngốc.” Hắc y nam tử bộ mặt lúc này âm lãnh đến đáng sợ, ánh mắt hắn tràn ngập khinh thường cùng chán ghét, giọng nói phát ra lạnh băng không một tia cảm xúc.
Hắn đứng lên, ngạo nghễ nhìn nữ tử dưới chân không ngừng quằn quại đau đớn, con ngươi màu bạc chán ghét híp lại, bàn tay khẽ lật một cái, uy áp vô hình liền hướng tới cổ nàng ta ép chặt, khiến nàng ta chết ngay lập tức.
Nam tử không một chút thương tiếc chậm rãi quay lưng, đi về phía nữ tử đang nằm bất tỉnh ở bên kia. Bước chân chạm vào tà váy của nàng, hắn nhìn nàng thật sâu, trong con ngươi bạc không nhìn ra được cảm xúc gì. Hắn bế nàng lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang nhắm mắt, cảm giác thân thể mềm mại nằm gọn trong tay, hắn hóa thành một làn khói đen mang theo nàng cùng biến mất tại chỗ.
Ngay sau khi hắc y nam tử rời đi, một đám người cầm đuốc liền ồ ạt kéo đến, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến bọn hắn không khỏi kinh hãi.
“Mau đến nhìn, Thất Mỹ điêu chết rồi.”
Chỉ thấy trong đám cây nằm ngổn ngang, một con chim tước bảy màu to lớn bất động nằm đó, toàn thân bê bết máu, hai cánh bị đè gãy, nhất là cái mỏ dài của nó, đã bị nát không còn hình dạng, cái chết thực thê thảm.
“Kẻ nào lợi hại như vậy? Đánh chết Thất Mỹ điêu?”
“Còn ai vào đây nữa, người đã không thấy, ngoài cái lão già thối Tam Bất Hảo thì còn ai vào đây.”
“Đúng vậy, lúc Thất Mỹ điêu vừa mang nữ nhân kia rời đi, lão liền đuổi theo.”
“Không ngờ lão già kia ra tay độc ác như vậy.”
Cả đám người kẻ thì chạy xung quanh tìm kiếm mỹ nhân, kẻ thì bàn luận xôn xao, trong lòng hận đã tới chậm một bước.

Lúc này, đại trưởng lão, Âu Dương Tề cùng đám người hoàng thất cũng vừa tới, nghe mọi người nói, đều trầm mặt khó coi.
“Kẻ nào dám giết Thất Mỹ điêu của ta?” Một tiếng rống giận đột ngột phát ra khiến mọi người phải bịt tai lại, uy lực của cao thủ nhân Tôn phát ra không phải ai cũng có thể chống đỡ.
Hạ Lục Tào vừa mới đến, nhìn thấy cảnh tượng chết thê thảm của Thất Mỹ điêu, liền giống như phát điên rống lớn, tức giận đến đỏ mắt, thống hận ngập trời. Không ít người tu vi thấp không chịu nổi uy áp của lão đã trực tiếp ngã xuống chết.
Hạ Lục Tào dáng người cao to tuấn tú, là một trung niên nam tử, nhưng thật ra tuổi tác của hắn cùng với đại trưởng lão cũng không sai biệt lắm. Hắn phải cực khổ cỡ nào mới tìm kiếm đầy đủ vật liệu quý hiếm về để tái tạo ra Thất Mỹ điêu, bảy ngày bảy đêm cực khổ, kết quả khiến hắn ngoài mong đợi. Hắn khế ước cùng Thất Mỹ điêu, tu vi của nàng tăng tiến thật nhanh, kéo theo hắn cùng tăng theo, vô cùng thuân lợi cho việc hắn tu luyện, hơn nữa, nàng nhan sắc xinh đẹp hơn người, lại có nhiều bí thuật dưỡng nhan, hắn cũng nhờ vậy mới giữ được vẻ trẻ trung, hắn cùng với nàng, cũng chính là nhiều lần phát sinh quan hệ, nàng là nữ nhân hắn yêu thích nhất, là bảo bối hắn trân quý nhất.
Vậy mà, kẻ chết tiệt nào, kẻ chết tiệt nào dám cả gan giết chết nàng?
Là kẻ nào?
Sau khi nghe thất mọi người bảo hung thủ là Tam Bất Hảo, Hạ Lục Tào mặt mày dữ tợn thống hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tam Bất Hảo, ta muốn băm ngươi thành vạn mảnh.” Vừa dứt lời, hắn liền ôm lấy thi thể to lớn của Thất Mỹ điêu bay đi.
Âu Dương Tề một bộ trầm mặt cúi đầu, hai tay hắn nắm thành quả đấm khẽ run rẩy. Sau đó, ánh mắt hắn ác liệt quét qua mọi người ra lệnh.
“Ban bố chiếu chỉ, toàn quốc truy nã Tam Bất Hảo.” Âu Dương Tề cả người lạnh lùng uy nghiêm, toàn thân khí thế vương giả phát ra mạnh mẽ.
Mỹ nhân bị cướp mất, quốc gia mất đi một trợ thủ cường hãn, Tam Bất Hảo, trẫm thề sẽ không để yên cho ngươi.
Ở một góc rừng nào đó, Tam Bất Hảo đột nhiên rùng mình một cái tỉnh dậy, gãi đầu ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Ơ hay! Hình như có kẻ đang mắng lão tử thì phải?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui