Bốn ngày sau…
Bên ngoài khách điếm tiếng ồn ào không dứt, đủ loại âm thanh, từ sáng đến tối, náo nhiệt không ngừng.
Hôm nay, chính là ngày mọi người vẫn luôn chờ đợi - Mỹ nhân đài.
Đây có thể coi là một lễ hội lớn ba năm diễn ra một lần, thu hút đông đảo tu luyện giả, đặc biệt là cánh nam tử,… Đó là những gì Vương Tuyết Nghi nghe ngóng được mấy ngày nay.
Trong thời gian bốn ngày, Vương Tuyết Nghi đã thành công đột phá đến cảnh giới Cửu cấp nhân Sĩ, nàng cảm thấy, còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá đến cảnh giới nhân Sư rồi.
Trong lòng lại phiền não! Nhìn người ta ai ai cũng là cao thủ, còn nàng…chỉ bằng một đứa trẻ con a!
Vương Tuyết Nghi chán nản ngồi chống cằm lên bàn, không ngừng thở dài, làm cho ai đó cũng sầu thối ruột.
Bọn A Bóng cùng tiểu Bạch nếu không có việc thì đều chui vào nhẫn giới. Ở trong này phong cảnh đẹp, lại có đồ ăn ngon, trái cây đủ loại, ngu mới không vào. Cảm nhận được nàng đang than phiền, A Bóng mới chán nản truyền âm nói với nàng.
“Ta nói này chủ nhân, người không có gì làm thì đi ra ngoài xem Mỹ nhân đài gì đó đi! Người còn ngồi chỗ này thở dài thì ta sẽ nổi điên đấy! Ta không chịu nổi a!” Chủ nhân không biết tâm trạng của người có ảnh hưởng tới nó sao?
“Phải ha! Ta quên mất.” Vương Tuyết Nghi sực nhớ, hưng phấn vỗ đùi một cái.
Nàng đứng lên, lấy ra hộp trang điểm nàng mua hôm trước để hóa trang.
Một cô nương bình thường xuất hiện trong gương, Vương Tuyết Nghi vừa ý chuẩn bị ra ngoài, lại không biết nàng nổi hứng cái gì, dùng màu đen chấm một cái nốt rùi rõ to bên mép môi phải, lại cười hì hì đi ra ngoài.
Bước xuống cầu thang, nhìn người người đông đúc, còn đông hơn hôm qua. Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thán, cái Mỹ nhân đài quả thật có sức hút rất lớn a!
Chuẩn bị bước ra khỏi cửa, lại bắt gặp tiểu nhị nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái. Hắn nhớ vị khách trọ này lúc trước đâu có nốt rùi đâu?
Vương Tuyết Nghi lại nháy mắt với hắn một cái, cố ý nói nhỏ:
“Ta vẽ chơi thôi!” Nói rồi lại cười một cái, đi ra khỏi khách điếm. Để lại tiểu nhị vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó, tay bưng chậu nước.
Đến khi nghe thấy tiếng ông chủ gọi, hắn mới giật mình vội vàng chạy đi làm việc. Nhưng trong lòng lại thắc mắc: Kì lạ, rõ ràng là một cô nương bình thường, thậm chí có chút xấu, khi cười lại khiến hắn cảm thấy nàng…rất đẹp?
Vương Tuyết Nghi đi bộ bên mép đường, có chút chật vật. Dòng người quả thật rất đông, nàng phải cẩn thận tránh né luồng lách mới có thể miễn cưỡng đi qua. Rốt cuộc Mỹ nhân đài như thế nào mà bọn họ lại điên cuồng như vậy chứ?
Lúc này, xung quanh nàng mọi người bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, chạy về phía trước, để lại nàng đứng giữa khoảng trống.
Chưa kịp thắc mắc chuyện gì xảy ra, Vương Tuyết Nghi quay lưng lại. Nàng nhìn thấy từ phía đối diện, một thiếu niên tóc đen mặc hắc y đang chạy tới, nói hắn chạy cũng không đủ, mà giống chạy trối chết thì đúng hơn. Hắn vừa chạy vừa thở dốc, khiến nàng chú ý là…hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ, không…là quá mức tuấn mỹ.
Từng đường nét trên gương mặt giống như được chạm khắc tỉ mỉ. Mày kiếm mắt phượng, mái tóc được búi cao, phần mái phủ xuống một bên mặt, đôi mắt màu tím đặc biệt xinh đẹp…
Ở hiện đại nàng gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nam, nhưng mà hắn…quả thật suất đến khó tả.
Nhưng mà đáng tiếc, trên má trái của hắn lại có một vết sẹo đỏ nổi bậc.
Vương Tuyết Nghi nhất thời ngây ngốc đứng đó, nhìn gương mặt kia dần phóng đại trước mắt mình.
Đến khi cảm giác được bàn tay bị nắm lấy kéo đi, nàng mới giật mình tỉnh lại.
“Chạy!” Tên thiếu niên nắm tay nàng hét lớn một tiếng.
Vương Tuyết Nghi kinh ngạc chạy theo, nàng ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, nhất thời nét hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt.
Không chạy, nói giỡn a! Phía sau là một con quái vật đấy! Cả người nó đều là màu đỏ chói mắt, giống như màu của máu, đôi mắt của nó cũng là một màu đỏ hung ác, răng nanh sắc nhọn nhe ra chờ thời cơ để cắn, rất đáng sợ a!
Thiếu niên vừa kéo nàng chạy vừa lớn tiếng mắng:
“Cô bị đần sao? Huyết ma thú đuổi tới nơi còn ngốc ra đó?”
Nhưng mà ai đó không để ý đến lời nói của hắn, đôi chân đột nhiên tăng tốc vọt lên phía trước, lại biến thành nàng kéo hắn chạy.
“Ối! Tự dưng cô chạy nhanh thế?”
Vương Tuyết Nghi không thèm trả lời hắn, nàng không rảnh như hắn lúc này còn lo nói chuyện. Đột nhiên phát hiện tên này có vấn đề.
Trong lúc mọi người hỗn loạn mà chạy, đồ vật xung quanh đều bị đạp đổ lăn lóc tứ tung, đột nhiên có một vị lão giả từ đâu bay tới, đối diện với huyết ma thú bắt đầu xuất chiêu.
Vương Tuyết Nghi bước chân đứng lại, xoay người nhìn về phía huyết ma thú cùng vị lão nhân tóc đỏ đã có chút bạc màu. Nàng không cần chạy nữa. Bởi vì, người kia chính là cửu cấp nhân Tôn. Là một đại cao thủ.
Tên thiếu niên cũng nghi hoặc nhìn, chỉ thấy vị lão nhân kia làm một vài động tác, liền bắn ra một quả cầu nước mạnh mẽ ập tới huyết ma thú.
“Xèo xèo…” Tiếng xèo vang lên rõ ràng, có thể thấy được cơ thể của nó nóng đến mức nào, cùng nước va chạm phát ra âm thanh đáng sợ.
Lại một quả cầu nước lớn hơn bay tới, trực tiếp đem con ma thú đánh ngã, nháy mắt liền bốc hơi tan biến không còn một mảnh.
Từ nơi nó chết bỗng xuất hiện một luồng khí màu đỏ bay lên. Lão nhân kia nhanh tay lấy ra một bình hồ lô, miệng lẩm nhẩm, luồng khí kia liền bị hút vào, lão nhanh chóng đậy nắp lại. Sau đó ông ta tiến tới nhặt viên ma hạch màu đỏ nằm im trên đất, cất vào tay áo.
Cuối cùng lão nhìn xa xăm một lát, ánh mắt nghi hoặc, sau đó phất tay áo bay đi.
Mọi người lúc này mới bình tĩnh trở lại, xôn xao bàn tán.
“Huyết ma thú sao lại xuất hiện ở kinh thành chứ?”
“Ta không biết, may mà vị tiền bối lợi hại kia đã thu phục rồi.”
…
“A! Ngươi thấy không? Ông ấy còn là thuần thú sư đấy, lúc nãy đã thu phục hồn khí của huyết ma thú rồi.”
…
Ma thú sau khi chết sẽ có hồn khí từ cơ thể nó bay lên, ma hạch thì vẫn ở yên trên trán của nó, phải dùng lực mới lấy ra được.
Nhưng con ma thú hôm nay, tại sao khi chết lại biến mất, chỉ để lại hồn khí cùng ma hạch nằm trên đất? Huyết ma thú? Nàng chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua? Phải hỏi A Bóng rồi.
Vương Tuyết Nghi cất bước chuẩn bị đi, lại bị giật trở lại.
“Cô nương còn muốn nắm tay ta đến chừng nào?”
Lúc này nàng mới sực nhớ, bên cạnh còn có một thiếu niên tuấn mỹ khác người đang cùng mình nắm tay a.
Bỏ tay hắn ra, trên mặt nàng thoáng qua một tia xấu hổ.
“Này…lúc nãy…đa tạ ngươi!”
Nói rồi nàng xoay người bước đi thật nhanh. Ai da! Nắm tay người ta từ nãy đến giờ.
Vương Tuyết Nghi dù gì cũng là một cái tiểu cô nương mười sáu tuổi, lần đầu nắm tay một nam tử xa lạ, không tránh khỏi cảm xúc phức tạp.
Thiếu niên kia đứng đó nhìn nàng đi vội vàng như vậy, cười khổ nhún vai một cái. Hắn biết bản thân xấu xí a, lại dọa cho người ta chạy rồi!
Đưa tay sờ sờ lên mặt, hắn muốn khóc. Cái vết bớt này đâu phải là hắn muốn!
Lại nhớ đến chuyện lúc nãy, hắn còn thấy sợ này. Hôm nay xui xẻo lại gặp phải huyết ma thú, nó cũng đuổi thật dai a, đuổi đến tận kinh thành.
Thôi! Nghe nói phía trước diễn ra lễ hội gì đó, đi xem náo nhiệt một chút.
Tại quảng trường rộng lớn, là nơi chuyên dùng để tổ chức những sự kiện quan trọng, hay các lễ hội lớn,…
Ở trung tâm là một đài cao khoảng ba thước, bốn góc là bốn cây cột lớn có chạm trổ những con ma thú sống động. Trên cao có ba dãy ghế lớn, ở giữa là mấy vị trung niên tọa thượng, dễ nhận thấy bọn họ chủ trì lễ hội này, hai dãy còn lại hai bên đài toàn những người ăn mặc hoa lệ, là dành cho quý tộc và những người giàu có. Bên dưới đài, đa số là người dân bình thường, hay là khách vãn lai đến xem vui,…đứng đầy cả quảng trường.
Vương Tuyết Nghi chính là bị chen lấn ở bên dưới đài, nàng vóc người nhỏ nhắn sắp bị mấy tên đại hán ép đến ngạt thở rồi, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đứng thoải mái một chút.
Ay da! Trước kia nàng đi coi hát đâu cần phải cực khổ thế này a!
Vương Tuyết Nghi nhìn thấy, phía sau nàng người đến vẫn còn nhiều, rốt cuộc là lễ hội gì đây?
Nửa canh giờ sau
Nàng đứng đó, đợi sắp nản rồi. Lúc nàng có ý định muốn quay về, thì giọng nói nàng chờ đợi rốt cuộc vang lên.
“Các vị, Mỹ nhân đài ba năm tổ chức một lần ngày hôm nay, chính thức bắt đầu.” Người nói là một cô gái mặc hồng y thanh tú, Vương Tuyết Nghi nhìn ra, nàng này tu vi khá cao. Nàng dùng linh lực khuếch đại âm thanh của mình, khiến cho từng người đều có thể nghe rõ ràng.
Theo sau nàng ta là một tràng vỗ tay rầm rộ cùng tiếng hò hét hưng phấn vang lên. Sau đó nàng mỉm cười đưa tay lên ý bảo im lặng, bên dưới rất hiểu ý đều im lặng.
“Các vị! Nhằm tăng thêm thú vị cho cuộc thi, Mỹ nhân đài hôm nay có một thay đổi nhỏ, chính là ở phần cuối của cuộc thi, chúng ta sẽ để cho Mỹ thất điêu tự mình chọn ra một mỹ nhân đẹp nhất, bất kể là vị cô nương nào trong các vị, cũng đều được vinh hạnh mời lên trên đài, làm hoa khôi của Mỹ nhân đài hôm nay. Các vị thấy thế nào?”
“Được.”
“Được.”
…
Bên dưới lập tức hưởng ứng hò hét. Vương Tuyết Nghi quay sang hỏi một tiểu cô nương bên cạnh.
“Muội muội! Mỹ thất điêu là gì vậy?” Nàng nhớ là chưa từng nghe qua tên này.
“Mỹ thất điêu tỷ cũng không biết?” Tiểu cô nương bên cạnh kinh ngạc hỏi lại. Sau khi xác định vị tỷ tỷ này không biết thật, mới tiếp tục nói.
“Mỹ thất điêu là một con chim thất sắc lớn, là do ma pháp sư cao cấp của chúng ta tạo ra, nó chỉ chọn cô nương xinh đẹp nào nó ưng ý thôi.”
Tiểu cô nương nhìn Vương Tuyết Nghi từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên rõ ràng dòng chữ: Tỷ tỷ ngươi xấu xí thế này, không có cửa đâu.
Vương Tuyết Nghi mặc kệ ánh mắt của nàng ta, tiếp tục gặng hỏi. Cuối cùng nàng biết được, lễ hội này đơn giản là nơi cho các nam tử tranh giành mỹ nhân. Các cô nương đã được lựa chọn kĩ càng để đưa lên đài làm phần thưởng cho những người chiến thắng. Bọn họ cũng không phải bị ép, mà là tự nguyện, được gả cho những người tài giỏi tu vi cao như vậy, không phải ai muốn cũng được. Ngoài ra, những người chiến thắng sau cùng đều sẽ được triều đình trọng dụng, một bước lên mây. Vừa có được mỹ nhân, vừa có tiền đồ, nam tử ai không mong muốn. Lợi dụng điều này, triều đình Ngân Hỏa quốc quả thật khôn khéo để tìm nhân tài giúp sức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...