Vương Tuấn Khải ! Hận Anh Đến Muôn Đời (Tfboys Verson)
Tiết thu ở Trùng Khánh mát mẻ hơi se lạnh ,cũng đã muộn nên nó tạm biệt ba mẹ cậu ra về.Lần theo địa chỉ nó đưa chú tài xế đưa hai người đi nhưng cậu cảm thấy rất lạ cảnh vật hơi quen thuộc giống như là đường về nhà của một người quen của cậu vậy “không lẽ ….không thể nào” cậu nghĩ đoạn rồi quay qua hỏi nó
- Li Li cậu ghi đúng địa chỉ đấy chứ
- Ukm đúng, là ông tớ đích thân ghi đấy không sai được đâu …mà sao vậy?
- À không sao tớ chỉ hỏi vậy thôi
“Ki..ttttt..” chiếc xe dừng lại hai người bước xuống vừa ra khỏi xe nhìn vào ngôi nhà cậu bỗng nhiên đứng đơ người.. “Không phải chứ ……là nhà anh ấy mà ,đúng rồi….hả anh ấy mà cũng sống cùng người lạ à,là con gái mà lại là Tiểu Li nhà ta nữa chứ chắc là Mẹ Vương làm. Keo này có cái hay xem rồi…mình có nên nói cho cậu ấy không nhỉ..?...mà thôi chuồn lẹ cái đã không anh ấy mà tính sổ chuyện hồi chiều thì chết.” Mải mê trong suy nghi cậu không để ý là nó gọi cậu nãy giờ
- Ê…ê vào thôi cậu bị trúng gió à..– nó lấy mật mã cửa ông ghi cho mở cửa xong thấy cậu cứ đứng đơ ra gọi mãi mà không trả lời
- Thôi hôm khác ghé vào đi….có gì gọi nhé – nói xong cậu chui tọt vào xe ra về
- Có chuyện gì vậy chứ cứ như cậu ta bị trúng tà vậy – nói xong nó ôm cái vali đi vào
Căn nhà khá rông cách trang trí sang trọng,gon gàng.Có vẻ như chủ nhà đi vắng chưa về nên nó đành ngồi ở ghế sofa chờ, gọi điện báo với mọi người ở nhà rồi ngủ thiếp lúc nào không hay
Vê phần anh ,vì có buổi họp nên tới tận khuya có lẽ là hơn 1h mới về.Về đến nhà thấy cửa mở đèn bật lên “có trộm sao” anh càm cây gậy bóng chày cạnh cửa dò dẫm từng bước tiến vào tới gần cái ghế sofa thấy nó đang nằm ngủ ngon lành thì anh bị anh đánh thức
-Lại là anh/cô – vưa bật dậy nhìn thấy mặt nhau thì đồng thanh tập một
-Sao anh/cô ở đây ? – đồng thanh tập hai
-Là nhà tôi thì tất nhiên tôi phải ở đây rồi,sao cô vào được đây…theo đến tận nhà còn bảo là không biết tên hả..chỉ có Vương Nguyên ngốc nghếch mới tin cô thôi – anh cho một tràng
-Này tôi nói cho anh biết anh ảo tưởng vừa thôi nhá,không hiểu sao trên đời có cái loại người như anh không biết,đã thế tôi nói cho mà biết có người bảo tôi đến đây ở đấy nhé – cô cũng không vừa nói lại
-Nhà tôi,tôi chư cho phép thì ai dám chứ …ra ngoài mau không nói nhiều
-Nói vậy anh là con của bà Vương phải không ?là bà ấy cho tôi ở nhờ đấy không nói anh biết sao…anh có quyền gì mà đuổi tôi…không tin anh thử gọi hỏi bả đi
-Gì chứ cô nghĩ nói vậy mà tôi tin à, mẹ tôi thừa biết tôi chúa ghét người lạ ở chung nhé….gọi thì gọi ngán gì
bǎ nǐ fàng zài shou shàng, hé qǐ le shǒuzhǎng
mòmò qǐqiú shàngcāng, zhǐyǐn wǒ fāngxiàng,
bù qiú dì jiǔ tiāncháng, zhǐ qiú zài shēn páng,
lèi le zuì dào wēnróu xiāng, qīng qīng de fàn chàng!
Wǒ yòng jìn yīshēng yīshì lái jiāng nǐ gòngyǎng,
zhǐ qī pàn nǐ tíng zhù liúzhuàn de mùguāng,
qǐng cìyǔ wǒ wúxiàn ài yǔ bèi ài de lìliàng,
ràng wǒ néng ānxīn zài pútí xià jìng jìng de guān xiǎng.
bǎ nǐ fàng zài shou shàng, hé qǐ le shǒuzhǎng
mòmò qǐqiú shàngcāng, zhǐyǐn wǒ fāngxiàng,
bù qiú dì jiǔ tiāncháng, zhǐ qiú zài shēn páng,
lèi le zuì dào wēnróu xiāng, qīng qīng de fàn chàng!
Wǒ yòng jìn yīshēng yīshì lái jiāng nǐ gòngyǎng,
zhǐ qī pàn nǐ tíng zhù liúzhuàn de mùguāng,
qǐng cìyǔ wǒ wúxiàn ài yǔ bèi ài de lìliàng,
ràng wǒ néng ānxīn zài pútí xià jìng jìng de guān xiǎng.
- Có biết mấy giờ rồi không hả ……gọi mẹ chuyện gì vậy?
-Con có chuyện cực lớn đây ..mẹ cho người lạ ở nhà ta à
-Hả..Khánh Khang chưa nói với con sao? Con bé ở đó hả ra ngoài mẹ nói chuyện – anh cầm đt bước ra ngoài – con à con chịu khó ít lâu đi ,con bé đó cũng dễ thương mà có gì to tát đâu ….bla…bla..quyết định thế nhé nếu không mẹ sẽ bảo em họ con về đó đấy ..con biết mà..nhớ chăm sóc con bé cẩn thận là cành vàng lá ngọc đấy
- Thế con mẹ là gì ? Mẹ đúng thật….tit…ti..t – chưa để anh nói xong câu thì mẹ anh tắt máy
Thực ra anh cũng chỉ mới sống tự do được mấy tháng .Anh có cô em họ mẹ anh rất cưng chiều,con nhỏ đó phiền phức lắm đi đâu cũng đi theo lại hay đòi hỏi phải khổ sở lắm anh mới dụ nó sang Hàn với mẹ anh.Thế nên anh không còn lựa chọn “Tôi sẽ sớm làm cho cô phải ra khỏi đây thôi chờ đó”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...