Nó với anh kéo nhau chơi hết trò này sang trò khác.Đầu tiên là đua xe điên vì anh ít chơi nên luôn bị mắc kẹt,nó thì chơi rất sành vì lần nào đi công viên nó cũng chơi mà.Tiếp là tàu vượt anh sợ nên liên mồm hét khiến nó chả còn tâm trí nào mà hưởng thụ chỉ lo bịt cái tai mình lại “đến Vương Nguyên còn không thế” nó lắc đầu ngán ngẩm. Rồi đến vẽ tượng,gắp gấu(Mất mấy chục xèng mà chẳng được con nào ),đua xe điện tử,đập chuột,nhảy máy,đánh đĩa,ném bóng rổ,phóng phi tiêu,bắn súng…chơi mãi,chơi mãi tới tận 3 h chiều cả hai mới chịu về .Trên đường về nó lại thấy có chỗ câu cá nhựa khá vắng nên lôi anh vào chơi và cá là ai bắt ít cá hơn phải mời cơm tối.Với cái bản năng vống víu trời cho của nó tới lúc gần hết giờ mà mới được có vẻn vẹn 3 con ,anh thì một giỏ đầy ắp ,điên tiết nó cởi giày bước thẳng vào hồ lấy tay mà vớt
-Này như thế là gian lận mà
-Kệ “Thắng làm vua thua làm hầu”
-Được vậy tôi không chơi đẹp nữa
Nói rồi anh cũng cởi giày bước vào (ôi trời! thương cái hồ nhỏ nhân tạo) bây giờ trong cái hồ rộng chưa đầy 3m vuông có hai con người một nam một nũa đang xô đẩy nhau tranh chấp từng con cá ,nước thì tung tóe,cá văng lung tung,tay chân xô đẩy khuơ vớt loạn xạ,người thì ướt nhẹp.Mãi 3 phút sau khi ông bảo vệ cao lãnh đến kéo tai cả hai người ra ngoài thì mới chịu ngưng,sau khi nghe một bài ca dài từ ông bảo vệ và dọn dẹp xong đống chiến trường thì cả hai mới được tha .Nhìn cái bộ dạng tơi tả của hai người bây giơ y như là ăn xin vậy (nói quá)
-Tại cô hết đấy
-Tại anh thì có
-Là cô vào trước hại tôi bị nhéo tai
-Tôi cũng bị mà,anh lớn tuổi hơn đáng lẽ phải ngăn tôi lại chứ,ai bảo hùa theo
-Thôi không nói nữa đã ướt rồi cho ướt luôn đi
Chưa để nó kịp nói gì anh bịt khẩu trang kéo nó vào sân ném bóng bay nước đang có nhiều người chơi,nó cũng không nói gì tiếp tục quẩy.Điểm 4h30’ anh cùng nó lôi nhau ra về ,cả hai đều ướt như chuột lột ,chiếc váy trắng, bộ đồ đen của cả hai nhem nhuốc,bê bết màu xanh,vàng,lam,tím….mặt mày cũng lem nhem màu sắc thế mà cả hai vẫn vừa đi vừa cười rất là khoái chí.Được một đoạn thì nó bắt đầu ngừng cười thay vào đó là sắc mặt ửng đỏ ,tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Bây giờ anh và nó đang nắm tay nhau hai tay dư thừa còn lại thì cầm hai đôi giày.Nhận thấy tình hình nó vẫn im lặng đi tiếp và tận hưởng ,đến nó cũng không biết là tại sao nữa tim nó đang đập nhanh,mặt cũng đang đỏ nhưng trong lòng có chút gì đó vui vui lạ thường,tay anh mềm mại hơn nó nghĩ .Anh mải lo kể chuyện hồi nãy trong khu ném bóng nên không biết gì.Sau một lúc giằng co lí trí đã chiến thắng nó lách nhẹ tay ra khỏi tay anh,thấy hành động của mình anh hơi bối rối chưa biết nói gì thì nó mở lời trước
-Này vui quá bây giờ về nhà thay đồ rồi rủ cục Thiên đi ăn bây giờ chắc cậu ấy về rồi… mau lên
-À..ukm ok
-Anh phải bao tôi đó,nghe chưa
-Tại sao?hồi nãy còn chưa phân thắng bại mà
-Nãy giờ anh cầm tay tôi định không trả tiền sao,tôi không phải fan anh đâu nha
-Đó là tại tôi vô ý mà cũng tại cô nữa đấy
…..bla…blu…bla…..
Từ cái không khí đang đầy ngượng ngùng chuyển sang không khí ồn ào cãi nhau chỉ sau vài giây (haizaaaa),tất nhiên là anh làm sao thắng được cái miệng độc đầy sự vô lí của nó đành phải rút tiền thôi,chỉ là có ai đó sướng thân không phải cãi nhau không phải mất tiền lại được đi ăn ké một bữa ngon lành.
------------------------------------------------------------
Sau khi đi ăn anh,nó phòng ai nấy về.Thay đồ soạn sách vở xong nhảy lên giường anh lại nghĩ về ngày hôm nay ,thực sự là vui quá xã.Từ ngày anh debut chưa bao giờ anh được đi chơi thoải mái như vậy chỉ bởi vì sự lo lắng đánh mất hình tượng hay điều gì đó tương tự làm ảnh hưởng tới CT đó là một phần.Một phần khác từ cái ngày cô,mối tình đầu (cũng là thanh mai trúc mã) mà anh dành rất nhiều tình cảm bỏ rơi anh để đi theo danh lợi thì anh đã như chôn vùi trong sự đau buồn chưa bao giờ quên đi hình ảnh người con gái đó,hình ảnh cô cứ hiện lên trong đầu mỗi khi anh có điều gì đó vui làm tâm trạng anh chưa bao giờ tốt lên….Hôm nay thì khác nó làm anh quên tất cả ,quên cái hình tượng mà anh phải giữ,quên cái hình ảnh của người con gái ích kỉ đó .Có phải anh nên quên cô rồi không cũng đã 3 năm rồi mà,có phải anh nên mở lòng với mọi người hơn không,bấy giờ có phải anh quá vô tâm với mọi người không…hàng loạt suy nghĩ đổ dập lên đầu anh………………….
Nhớ lại lúc ở khu giải trí cùng nó vui vẻ chơi các loại trò chơi ,tranh chấp nhau mấy con cá,bị bác bỏa vệ nhéo tai,la,rồi chơi ném bóng …anh tự ngồi cười một mình như thằng dở.Không biết từ khi nào anh trở nên trẻ con vậy,còn tranh chấp với con gái nữa chứ…là vì nó chăng?. …..“Nghĩ cái gì vậy trời !!! chắc tui điên rồi”tự nghĩ,tự cốc đầu,tự cười rồi lại tiếp tục nghĩ.Nghĩ đến hình ảnh nó cười tươi rói ở khu ném bóng,nhăn nhó ở khu gắp gấu,bực tức ở khu câu cá….và hành động khi nó gỡ tay anh ra.Mặc dù không cố ý nắm tay nó nhưng tại sao khi bị nó gỡ ra anh cũng có chút gì đấy rất khó chịu mà …sau một hồi nghĩ rồi cốc,cốc rồi lại nghĩ anh dần chìm vào giấc ngủ khép lại một ngày thật vui.Về phần nó cũng vậy ,cũng trằn trọc mãi rồi mới ngủ được.
* Tha lỗi cho au hôm nay không biết bị gì văn xuôi cứ vung vãi nhìn hoa cả mắt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...