Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Hử?”
Chính vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh phát hiện ra trên bề mặt cơ thể nguyên anh của mình, lại có một cỗ hai khí âm dương yếu ớt đang chậm rãi lưu chuyển.
Anh đưa tay phải ra, thử thúc đẩy một chút.
“Vùi!"
Hai khí âm dương lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay anh, tạo thành một hình vẽ thái cực âm dương trong suốt.
“Vốn tưởng rằng hai luồng khí trong đá cực âm dương này sẽ biến mất sau khi giúp mình đột phá Nguyên Anh kỳ này! Ấy vậy mà không những không biến mất, ngược lại dung hòa vào trong Nguyên Anh của mình!”
“Chỉ là không không biết, nó có tác dụng gì?”
Lâm Phong tự mình lẩm bẩm.
Bất luận thế nào, thì chắc chắn là chuyện tốt.
Thiên địa sơ khai, sinh ra hai khí âm dương, đây chính là nguyên khí của trời đất.
Chỉ là nó hơi ít thôi!
Sau đó.
Lâm Phong cầm bút và sổ ghi chép bên cạnh lên, bắt đầu chế tạo bùa giấy. Cứ như thế.
Ước chừng khoảng hai mươi phút trôi qua.
Phía trên cuốn sổ ghi chép đó đã được vẽ đầ những phù văn.
Mỗi trang phù văn, nhìn thì có vẻ rất bình thường, giống như những nét vẽ nguệch ngoạc của con nít vậy.
Nhưng nếu như có một người tu đạo ở đây,
Sẽ ngay lập tức phát hiện phía trên những kiểu chữ phù văn đó, có một nguồn linh khí mờ nhạt đang lưu chuyển.
“Có cuốn sổ phù văn này, mình không tin còn có ai có thể làm hại tiểu Dao!”
Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi.
Rõ ràng, liên tục vẽ ra nhiều phù văn tấn công như vậy, với anh mà nói cũng khá là mệt.
Ngay lúc này.
Lâm Vân Dao dụi đôi mắt còn ngái ngủ, bước ra ngoài nói: “Anh..tối qua anh ở ngoài này cả đêm à!”
“Ừm! Tối qua anh vẫn luôn tu luyện.”
Lâm Phong mỉm cười.
Lâm Vân Dao nghe vậy, lập tức liên tưởng đến cảnh tượng thân thể phát sáng của anh cô tối qua, nói với vẻ ngưỡng mộ:
“Anh, Anh lợi hại quá! Lại còn biết phát sáng! Có phải từ giờ buổi tối chúng ta không cần phải bật đèn nữa không?”
“Nói vớ vẩn gì vậy!”
Lâm Phong trìu mến xoa đầu em gái, sau đó lấy sổ ghi chép ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...