Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Nhìn thấy vậy, Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên đều tái mặt!

Xong!

Thế này thì bọn họ phải ăn nói với Lâm Phong kiểu gì đây!

Đúng lúc này, một khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi, khiến độ ấm rơi xuống dưới không độ, đám người Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên đều cảm thấy nổi da gà, run rẩy.

Một giây sau, Lâm Phong xuất hiện trước mặt mọi người.

Adv

Anh đẩy y tá ra, nhìn người đã được đắp vải trắng trên đất, vẻ mặt khó coi cực kì.

Trên đường tới đây anh đã dùng thần thức quét một lượt, biết người nằm dưới đất không phải em gái mà là Lý Tiểu Khả.

Chỉ là trong lòng anh, cô ấy cũng như em gái…

“Cậu Lâm!”

Adv

Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên thấy Lâm Phong tới nhanh như vậy, không khỏi run lên, lo lắng chào một tiếng!


Lâm Phong không đáp lại, ngồi xổm xuống vén vải trắng trên mặt Lý Tiểu Khả lên.

“Dừng tay, cô bé đã chết, cậu làm thế là bất kính với người chết!”

Viện trưởng Trương ngăn lại.

Từ phản ứng của Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên, ông ta đoán được lai lịch của Lâm Phong không tầm thường, nhưng dù thế nào cũng không được làm vậy với người đã khuất!

“Người đã khuất? Có tin tôi đập chết ông luôn không?” Lâm Phong lạnh lùng hỏi.

“Cậu…”

Viện trưởng Trương giật mình, định nói thêm gì đó nhưng đã bị Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên kéo lại.

Anh không nói đùa!

Nếu viện trưởng Trương còn nói nữa, với tính cách của cậu Lâm, ông ta sẽ biến thành một vũng máu mất!

Lâm Phong hít sâu một hơi, chậm rãi xốc vải trắng lên.

Khi thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Khả, con ngươi sâu hút kia mới hơi ướt.

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh khi mình vừa về lại Kim Lăng…


Lý Tiểu Khả là bạn tốt của em gái, tính cách hoạt bát hào phóng, thích quấn lấy anh, miệng cũng rất ngọt, cứ luôn miệng gọi chú!

Một nữ sinh xinh đẹp rực rỡ như thế, bây giờ bị mình liên lụy, nằm im trên đất không còn hô hấp…

Lâm Phong kìm nén kích động trong lòng, kiểm tra qua một lượt.

Nội tạng của Lý Tiểu Khả đã bị nghiên nát, đối với người bình thường mà nói như vậy coi như chết hẳn rồi!

Chỉ là với Lâm Phong thì vẫn còn cứu được!

Lâm Phong lập tức rót linh khí vào người Lý Tiểu Khả, bảo vệ tâm mạch cuối cùng, sau đó quay lại phía sau lạnh lùng nói:

“Mọi người đi ra ngoài hết.”

Viện trưởng Trương tức giận vô cùng!

Ông ta thấy Lâm Phong cứ sờ tới sờ lui thi thể chẳng khác nào đang sỉ nhục người đã mất!

“Viện trưởng, ra ngoài đi.”

Vương Nhạc Hiên kéo luôn ông ta ra ngoài.

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong một cái, vẻ mặt sầu lo, cũng dẫn những người khác rời khỏi ký túc xá!

Lát sau, bên trong chỉ còn lại Lâm Phong và Lý Tiểu Khả.

“Tiểu Khả, anh xin phép.”

Lâm Phong nói một câu, sau đó cởi sạch đồ trên người Lý Tiểu Khả, lộ ra cơ thể trắng như tuyết…

Tuy khung cảnh rất đẹp nhưng vẻ mặt Lâm Phong không có biến hóa gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui