Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Cứ dọc theo con đường hẹp này, đốt trong một phút, Lâm Phong mới đi đến cuối đường!
Cuối đường rộng mở thông thoáng!
Khu rừng chướng khí rộng lớn xuất hiện trong mắt Lâm Phong!
Chướng khí này có màu xanh nhạt, che khuất ánh nắng trên bầu trời, không có gió hay âm thanh, khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên rất yên tĩnh...
Những nơi nhìn thấy, ngoài chướng khí và những cây cối rõ ràng đã bị đột biến ra thì còn có rất nhiều xương cốt trên mặt đất!
Adv
Có xương cốt từ rất nhiều năm trước, cũng có một vài xương cốt còn mới, trên đó còn dính chút thịt vụn, một đám trùng độc đang bò trên đó...
"Vù~"
Đầu tiên Lâm Phong đẩy ra một luồng linh hỏa tiêu diệt hết thảy độc trùng, sau đó mới dùng thần thức kiểm tra tình hình xung quanh!
Adv
Rất nhanh anh đã sớm nắm được mọi chuyện!
Đúng như Dược Tư Mạc đã nói, quả nhiên nơi đây đã được bố trí trận pháp!
Có điều không phải là mê hồn trận, mà là Tụ Âm trận!
Trận pháp này thường được bố trí trong tràng vực âm u dùng để thu thập âm khí, tu luyện tà công, nuôi dưỡng tà vật, nuôi xác, v.v.
Một khi âm khí nặng lên sẽ thu hút các loại độc vật, nếu độc vật nhiều lên càng sẽ sinh ra chướng khí...
Lâu dần, cũng hình thành tình trạng như Đoạn Hồn Cộc hiện tại!
"Nhìn âm khí dày đặc đến tới mức này, trận pháp này ước chừng cũng đã hơn nghìn năm rồi! Rốt cuộc là ai bố trí?"
Lâm Phong hơi nheo mắt lại.
Nhưng khẳng định là võ giả không thể nào bố trí được trận pháp như vậy!
Có chút thú vị!
Bất kể là ai, nếu đã gặp phải Lâm Phong tôi, thì cũng chỉ có thể tự trách mình gặp xui xẻo mà thôi!
"Chỉ cần có cơ duyên, tất cả đều thuộc về Lâm Phong tôi!!"
Lâm Phong trực tiếp đi vào trong khu rừng chướng khí, nhếch mép cười lạnh!
Thể chất của anh vô song, bách độc bất xâm, những khí độc này căn bản không thể làm hại được anh, còn về phần những độc vật kia, anh gặp con nào đốt con đó!
Đồng thời, dưới thần thức của Lâm Phong cũng phát hiện ở trung tâm khu rừng chướng khí có một đám người tụ tập trước một phần mộ!
Đại khái có thể nhìn thấy đám người này chia làm hai phái!
Một phái bao gồm rất nhiều võ giả người mắc đồ trắng của Thần Võ Môn, những võ giả này này rõ ràng đã bị chướng khí làm hại, ái nấy đều trắng bệch xanh xao, nằm tê liệt trên mặt đất thoi thóp!
Phái còn lại gồm các võ giả của Ngũ Độc Giáo chủ yếu mặc đồ đen, những người của Ngũ Độc Giáo này quỳ trước phần mộ với động tác cực kỳ cường điệu, dường như đang thực hiện một loại nghi lễ hiến tế nào đó!
….
Lúc này, môn chủ Thần Võ Môn, Phùng Thiên Luân vô cùng hối hận!
Mặc dù Ngũ Độc Giáo không phải là thế lực của Thập Vạn Đại Sơn nhưng trong giới võ đạo rộng lớn, chúng cũng là một thế lực tà ma ngoại đạo nổi tiếng!
Ông ta không nên nghe lời của người Ngũ Độc Giáo, dẫn theo một nhóm đệ tử chạy đến Đoạt Hồn Cốc để bây giờ rơi vào cảnh tuyệt vọng!
Hôm qua vào lúc chạng vạng tối.
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo, Độc Vương Độc Tam Kinh dẫn theo một nhóm người đến Thần Võ Môn của bọn họ!
Ông ta vốn định đuổi người của Ngũ Độc Giáo ra ngoài!
Nhưng Độc Tam Kinh lại lấy ra ba nghìn viên linh thạch, nói chỉ cần Thần Võ Môn chịu cử người giúp bọn họ đến Đoạt Hồn Cốc tìm một loại linh dược, bọn họ sẽ dâng tặng ba nghìn viến linh thạch!
“Ngũ Độc Giáo bọn tôi nổi tiếng luyện độc khắp thiên hạ, đương nhiên cũng có linh đan diệu dược tránh được độc… Cho nên bọn tôi không lo khí độc và rắn rết độc trong Đoạt Hồn Cốc!”
“Chủ yếu tôi lo lắng trong Đoạt Hồn Cốc có yêu thú thực lực mạnh mẽ, nghe nói Thần Võ Môn là tông môn ẩn thế số một Thập Vạn Đại Sơn, cho nên mới liều lĩnh đến cầu cứu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...