Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Một là vì cá đã nướng chín, anh phải ăn cá nướng trước đã. Hai là anh cũng muốn xem xem mấy người cải tạo này có năng lực gì đặc biệt, nếu không anh vừa ra tay đã giết họ bằng một chiêu sẽ nhàm chán lắm!

Vào lúc này.

“Mọi người cùng nhau xông lên!”

Trương Lỵ lạnh lùng hạ lệnh, xung phong xông lên.

Cô ta rút một cây Viên Nguyệt loan đao từ bên hông ra, loan đao phát sáng nhàn nhạt trong bóng đêm, trông vô cùng lạ.

Cùng với chức vụ tổ trưởng của tiểu tổ thủ vệ, cô ta cũng là một cao thủ tông sư võ đạo đỉnh phong!

Adv

Sau khi đội trưởng xung phong tấn công, mười mấy thành viên còn lại của tiểu tổ thủ vệ kể cả Tôn Bình cũng hét lên một tiếng, lao lên tấn công không chút sợ hãi.

Sau khi gia nhập tổ thủ vệ, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an ninh tổ quốc!

Đây là vinh quanh, cũng như là trách nhiệm!

Do đó, dù đối phương có mạnh đến đâu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không lùi bước!

Adv

“Này lũ người Đại Hạ yếu ớt kia! Võ đạo chẳng là cái thá gì khi đứng trước khoa học kỹ thuật cả! Biết chưa hả?”


Ngải Nhĩ Phu cười khinh bỉ, sau đó đưa tay ra ấn lên nút kim loại trên bụng, cơ thể anh ta run nhè nhẹ rồi xuất hiện một lớp áo giáp kim loại!

Bề mặt áo giáp kim loại có hoa văn vàng nhạt lập loè bao trùm khắp cả người anh ta.

“Chiến sĩ cơ giáp?”

Lâm Phong gặm cá nướng, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt.

“Chỉ cần một mình tao là đủ đối phó với bọn mày rồi!”

Ngải Nhĩ Phu cười mỉa một tiếng rồi nhẹ nhàng đạp một chân xuống đất, sau đó anh ta lao vùn vụt về phía các võ giả tiểu tổ thủ vệ như một mũi tên.

“Giết!”

Mười mấy võ giả của tiểu tổ thủ vệ la hét liên tục, cố hết sức chống cự nhưng đều vô ích!

Ngải Nhĩ Phu như con hổ lạc vào bầy dê, cứ giơ tay vung đấm là đánh bay bốn năm tên võ giả.

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, mười mấy thành viên tiểu tổ thủ vệ bao gồm Tôn Bình đều bị thương ngã xuống đất, miệng hộc máu, mặt mày trắng bệch!

Lúc này chỉ còn Trương Lỵ đang đứng.

Nét mặt của cô ta bình tĩnh đến đáng sợ.


Cho dù thấy đồng đội của mình đều đã ngã gục vẫn không hề bối rối, ngược lại cô ta còn nín thở ngưng thần tìm cơ hội đột phá!

Đúng lúc này.

Nhân lúc Ngải Nhĩ Phu xoay người, Trương Lỵ lập tức dốc hết toàn lực chém một nhát đao về phía lưng Ngải Nhĩ Phu.

“Viên Nguyệt Trảm!”

Đây là tuyệt chiêu trong võ kỹ cô ta học!

Có thể nói chiêu thức này có thể làm gãy cả thép tinh luyện!

Nên chỉ cần có thể đánh trúng Ngải Nhĩ Phu, anh ta nhất định sẽ chết!

Nhưng Ngải Nhĩ Phu chỉ nghiêng người đã dễ dàng né được đòn tấn công của cô ta, ngược lại còn bóp lấy cổ của cô ta rồi nhấc cô ta lên.

“Đội trưởng!”

“Đội trưởng!”

Vừa thấy cảnh này, đám người Tôn Bình bị thương nặng hoảng sợ la lên, toàn thân lạnh run.

Quá mạnh!

Đối phương quá mạnh!

Chỉ một người đã đánh bại cả tiểu tổ bọn họ dễ như trở bàn tay, ngay cả đội trưởng Tông Sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ đỡ được một chiêu của anh ta!

“Thả tôi ra!”

Trương Lỵ giãy giụa kịch liệt, hai tay đấm liên tục vào cánh tay kim loại của Ngải Nhĩ Phu làm phát ra tiếng bốp bốp bốp.

Nhưng bất kể cô ta có đánh thế nào cũng khó có thể làm Ngải Nhĩ Phu bị thương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui