Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng lại.

Gương mặt Vương Xung dại ra.

Vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng tràn đầy kinh ngạc.

Ngay cả Giang Tịch Ninh cũng thôi giãy dụa mà khó tin nhìn Lâm Phong.

Thật lâu sau, Dương Thiên Bảo mới cười lớn thành tiếng, khinh miệt lắc đầu nói:

"Chàng trai, cậu đang đùa tôi đấy à?”

"Cho ông mười giây để lựa chọn, mạng cô chủ của các người nằm trong tay ông."

Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh. Sau đó anh bắt đầu đếm ngược thời gian. "Mười!"

"Chín!"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, sắc mặt Dương Thiên Bảo chợt lạnh xuống.

Thật đúng là một thăng nhãi không biết trời cao đất rộng!

Xem ra phải dạy dỗ một chút mới được!

Ông ta chuẩn bị ra tay!


Nhưng đúng lúc này...

"Cạch!"

"Cạch!"

Trong bóng tối vô tận trước cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Ngay sau đó, một con chồn già với bộ râu bạc phơ từ từ đi tới trước mặt mọi người.

Con chồn dài tới một mét, trong đôi mắt đen đầy rẫy vẻ xảo quyệt của con người.

Đôi mắt tà ác của nó nhìn chằm chằm vào mọi người rồi híp mắt cười hỏi: "Các người nhìn ta xem giống người, hay là giống tiên?"

Một màn bất ngờ này khiến tất cả mọi người ở đây ngoài Lâm Phong đều sợ đến ngây người.

Vậy mà lại có một con chồn già nói tiếng người đột nhiên bước ra từ trong bóng tối hỏi mình là ai.

Không thể không nói, cảnh tượng này thực sự hơi quỷ dị! "Sao... Làm sao có thể?" Toàn thân Vương Xung đều sợ run lên.

Rõ ràng trước đây đã đánh chết một con, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một con nữa?

"Chú Dương, chuyện này là sao?"


Giang Tịch Ninh đang trốn sau lưng Dương Thiên Bảo, trong đôi mắt tinh nghịch toát lên ba phần sợ hãi bảy phần hiếu kỳ.

Nếu chỉ có một mình cô ta thì chắc chắn là đã sợ đến phát khóc!

Nhưng dù sao ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả chú Dương cũng ở đây nên đương nhiên trong lòng cô ta sẽ không quá sợ hãi, mà ngược lại là cảm thấy hơi tò mò.

"Một con súc sinh mà thôi, đừng lo."

Dương Thiên Bảo vô cùng bình tĩnh, ông ta tưởng là cô chủ sợ nên nhẹ giọng an ủi Giang Tịch Ninh một câu.

"Ồ"

Giang Tịch Ninh gật đầu.

Đôi mắt to tròn cũng đang lén lút liếc nhìn chồn già, tràn đầy tò mò.

€ó lẽ là chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch Ninh nên chồn già đứa mắt nhìn về phía cô ta, đôi mắt màu xanh lục lóe lên màu sắc quỷ dị trong đêm đen, cười kỳ lạ nói:

"Gô nhóc, cô cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"

"Không biết."

Giang Tịch Ninh nghe vậy thì sợ hãi lùi về sau một bước.

Lúc này Dương Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, đấm thẳng một quyền về phía chồn già.

"Hừi Giả thần giả quỷ!"

"Khà khà..."

Khóe miệng chồn già cười lên như người, nó hơi nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của Dương Thiên Bảo!

"Trước đây từng nghe nói có một số loài động vật sống lâu có thể phát triển được trí tuệ, không ngờ hôm nay tao lại gặp phải! Đáng tiếc súc sinh suy cho cùng cũng chỉ là súc sinh! Dám chọc đến tao thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui