Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Trần Sơn nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, nhưng nắm đấm được nới lỏng rất nhanh, ông ấy bình tĩnh nói:

“Cuối cùng tôi cũng đã biết vì sao lúc trước dù có bị đánh chết bà cũng không chịu giúp tìm Dược Sư chữa trị cho Tiểu Luyến Luyến rồi…”

“Bởi vì bà chưa bao giờ coi Y Nặc và Y Thủy là con gái mình! Ở trong mắt bà, chúng chỉ là công cụ giao dịch của bà thôi! Bà dùng Y Nặc để lấy lòng Huyền Linh Môn không thành công nên muốn hại tới Y Thủy chứ gì!”

“Nếu biết trước sẽ như vậy thì hồi xưa tôi đã không tái hôn với bà rồi!”

Nghe vậy, Trương Diệu hơi thay đổi sắc mặt: “Trần Sơn, ông nói vậy là đang muốn biểu đạt điều gì hả?”

Adv

Trần Sơn thở ra một hơi, đáp:

“Ly hôn đi! Nhà họ Trần không xứng với thân phận đệ tử Dược Vương cốc cao quý của bà! Kể từ tối hôm nay, tôi và bà sẽ không còn liên quan gì nhau nữa!”

“Trần Sơn, ông điên rồi sao? Chỉ vì chuyện này mà ông muốn ly hôn với tôi?”

Trương Diệu thay đổi sắc mặt.

Adv

“Đây là chuyện nhỏ hả? Chúng là con gái ruột của tôi, là cục cưng bé bỏng của tôi! Lúc trước tôi có lỗi, nhưng kể từ bây giờ, tôi nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương con gái tôi nữa!”


Trần Sơn nói rõ từng chữ một.

Lúc này.

Ông đã nản lòng thoái chí.

Trương Diệu gả vào nhà họ Trần, giữ tư tưởng gia trưởng suốt mấy chục năm trời, nhưng lúc nào ông cũng nhường nhịn.

Bởi vì ông nghĩ rằng đệ tử của một tông môn lánh đời lấy một kẻ hai đời vợ như ông nghĩa là ông đang trèo cao!

Nhưng giờ đây ông biết mình đã nghĩ sai!

Cả đời Trần Sơn ông rất bình thường, chẳng những không phát triển nhà họ Trần mà ngược lại còn hại hai đứa con gái của mình!

“Được lắm! Trần Sơn, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. Bây giờ nhà họ Trần các ông không chỉ đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái mà còn đắc tội Dược Vương cốc chúng tôi! Ông cứ chờ xem!”

Trương Diệu lạnh lùng nói một câu rồi quay đầu bỏ đi.

Khi nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt của các thành viên nhà họ Trần đang có mặt ở đây đều tái nhợt.

Họ không ngờ ban ngày vừa mới vất vả giải quyết được nguy cơ từ thương hội Bách Vân, đến tối lại dính vào một rắc rối khác lớn hơn nữa!




"Gia chủ, chúng ta..."

Một trưởng lão sốt ruột định nói gì đó nhưng đã bị Trần Sơn xua tay ngắt lời:

"Được rồi, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói!"

Nói xong, Trần Sơn yên lặng, nhanh chóng đi vào trong trang viên.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy phải nói với chú Bắc Huyền mới được.

Không lâu sau đó, Trần Sơn đi vào phòng Trần Bắc Huyền, kể lại cho chú mình nghe chuyện vừa xảy ra.

Trần Bắc Huyền nghe vậy bèn yên lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.

"Chú vừa nhận được tin tức từ một người bạn cũ, bên phía Bắc Kinh cũng phái người đến đây, có lẽ ngày mai sẽ đến nơi!"

"Bắc Kinh?"

Trần Sơn khẽ giật mình.

"Không sai! Cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa! Có điều chú không ngờ tin Hoàng Phủ Hằng chết sẽ truyền nhanh như vậy, có lẽ ông ta có để lại mệnh bài ở thương hội..."

"Cháu còn định ngày mai đến Thục Sơn một chuyến, tìm mấy vị sư huynh đệ của cháu hỗ trợ! Xem ra không còn kịp nữa rồi..."

Trần Bắc Huyền lắc đầu.

"Chẳng lẽ thương hội Bách Vân còn người mạnh hơn cả Hoàng Phủ Hằng?"

Trần Sơn Thần tái mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui