Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Không ngờ bề ngoài Lâm Phong lạnh lùng vô tình nhưng lại âm thầm bảo vệ chúng ta!”
“Xem ra chúng ta đều hiểu lầm Lâm Phong! Cậu ta là một người nhiệt tình, chỉ là vì tính cách nên không biết cách thể hiện như thế nào thôi.”
“Thì ra Lâm Phong là người như vậy, trước kia tôi vẫn hiểu nhầm cậu ta, mắng hết nước hết cái.”
Triệu Vô Cực hổ thẹn nói tiếp:
“Đã vậy rồi vì sao cậu ta lại không muốn tham gia vào kế hoạch tuyển người của chúng ta?”
“Rất bình thường, một người trong nóng ngoài lạnh sẽ theo bản năng mà chống cự lại những gì mới mẻ, lần sau thấy cậu ta, chúng ta dùng tình cảm cảm hóa là được.”
Adv
Hoàng Mi Đạo Nhân nói.
Dược Trần và Dược Viêm ngồi bên nghe nói xong lại càng tò mò về Lâm Phong này hơn, không nghĩ trong nước Đại Hạ vẫn còn thanh niên ưu tú đến thế!
“Cậu ta nói hôm nay đi gặp nhà vợ, là ai đấy?”
Dược Trần tò mò hỏi.
Adv
“Chắc là gia chủ nhà họ Trần ở Vân Xuyên, Trần Sơn!”
“Nhà họ Trần? Thật trùng hợp, trong Cốc của tôi có một nữ đệ tử tên là Trương Diệu, vợ của Trần Sơn. Trước đó không lâu đã rời Cốc, nói trong nhà có việc gấp, lẽ nào là vì Lâm Phong này?”
Dừng lại một chút, Dược Trần còn nói thêm:
“Nếu không ngày mai chúng ta đến nhà họ thăm hỏi?”
“Được đấy. Lâm Phong đã cứu chúng ta, chúng ta phải cảm ơn đàng hoàng.” Triệu Vô Cực lập tức nói.
…
Bên kia, Lâm Phong đang từ từ đi về nhà họ trần.
Anh vừa đi vừa lấy con bù nhìn ra xem một lần nữa.
Đây là một con nhỏ làm bằng rơm rạ vàng bình thường, nhưng bên trên có ký hiệu ngũ hành thuật, đáng tiếc đã bị dùng một lần nên ký hiệu đã mờ đi.
“Ngũ hành thuật có thể thay hình đổi vị ư?”
Lâm Phong tự hỏi không có kết quả, thở dài một hơi, thiêu hủy bù nhìn trong tay.
Bù nhìn này đã bị dùng, để lại cũng vô dụng.
Vài phút sau, Lâm Phong đến trước cổng nhà họ Trần.
Đúng lúc này, anh thấy dưới đèn đường mờ mờ, có một đôi nam nữ đang đứng.
Nam chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng đẹp trai, còn nữ hóa ra lại là em vợ Trần Y Thủy.
“Tuổi trẻ bây giờ!”
Lâm Phong lắc đầu, không đi quấy rầy họ tình cảm, mà định nhảy qua tường rào bên cạnh.
Nhưng lúc này Lâm Phong phát hiện thanh niên kia muốn ôm Trần Y Thủy nhưng cô bé không muốn, dùng sức đẩy mạnh thanh niên ra, xoay người muốn chạy.
Thanh niên bất chấp muốn cứng rắn cưỡng ép, đưa tay túm lấy nơ con bướm trên cổ Trần Y Thủy.
“Hử?”
Trong mắt Lâm Phong xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
Thanh niên kia ngang nhiên đứng trước cửa nhà họ Trần để ép buộc tiểu thư nhà họ luôn ư?
Dưới ánh đèn mờ mờ.
“Ngô Tề, anh muốn làm gì?”
Trần Y Thủy lập tức hất tay Ngô Tề ra, cười lạnh nói.
Không biết vì quá tức hay quá sợ, nhưng có thể thấy cơ thể cô bé đang run lên.
“Trần Y Thủy, em nói xem anh muốn làm gì?”
Thanh niên tên Ngô Tề cười khẽ một tiếng, lại bày ra vẻ mặt không thèm để ý:
“Bác gái đã hứa gả em cho anh, sớm muộn cũng là người của anh, anh ôm em một cái thì sao?”
“Nếu anh nói đêm nay là một cơ hội tốt cho cả hai sảng khoái một hồi, anh thỏa mãn, em vui vẻ thì cớ sao mà không làm?”
“Anh… mặt dày!”
Trần Y Thủy nhìn Ngô Tề, tức giận tới mức không nói nổi, nước mắt trào ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...