Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Ảnh thuật của mày rất rác rưởi, đừng uốn éo trước mặt tao.”
Lâm Phong giơ Hắc Ảnh lên, lạnh nhạt nói.
“Mày…”
Cuối cùng trên gương mặt lãnh đạm của Hắc Ảnh cũng có chút khiếp sợ.
Từ sau khi gã trở thành thiên nhẫn, đây là lần đầu tiên gặp phải một người chỉ cần dùng tay có thể túm được gã từ trong bóng tối ra ngoài!
Nhìn thấy vậy, đám người đứng ngoài xem đều hóa đá!
Adv
Sao có thể?
Hắc Ảnh lấy một địch ba, ba cường giả Võ Hồn Cảnh bọn họ cực kì chật vật, nhưng gã lại bị Lâm Phong dễ dàng đánh bại?
Lâm Phong mạnh tới vậy ư?
“Đi theo mấy đứa bạn mày đi thôi.”
Adv
Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu, chuẩn bị bóp cổ Hắc Ảnh.
Đúng lúc này, “ong” một ting, Lâm Phong phát hiện trong tay đột nhiên toát ra khói trắng.
Ngay sau đó Hắc Ảnh mà hắn túm trong tay lại biến thành bù nhìn.
“A? Bù nhìn thế thân?”
Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, rất hứng thú.
Quan sát một lát anh phát hiện, chữ khắc trên bù nhìn này có vẻ tương tự với ký hiệu ngũ hành của đạo môn.
Anh quyết định quay về sẽ nghiên cứu cẩn thận, nếu phục chế được thì cho người xung quanh mình mấy cái, coi như có thêm mấy mạng đề phòng.
“Phụt.”
Lúc này, Hắc Ảnh lại xuất hiện ở nơi cách Lâm Phong chừng hai mươi mét.
Vẻ mặt gã u ám cực kì, trái tim đang rỉ máu.
Bù nhìn thế thân mà gã vất vả lắm mới có được, bây giờ lại bị lãng phí ở đây!
“Tốt, mày chọc giận tao thành công rồi.”
Hắc Ảnh ra tay, nhanh chóng kết ấn.
“Vù vù.”
Như ban nãy, trong đêm tối lại xuất hiện cả nghìn phân thân.
Những phân thân này đều phát ra tiếng cười dữ tợn, khiến người nghe mà sợ!
“Tao có Thiên Đạo Phân Thân, mày làm gì được tao? Tao có thể tạo ra vô số lần, còn mày chỉ cần sai một lần thôi là chết không nghi ngờ!”
Hắc Ảnh lạnh lùng nói. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhìn thấy vậy, đám người Hoàng Mi Đạo Nhân, Triệu Vô Cực đều tỏ vẻ lo âu.
Vừa nãy bọn họ cũng thua vì chiêu này của Hắc Ảnh!
Trong mắt bọn họ, chiêu này không thể hóa giải, muốn loại bỏ nó chỉ có thể đợi khi trời sáng!
“Lâm Phong, đừng vội vàng, chỉ cần thái dương ló dạng là gã sẽ không thể che giấu phân thân nữa!”
Hoàng Mi Đạo Nhân nhắc nhở.
“Đúng vậy, cứ giữ mình không cho gã bất kì cơ hội đánh lén nào, kéo dài tới hừng đông là được!”
Dược Trần cũng nói thêm.
Lâm Phong nhìn hai người, sau đó nhìn một phân thân, lạnh nhạt nói:
“Tao đã nói, nhẫn thuật của mày rất rác rưởi, đừng uốn éo trước mặt tao nữa, sao mày lại không nghe lời thế?”
Sau đó, anh tát một cái giữa không trung.
“Đùng!”
Trong bóng tối có một làn sương máu phụt ra!
Làn sương máu tràn ra ngoài, hơn nghìn phân thân cũng không còn nữa.
Nhìn thấy vậy, mọi người ở đó đều hóa đá.
Kết… kết thúc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...