Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Trần Y Nặc nhìn anh trai mình rời khỏi phòng, hơi hồi hộp hỏi:

“Lâm Phong, Tiểu Luyến Luyến có thể chất tốt thật hả?”

Khi linh khí nồng đậm bao trùm, cô ấy cũng cảm thấy rất thoải mái, có ngứa mà cũng có ấm ấp, mặt cũng hơi đỏ ửng.

“Đương nhiên rồi!”

Lâm Phong trả lời rất khẳng định.

Nếu không phải thể chất tốt thì không thể nào không có phản ứng gì khi hấp thu nhiều linh khí như thế.

Adv

“Tiểu Luyến Luyến, con còn nhớ Thôn Linh Quyết mà ba dạy con trước đây không?”

Lâm Phong nhìn con gái, hỏi.

Rất lâu trước đây, sau khi anh dạy Thôn Linh Quyết cho em gái Tiểu Dao cũng đã đồng thời dạy cho con gái!

Về phần Y Nặc, vì không có linh căn nên tạm thời chưa thể tu luyện được, ngay cả Hấp Tinh đại pháp cũng cần phải có cơ sở nhất định mới có thể thi triển!

Adv

“Nhớ ạ!”


Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu.

“Giỏi lắm! Vậy bây giờ con nhẩm niệm Thôn Linh Quyết, thử hấp thu linh khí xung quanh đi!”

Lâm Phong dặn.

Nghe vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức bắt đầu thử hấp thu linh khí xung quanh.

Ngay sau đó.

Lâm Phong kinh ngạc!

Linh khí ở xung quanh đồng loạt chui vào trong mũi Tiểu Luyến Luyến như đang nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường…

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi.

Linh khí do một nghìn viên linh thạch phóng thích đã được Tiểu Luyến Luyến hấp thu hết toàn bộ.

Sau khi hấp thu những linh khí này, hình như Tiểu Luyến Luyến cao thêm hai đến ba centimet.

Ngoài ra không còn thay đổi nào khác, vẫn giữ dáng vẻ bé gái đáng yêu như trước.

“Này…”

Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên!


Một mặt ngạc nhiên vì tốc độ hấp thu linh khí của con gái mình nhanh, không thua anh là bao.

Mặt khác vì con bé hấp thu nhiều linh thạch thế mà lại không có chút phản ứng nào…

Anh dứt khoát lấy luôn năm trăm viên linh thạch khác trong túi trữ vật ra cho con gái hấp thu.

Lần này.

Rõ ràng mặt Tiểu Luyến Luyến hơi đỏ, nhìn như quả táo đỏ rực khiến người ta cầm lòng không đậu muốn cắn một phát.

Ngoài ra vẫn không có phản ứng gì quá lớn.

“Tiểu Luyến Luyến, con thấy sao?”

Lâm Phong bèn hỏi.

“Con chỉ thấy bụng hơi căng thôi ạ, cứ như bị thứ gì đó lấp đầy ấy.”

Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn trả lời.

Nghe vậy, Lâm Phong thở phào một hơi.

Nói thật là nghe hơi khoa trương!

Con gái anh mới từng ấy tuổi, hấp thu một nghìn năm trăm viên linh thạch mà chỉ thấy bụng hơi căng thôi ư?

Bà nội nó thể chất ma quỷ gì đây?

Tự dưng Lâm Phong nhớ tới lão sư phụ của mình, nếu ông ta còn sống thì chắc chắn sẽ biết!

Khi người đó còn sống, bạn ghét ông ta vô cùng, chỉ ước gì có thể bóp chết ông ta thôi.

Nhưng bây giờ ông ta không còn, bạn lại nhớ ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui