Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Lâm Tiểu Hồng lạnh lùng nói.
Lúc nhìn thấy Nam Cung Tầm, suy nghĩ trong lòng cô ta liền thay đổi!
Dù sao thì đi cùng ai cũng đều phải ngủ, vậy tại sao không tìm một người đàn ông mạnh hơn chứ?
Hơn nữa từ trong phản ứng của Nam Cung Tầm, cô ta cũng biết được Nam Cung Tầm có ý với mình, cho nên cô ta không chút do dự mà vứt bỏ Vương Nhạc Hiên.
Nói cho cùng thì cô ta và Vương Nhạc Hiên cùng chẳng có tình cảm gì.
Adv
Vương Nhạc Hiên chỉ nghĩ đến thân thể cô ta, còn cô ta chỉ là lợi dụng sức mạnh của Vương Nhạc Hiên thôi!
Đây chỉ là một kiểu giao dịch mà thôi!
Cô ta rất cởi mở, trong mắt cô ta, đàn ông chỉ là phụ kiện để làm tăng thêm giá trị của bản thân thôi, một khi không còn giá trị nữa thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Adv
“Haha…Chim khôn chọn cành mà đậu! Người đẹp Lâm, kiểu tính cách nhanh gọn dứt khoát này, tôi rất thích!”
Nam Cung Tầm nắn bóp lấy cơ thể của Lâm Tiểu Hồng, mỉm cười nói.
Vương Nhạc Hiên nhìn thấy cảnh này thì tức đến ói máu!
Ông ta không thể nào ngờ được Lâm Tiểu Hồng lại tuyệt tình tới như vậy, hoàn toàn không màng đến tình cảm nhiều năm giữa hai người, chuyện này khiến ông ta rất đau lòng.
“Vương Nhạc Hiên…thấy ánh mắt của ông, chẳng lẽ ông còn muốn đánh tôi à?”
Nam Cung Tầm khinh bỉ nhìn Vương Nhạc Hiên nói.
Lời này vừa dứt, mấy võ giả Thiên Cảnh đằng sau lưng hắn ta lập tức lao tới bao vây lấy Vương Nhạc Hiên.
Vương Nhạc Hiên nắm chặt nắm đấm, thần sắc có chút dữ tợn.
Ông ta chưa từng bị sỉ nhục tới mức này?
Cho dù là Lâm Phong trước đó, chẳng qua cũng chỉ đánh ông ta vài trận mà thôi, vốn không sỉ nhục ông ta như vậy!
“Nam Cung Tầm, tôi là minh chủ của liên minh võ đạo, anh dám ức hiếp tôi như vậy sao?”
Vương Nhạc Hiên hai mắt đỏ ngàu, nói từng câu từng chữ.
“Nếu ông là minh chủ của võ minh thành phố Kinh Hàng, thì tôi còn nể ông ba phần! Đáng tiếc ông lại là minh chủ của thành phố Kim Lăng!!”
“Ông thực sự cho rằng tôi không biết tình hình của võ minh các ông sao? Ban đầu lúc cử đi làm minh chủ võ minh của thành phố Kim Lăng, không ai muốn đi cả, chỉ có đồ vô dụng như ông lại nghĩ dến chuyện tới cái nơi hoang vu hẻo lánh đó để làm mưa làm gió!”
“Đúng thật là thứ rác rưởi chỉ sống trong mộng! Suốt ngày nói với người khác mình vô địch, thực tế lại chẳng là cái thá gì!”
Nam Cung Tầm vẻ mặt khinh thường nói:
“Còn không mau cút đi cho tôi, có tin tôi đánh gãy cả ba chân của ông không hả?”
“Vương Nhạc Hiên, ông vẫn nên đi đi! Không có thực lực gì thì đừng ở đây cố chấp nữa!”
Lâm Tiểu Hồng cũng nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác!
Đi theo loại phế vật như Vương Nhạc Hiên thì có thể có tiền đồ gì chứ?
Vương Nhạc Hiên thở hắt một hơi, đang chuẩn bị nói gì đó.
Thế nhưng chính vào lúc này, có một người thanh niên áo trắng cách đó không xa đi về phía này.
Kỳ thực Lâm Phong sớm đã chú ý tới sự việc phía bên này, có điều anh không hề để tâm tới, thế nhưng dựa theo bản đồ trên mã lệnh bài để dò xét từng bước một, anh phát hiện ngọn núi này quả thực kỳ lạ!
Không những có thể cắt đứt thần thức của anh, mà sau khi đi tới gần ngọn núi này, xung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Điều nãy rõ ràng rất không bình thường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...