Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Thiên Cảnh chia ra làm Hậu Thiên và Tiên Thiên, Hậu Thiên Cảnh có chín tầng, Tiên Thiên Cảnh cũng có chín tầng! Mỗi tầng cách nhau một khoảng lớn, là quá trình chuyển biến nội lực thành thiên địa lực! Cho nên mới nói, Thiên Cảnh và Địa Cảnh cách nhau cả một con sông lớn. Địa Cảnh là đả thông hai mạch nhâm đốc, tu luyện nội lực! Còn khi đã lên Thiên Cảnh, dung hòa thiên địa lực, bắt đầu chuyển hóa nội lực!”
Phùng Hải giải thích cặn kẽ cho Lâm Phong hiểu.
Sau khi nghe xong, Lâm Phong như có điều suy nghĩ.
Nếu là thiên địa lực, chắc là linh khí!
Phùng Hải này nếu đã là Hậu Thiên tầng ba, hẳn là tương đương với cảnh gưới Luyện Khí tầng ba!
Adv
Chỉ có điều vì tiến hóa từ võ đạo nên thực lực thật sự thực tế sẽ yếu hơn tu giả Luyện Khí tầng ba một chút!
“Không ngờ rằng đỉnh cao của võ đạo còn diễn biến theo hướng tu tiên nữa, cũng khá bất ngờ! Có lẽ là vì linh khí trời đất đã khô kiệt, tu tiên gian nan, cho nên tu giả trước kia đã ở ẩn cả rồi!”
Nghĩ tới đây, Lâm Phong bỗng không còn hứng thú với võ đạo.
“Không biết cậu Lâm hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lúc này, Phùng Hải đột nhiên hỏi.
Adv
Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vẻ mặt tò mò.
Ông ta thấy, thực lực của Lâm Phong chắc chắn mạnh hơn mình! Có thể anh đã tới Hậu Thiên Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên Cảnh không chừng!
Đám người Đàm Thiên Hồng đứng quanh cũng dựng lỗ tai nghe, vẻ tò mò.
“Tôi không phải võ giả!” Lâm Phong lạnh nhạt đáp.
Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Lâm Phong không muốn nói cho mình biết mà thôi, trong lòng không khỏi hơi bất đắc dĩ.
“Đã vậy lão phu không quấy rầy nữa! Trái cây trên bàn, cậu Lâm cứ thoải mái tự nhiên!”
Phùng Hải hơi gật đầu, sau đó rời khỏi phòng riêng.
Sau khi ông ta rời đi, Lâm Phong đi tới một cái ghế mát-xa, nằm xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hội đấu giá bắt đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
“Ai?”
Đàm Thiên Hồng lập tức đứng lên hỏi.
“Là tôi, Lý Như Hải của nhà họ Lý, nghe được tiếng tăm của cậu Lâm nên tới chào hỏi!”
Ngoài cửa vang lên giọng nói cung kính của Lý Như Hải.
Lý Như Hải?
Đây chính là nhà họ Lý đứng thứ hai trong số ba gia tộc lớn mà!
Sao ông ta lại tới đây? Đàm Thiên Hồng hơi kinh ngạc.
Chỉ là ông ta cũng không dám tự tiện mở cửa, mà đưa mắt dò hỏi nhìn Lâm Phong.
“Bảo cút!” Lâm Phong lạnh lùng đáp, trong đầu anh xuất hiện chuyện đã xảy ra không lâu trước đó ở cổng đại học Kim Lăng.
Lý Như Hải này rất khoe khoang, còn đưa mình hai chục triệu để mình rời khỏi Lý Tiểu Khả?
Như thằng ngu!
Đàm Thiên Hồng nghe thế, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời nói:
“Lý Như Hải, cậu chủ Lâm của chúng tôi bảo ông cút!”
“Hả?” Lý Như Hải đứng ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt.
Tình hình gì đây?
Mình có lòng tới chào hỏi, dù chướng mắt cũng không đến mức bảo cút chứ?
Khó trách tất cả mọi người đều nói cậu Lâm này cực kì kiêu ngạo!
Quả đúng vậy!
Trong lòng Lý Như Hải hơi tức giận, cảm giác bị sỉ nhục nhưng không dám nói gì, chỉ đánh nhu nhược vâng lời.
Trên hành lang cách đó không xa còn có một đám người!
Bọn họ cũng như Lý Như Hải định tới đây chào hỏi Lâm Phong một chút, làm quen cho nhớ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...