“Tam Khẩu Đường bây giờ quả thực vắng vẻ! Chi bằng gia nhập vào Phong Vân Bang luôn đi!”
Đàm Thiên Hồng nghe thấy lời này thì khẽ nheo mắt lại.
Mà chính vào lúc này, một người võ giả đỉnh phong Huyền cảnh phía sau Đàm Thiên Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:
“Đúng là đồ vô lại thì không thốt ra được lời nào tốt đẹp, nếu như anh đã biết bản thân mình là hậu bối, thì nên có ý thức của một hậu bối, trước mặt đường chủ của bọn tôi mà cũng có tư cách lớn tiếng ầm ï sao?”
“Anh là aï?”
Nụ cười trên mặt Thành Khôn từ từ tắt ngúm.
Tôi là chấp sự đệ nhất đường của Tam Khẩu Đường, Thái Văn! Anh muốn thế nào?”
Thái Văn cười lạnh một tiếng.
Thành Khôn là đỉnh phong Huyền Cảnh, mà anh ta cũng là đỉnh phong Huyền Cảnh, vì thế đương nhiên không sợ.
“Tôi muốn giết anh!”
Thành Khôn cười lạnh, dứt khoát nhanh gọn, anh ta trực tiếp tung đòn tấn công về phía Thái Văn, một nắm đấm dài tung ra với uy lực kinh người!
Sắc mặt Thái Văn hơi thay đổi, nhanh chóng ra tay chặn đánh! “Phich!”
“Am”
Ngay lập tức, hai võ giả đỉnh phong Huyền Cảnh đã đánh nhau.
Hai bên qua lại, đánh đấm rất mạnh, mọi người ở hiện trường nhìn thấy mà rối hết cả mắt.
“Đây đúng là kẻ thù gặp mặt, hai mắt rực đỏ, nói đánh là đánh luôn!”
“Ngài là lần đầu tiên tham gia buổi đấu giá sao? Mọi năm Tam Khẩu Đường thường bị người của Phong Vân Bang chặn đánh ở đây, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ!”
“Phong Vân Bang muốn sỉ nhục Tam Khẩu Đường, cũng chỉ có thể ra tay ở đây thôi! Bằng không đợi vào tới bên trong buổi đấu giá, có thương hội Bách Vân ở đó, ai dám làm loạn chứ?”
“Cũng không biết ai có thể thắng được đây?”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Thái Văn này tuy cũng là đỉnh phong Huyền Cảnh nhưng tuyệt đối không
phải đối thủ của Thành Khôn, Thành Khôn đã bước một nửa bước chân vào Địa Cảnh rồi!”
Chính vào lúc này.
“Phế vật, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn cản tôi sao?”
Thành Gôn cười gắn một tiếng sau khi né được một đấm của Thái Văn. Một cú đá cực hiểm đá vào mặt bên thắt lưng của Thái Văn.
“Rắc!"
Thái Văn hét lên thảm thiết.
Cả người bị đá văng ra xa mười mấy mét.
Anh ta nằm sấp trên mặt đất không ngừng vùng vãy, cố gắng bò dậy nhưng thử mấy lần đều không thể thành công!
“A Văn!" Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đàm Thiên Hồng có chút thay đổi.
Một cú nhảy mười mấy mét đến bên cạnh Thái Văn, cẩn thận kiểm tra một lượt, phát hiện xương sống thắt lưng của Thái Văn đều đã bị gấy!
Nói cách khác, A Văn đã bị phế rồi!
Rất có khả năng sẽ phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại!
“Thành Khôn, mày ác lắm!”
Đàm Thiên Hồng đột nhiên quay đầu, găn giọng nói, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Thành Côn thấy vậy thì trong lòng có chút căng thẳng, không thể không lùi lại một bước.
Tuy rằng hắn kiêu ngạo nhưng cũng biết bản thân chắc chắn không phải là đối thủ của Đàm Thiên Hồng là hậu kỳ Địa Cảnh!!
Lúc này, Thành Vân bước lên một bước, nhàn nhạt nói:
“Đàm đường chủ, chuyện đánh nhau giữa các tiểu bối với nhau, người làm bậc đàn anh như ông chẳng lẽ lại muốn nhúng tay vào hay sao? Bản lĩnh không bằng người khác, chỉ có thể trách bản thân vô dụng, chứ không trách được người khác được!”
“Qiẹtl"
Đàm Thiên Hồng năm chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Nhưng ông ta lại không thể ra tay.
Nếu không Thành Vân tuyệt đối sẽ tìm cớ để ra tay, tới lúc đó thì sẽ không còn đơn giản là một trận đánh nhau nữa!
Nếu như Tam Khẩu Đường có thể đấu lại Phong Vân Bang thì còn đỡ, mấu chốt là hiện tại bọn họ thực sự không phải là đối thủ của Phong Vân Bang.
“Đường...Đường chủ, xin....xin lỗi! A Văn khiến ngài nhục nhã!” Lúc này, Thái Văn run rẩy nói.
Hắn biết bản thân mình đã vô dụng rồi, phần thân dưới đã không còn chút cảm giác.
“Không! Là tôi xin lỗi cậu!” Đàm Thiên Hồng nhìn dáng vẻ của A Văn mà đôi mắt đỏ lên!
A Văn là người anh em đầu tiên đi theo ông ta bắt đầu sự nghiệp, bây giờ lại thành ra như thế này!
“Đường chủ, tôi báo thù cho A Văn!”
Lúc này, một người võ giả đỉnh phong Huyền Cảnh khác của Tam Khẩu Đường nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.
“Không được! A Bân, thực lực cậu không băng A Văn, lên đó cũng không thích hợp!"
Đàm Thiên Hồng lắc đầu, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Tuy phẫn nộ, nhưng ông ta biết phẫn nộ cũng không có tác dụng gì, bản thân buộc phải bình tĩnh lại!
“Nhưng mà...” “Không nhưng nhị gì cả! Không được lên!”
Điền Bân nghe vậy thì liền rơi nước mắt, nắm chặt nắm đấm, hận bản thân bất lực!
Lâm Phong chậm rãi bước tới trước. Anh là một người rất ghét phiền phức!
Nhưng Tam Khẩu Đường bây giờ dù gì cũng là tay sai của mình, dù sao thì chuyện đó là không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...