Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Anh Hổ đứng dậy, lạnh lùng hỏi.
Gã không tin loại người có thể giết người không chớp mắt này sẽ chỉ thuộc hộ gia đình phá bỏ di dời.
Hơn nữa cậu ta còn có thể một tay đập bể đầu người khác, chắc chắn đã từng tập võ!
“Ông là người của Tam Khẩu Đường?”
Lâm Phong hỏi.
“Đúng vậy, tôi chính là Tam đường chủ của Tam Khẩu Đường, Trịnh Thiên Hổ!”
Anh Hổ lạnh lùng đáp.
“Trụ sở chính của Tam Khẩu Đường các ông ở đâu?”
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
Lần này anh Hổ không trả lời, chỉ nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt sâu xa.
Rốt cuộc cậu thanh niên này có ý gì?
Cậu ta đi một mình tới đây, lẽ nào cậu ta thật sự cho rằng mình có thể thắng được năm sáu mươi người này?
“Cậu có thù oán với Tam Khẩu Đường chúng tôi à?”
“Tôi đang hỏi ông đấy, trụ sở chính của Tam Khẩu Đường các ông ở đâu?”
Lâm Phong bình tĩnh hỏi lại lần nữa.
“Con mẹ nó, ra oai cái đếch gì chứ! Bắt thằng oắt này lại cho tao, tao phải cho nó biết hậu quả của việc ra oai trước mặt tao!”
Trịnh Thiên Hổ cười khẩy.
Nghe vậy, mấy chục tên vệ sĩ lập tức thu hẹp vòng vây, nét mặt hung ác, cười độc ác nhìn Lâm Phong như đang nhìn một thằng hề.
Lâm Phong vẫn thản nhiên dùng kiếm quyết, một thanh kiếm dài ba tấc bỗng dưng xuất hiện trong tay anh.
Không có em gái và Lý Tiểu Khả ở đây, đương nhiên anh sẽ không kiêng dè gì cả!
“Ảo thuật?”
Anh Hổ đơ người ra.
Nhưng ngay sau đó mắt của gã trợn to lên.
Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng quơ trường kiếm trong tay, kiếm khí vô hình lan ra xung quanh, mấy chục tên vệ sĩ đang lao tới đều bị chém thành hai nửa.
Chân tay đứt lìa, lục phủ ngũ tạng chảy máu lênh láng…
Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy giờ đây đã biến thành địa ngục tu la.
“Á!”
“Á a a!”
Nhìn thấy cảnh này, anh Hổ, ả đê tiện và anh Kê đều ngã phịch xuống đất, miệng la hét đầy hoảng sợ.
Một nhát kiếm giết hơn năm mươi người!
Điều này… Điều này sao có thể xảy ra được chứ!
“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
Anh Hổ thấp thỏm nhìn Lâm Phong như thể đang nhìn một con quỷ!
“Tôi hỏi ông lại lần nữa, trụ sở chính của Tam Khẩu Đường ở đâu?”
Lâm Phong hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Tôi… Tôi không biết!”
Anh Hổ run rẩy đáp một câu, sau đó quỳ phịch xuống đất, không ngừng xin tha.
Thật sự là từ trước tới giờ gã chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ như thế này!
Thậm chí gã còn nghi ngờ thanh niên trước mặt này không phải con người mà là một thần tiên!
Bởi vì chỉ có thần tiên mới có thể giết nhiều người bằng một chiêu kiểu này!
Lâm Phong không thèm đếm xỉa tới lời cầu xin của anh Hổ, bước tới trước một bước rồi đặt tay lên trán gã!
Thuật soát hồn!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng việc cưỡng chế lục soát trí nhớ của một người sẽ để lại di chứng rất lớn, người bị lục soát sau này một trăm phần trăm sẽ trở thành kẻ ngốc!
Trong tích tắc, hai mắt anh Hổ chuyển sang màu trắng, gã sùi bọt mép rồi ngất xỉu.
Sau đó Lâm Phong tiếp tục hờ hững lục soát thức hải của anh Kê và ả đê tiện trần truồng.
Kết quả thật bất ngờ, cả ba người họ đều không biết trụ sở chính của Tam Khẩu Đường nằm ở đâu.
Tổ chức này rất thần bí, mệnh lệnh được truyền xuống theo từng cấp bậc, người cấp dưới chỉ làm việc theo chỉ thị, hoàn toàn không biết gì cả.
“Tư Đồ Hạo!”
Lâm Phong lẩm bẩm.
Tư Đồ Hạo chính là cấp trên của Trịnh Thiên Hổ, có lẽ tìm được Tư Đồ Hạo sẽ có thể giải quyết Tam Khẩu Đường triệt để.
Có điều đối với Lâm Phong đây chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó chỉ cần dành thời gian tiện tay tiêu diệt là được.
Việc cấp bách trước mắt đó là về nhà ăn cơm với em gái.
Không có việc gì quan trọng hơn việc này!
Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Lâm Phong nhẹ nhàng vung tay phải lên về phía biệt thự, một luồng sức mạnh đáng sợ trào ra từ trong lòng bàn tay của anh.
“Ầm!”
Cả căn biệt thự lập tức sụp đổ, biến thành một đống đổ nát.
Toàn bộ thi thể xương máu đều bị chôn vùi sâu dưới lòng đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...