Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Anh ta thích cảm giác đứng sau màn, nắm giữ tất cả này.

Lâm Phong a Lâm Phong,
Chỉ cần tao tùy tiện phái ra một thằng đàn em, là có thể bóp chết mày một cách dễ dàng rồi!
Mày lấy gì ra đấu với tao đây?
Tao thật sự muốn xem xem lát nữa mày sẽ quỳ xuống cầu xin tao giúp đỡ thế nào.
Tần Phong liên tục cười mỉa trong lòng.

Chỉ cần đợi Lâm Phong rơi vào tuyệt vọng, anh ta sẽ chủ động cất lời!
Đến lúc đó không chỉ có thể khoe khoang, còn có thể tha hồ làm nhục Lâm Phong, hung hăng trút ra hết cơn giận trong lòng.
Đương nhiên chỉ là trút giận mà thôi!
Tất nhiên anh ta sẽ không thật sự giải quyết nguy cơ giúp Lâm Phong, anh ta còn hận không thể đẩy Lâm Phong vào chỗ chết đây này!
“Anh...!Lâm Vân Dao kéo áo Lâm Phong, hơi lo lắng.
Lâm Phong khế lắc đầu, lau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Vương Xung.
Hiện tại chuyện này rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức anh đã sinh ra ý muốn giết người mãnh liệt.

Nếu Vương Xung không thể cho mình một câu trả lời vừa lòng, vậy thì tập đoàn xây dựng Thanh Long kia không cần thiết phải tồn tại nữa!
Cùng lúc đó.

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn xây dựng Thanh Long.
Vương Xung đang ngồi trên ghế, bắt chéo chân, vui vẻ đọc tiểu thuyết trong sáng.
Kết quả lại nhận được điện thoại của Lâm Phong.
Sau khi nghe được lời Lâm Phong nói, ông ta lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, sắc mặt khiếp sợ tới cực điểm.
Gì cơ?
Em gái của cậu em Lâm bị đánh?
Còn do con trai của Tổng giám đốc Chương Minh trong tập đoàn mình đánh? Chương Minh là một trong số đàn em theo ông ta lăn lộn sớm nhất.
Vì năng lực làm việc không tồi, được ông ta đề bạt thẳng lên trên, không ngờ lại rước lấy phiền toái lớn như vậy cho bản thân.
Giây phút này, trong lòng Vương Xung cũng hơi bối rối.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta vừa bảo thư ký Hắc T¡ chuẩn bị xe đến trường đại học Kim Lăng, vừa gọi điện thoại cho Chương Minh.

Ông ta lạnh lùng nói: “Chương Minh, ngay bây giờ lập tức, chạy mau đến đại học Kim Lăng cho tôi, tôi sẽ chờ cậu ở đó!”
Vẻ mặt Chương Minh mờ mịt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hình như giọng điệu của chủ tịch không thích hợp lắm.
Đúng lúc ấy, ông ta cũng nhận được điện thoại của con trai Chương Khâu.
Trong điện thoại, con trai ông ta nói mình bị người ta đánh rất thảm ở trước.

cổng trường đại họ Kim Lăng.

Điều này khiến ông ta nghĩ tới điều gì đó.

Chẳng lẽ chủ tịch biết trước chuyện Tiểu Khâu bị đánh, cho nên muốn đến ra mặt giúp Tiểu Khâu?
“Chủ tịch, khách sáo quá rồi!”
Chương Minh không nhịn được bật cười, sau đó cũng lái xe về phía đại học Kim Lăng.

Ông ta không hề nghĩ nhiều.

Tính cách Tiểu Khâu thế nào, ông ta rất hiểu.

Tuy rằng thường xuyên làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược bên ngoài, nhưng mà ông ta không hề để ý.

Ông ta chỉ có một đứa con trai như vậy, đương nhiên phải yêu thương hết mực rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui