Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Trích Nguyệt được xây trên đất bằng, địa hình thấp hơn vùng ngoại ô hay những vùng khác của Đại Thương, thế nên không phải bá tánh nào cũng được chứng kiến cảnh tượng Hỏa Xà xuất sơn ngàn năm có một. Từ khi Tuyết Nhạn thức giấc gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa kia, dân chúng trong thành đã vô cùng hoảng sợ. Nhiều người chạy lên lầu cao quan sát, sau đó vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt mà thuật lại những gì họ thấy cho lớp người bên dưới.

Phàm là những điều gì kỳ bí, hùng vĩ và khó giải thích mà con người không hiểu, phản ứng đầu tiên sẽ là sợ hãi.

"Chúng... chúng ta bị trời phạt rồi ư?"

"Đây là tận thế! Tận thế rồi!!!"

"Tất cả chúng ta sẽ chết mất!"

Một nói mười, mười nói trăm. Chẳng mấy chốc, sự sợ hãi dâng lên thành hoảng loạn. Cộng thêm tâm lý lo lắng khi có chiến sự nổ ra ngay kinh kì, giờ phút này rất nhiều bá tánh đã không giữ nổi bình tĩnh. Tiếng la hét, tiếng khóc than bắt đầu vang lên khắp nơi, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng khẩn thiết.

Trên tường thành, Khung Vũ đăm đăm nhìn quầng đen khói bụi khổng lồ kia rất lâu, sau đó ngài lại ngẩng đầu nhìn dãy chiến kỳ tím thẫm vẫn đang cắm dọc tường thành.

Từ đầu chiến trận tới giờ, chúng vẫn luôn bay phần phật.

Vậy là gió vẫn luôn thổi về hướng này. Về Trích Nguyệt.

"Bệ hạ!" Ngọc Huyên thấy Khung Vũ lặng im thì sốt ruột, bèn thúc giục lần nữa. "Mau lên, kẻo không kịp mất."

"Ngọc Huyên." Trầm mặc một hồi, Khung Vũ mới nhỏ giọng gọi y.

"Ta hổ thẹn với con." Hoàng đế xoay người, khẽ vươn tay ra xoa đầu y. "Sáu năm trước, Chu An nói đúng. Thù hận của chúng ta không nên lan xuống lớp trẻ."

Ngọc Huyên sững ra, sau đó cúi đầu đáp: "Con... Con hiểu mà."

"Con không hiểu." Khung Vũ lắc đầu, cười nhẹ. "Nhưng không sao cả, có những việc không cần phải hiểu."

Khung Vũ đột nhiên đứng thẳng lưng rồi tiến sát lại tường thành, chỉ tay xuống dưới:

"Muốn di tản bá tánh, trước tiên chúng ta phải dừng trận chiến này đã."

Ngọc Huyên nhìn theo tay ngài. Chiến trường đẫm máu mở ra bên dưới.

Cánh quân của Đại vương tử Khung Tuấn và Đại công chúa Vũ Miên nãy giờ giao tranh kịch liệt, hai bên đều có thương vong kha khá, xác người lẫn xác ngựa nằm la liệt khắp nơi, máu chảy ướt cả một mảng rừng. Ngay dưới chân tường thành, một loạt đám cháy đang bốc khói cuồn cuộn. Lúc nãy chạy quá vội, Ngọc Huyên chưa nhìn kỹ trận đánh bên dưới. Bây giờ y mới cảm nhận rõ, ngoài thứ mùi hăng hắc của gỗ bị đốt đến cháy đen, lẫn trong đám khói lửa này còn là mùi da thịt bị cháy khét. Ngọc Huyên kinh hoàng nhìn kỹ, khi đã thấy rõ rồi thì tim nghẹn thắt lại như bị ai bóp chặt.

Đó là xác của những người Nữ Binh bị ghim vào bẫy chông khi đang cố gắng đáp xuống tường thành.

Không rõ ai đã bắn cung tên mồi sẵn lửa, giờ đây loạt bẫy chông đó đang cháy rừng rực. Một số tấm bẫy chông vẫn còn dựng trên tường thành xa xa, lúc này cũng đang bốc khói. Số còn lại cháy rụi, sau đó rớt xuống chất đống dưới chân thành. Lửa lan sang cả những súc gỗ công thành ngổn ngang đang nằm gần đó.

Đứng bên cạnh, Khung Vũ chỉ nói vắn tắt một câu, không nghe rõ tư vị là chi:

"Họ muốn lập giàn hỏa thiêu, tiễn bọn họ lên đường."

Ngọc Huyên nghe xong là hiểu ngay.

Đây hẳn là ý chỉ của Vũ Miên.

Không rõ là đau thương hay thù hận, là đòn phản kích hay chỉ để giữ tôn nghiêm cho những người đã khuất, mồi lửa thiêu rụi loạt bẫy chông ghim xác đội quân má hồng mà Đại công chúa một tay trui rèn, suy cho cùng vẫn phảng phất một chút tàn nhẫn, vô tình.

Ngọc Huyên chợt ho khan một trận dài, đến mức ứa cả nước mắt.

Lát sau khi cơn ho dịu đi, y lại ngẩng đầu lên, gương mặt vô cùng kiên quyết. Qua đôi mắt mờ mịt nước, y thấp thoáng nhìn thấy hình bóng một tấm áo choàng nhung đỏ thẫm tít phía xa.

"Anh ơi!!!"

Ngọc Huyên dùng hết sức bình sinh mà gào lên.

Chiến trường quá rộng lại quá hỗn loạn, tiếng gọi của y không thể nào đến tai Khung Dực.

"Anh ơi!!!" Ngọc Huyên chạy dọc theo tường thành, vừa chạy vừa gạt những binh sĩ thủ thành ra, vừa chạy vừa gọi khản cả giọng.

Bên dưới, Khung Dực cùng Nhạn Quân đang ráo riết đuổi theo đội quân tiên phong của sơn tộc, thế nhưng bọn họ như được tiếp thêm sức mạnh từ ý chí sinh tồn mãnh liệt, càng đánh càng hăng. Khi nhìn thấy dàn chiến thuyền Kinh Lạc neo kín cả đoạn sông Vạn Kiếp, Khung Dực lập tức hiểu ra.

Bọn chúng muốn cướp thuyền!

Bất chợt, như có linh tính mách bảo, hắn quay phắt nhìn về phía tường thành cổng tây.

"Ngọc Huyên?"

Bóng áo lam của em chạy theo hắn dọc tường thành, từ xa nhìn lại trông em thật gầy. Khung Dực còn thấy rõ, em như đang cố nói gì đó với hắn, nét mặt cực kỳ khẩn cấp.

Hắn khẽ cau mày. Xa quá, ồn quá, hắn không nghe được.

Khung Dực giục ngựa phi đến gần hơn, tách ra khỏi đội hình Nhạn Quân.

"Em nói gì cơ?" Hắn hét lên thật to khi còn cách tường thành gần trăm thước. Không thể tiến thêm nữa, bên kia là chiến địa giữa đại ca và Công chúa Vũ Miên rồi.

Ngọc Huyên mừng rỡ cuống quýt vẫy hắn, sau đó lại nói gì đó, tay chỉ về phía Tuyết Nhạn.

Chết tiệt, vẫn không nghe thấy!

"Kỳ Anh!" Khung Dực bỗng nhiên quay lại rồi gọi lớn. Lăng Kỳ Anh giật mình thu trường thương, lập tức quay sang nhìn hắn.

"Sao vậy Thống lĩnh?"

"Ta không nghe thấy Ngọc Huyên nói." Khung Dực chỉ tay lên tường thành, sau đó lại chỉ vào con bạch hổ mà Kỳ Anh đang cưỡi. "Giúp một chút nào!"

Kỳ Anh ngẩn ra vài giây, chẳng mấy chốc đã hiểu. Hắn nhoẻn miệng cười, đoạn cúi xuống véo tai con hổ nói gì đấy, sau đó xoa đầu nó thật mạnh, thế nhưng chân lại thình lình thúc vào hai bên sườn hổ một cái rõ đau.

Quả nhiên, con hổ phát cáu, gầm lên một tiếng vang trời.

Một mảnh chiến trường đang hỗn loạn, phút chốc lắng xuống dần rồi im bặt. Những người bên này chưa có dịp diện kiến con bạch hổ của Lăng Kỳ Anh, giờ đây nghe tiếng hổ gầm vang vọng như sấm rền, ngay cả bầy voi và bầy ngựa chiến cũng giật mình im thin thít.

Cả Khung Tuấn và Vũ Miên đang quần thảo nhau trên chiến trường cũng ngừng tay mà trố mắt nhìn qua.

"Ngọc Huyênnnnnn! Em nói đi!" Khung Dực đưa tay lên miệng làm loa, cất tiếng vang văng vẳng.

Ngọc Huyên mừng rỡ toan hắng giọng hét lên đáp trả thì một bàn tay đã ngăn y lại.

"Khoan đã, Hoàng tử. Để mạt tướng truyền lời giúp ngài."

Ngọc Huyên ngạc nhiên nhìn sang, hóa ra người nói là Hoàng Cảnh, Thống lĩnh Thủ Vệ Quân Vương Đô.

"Ngài cứ nói đi, mau lên." Hoàng Cảnh cung kính khẽ cúi đầu, khi ngẩng lên thì ánh mắt lại hướng về đám khói bụi khổng lồ xuất phát từ Tuyết Nhạn đang không ngừng to lên.

Ngọc Huyên cảm kích gật đầu, sau đó bắt đầu hướng về phía chiến trường bên dưới, phía Khung Dực mà nói to:

"Anh Khung Dực, chúng ta phải lập tức cho di tản bá tánh đi thôi!"

"Hỏa Xà xuất sơn chỉ là sự khởi đầu."

"Thảm họa thực sự còn ở phía sau."

Từng lời, từng lời y nói đều được Hoàng Cảnh dùng chất giọng sang sảng của võ tướng mà thuật lại. Vốn trời sinh giọng nói to rõ cộng với việc luyện võ nhiều năm, giờ đây Hoàng Cảnh vận sức vận công hết mức khiến giọng nói của hắn vang vọng thẳng xuống dưới tường thành, lan ra bốn phía. Những người ở xa không rõ thì đều được bạn bè, đồng đội mình nhanh chóng thuật lại. Chẳng mấy chốc, những gì Ngọc Huyên cần nói đều được truyền đi không sót nửa lời.

"Sau khi núi lửa phun trào dung nham, tiếp theo sẽ có động đất. Sau động đất là tro bụi. Việc này đã được ghi lại trong một quyển cổ thư, lưu tại Tàng Thư Các của Trích Nguyệt."

Ngọc Huyên nhìn về phía Lăng Kỳ Anh và Kỷ Phong rồi nói:

"Quyển cổ thư này vốn nói về những loại cây cỏ trên Tuyết Nhạn, cách bào chế độc dược từ chúng và cách chế thuốc giải. Ngày xưa chính tay ta đã xé một trang gửi lại cho Kỷ Phong đại ca, nhờ đó cứu được cánh tay của Lăng Kỳ Anh trong cuộc chiến với liên quân Hồ tộc và Kỉ Di vài năm trước."

Phía Nhạn Quân và sơn tộc lập tức dấy lên xôn xao.

"Đúng là có chuyện này!" Kỷ Phong vỗ trán rồi thốt lên. "Chính tay Hoàng tử đã đưa trang sách đó cho ta!"

"Đúng vậy. Trang cuối cùng của quyển sách đó nói về đặc tính địa chất của Tuyết Nhạn và vùng Khúc Băng, lý giải vì sao địa chất nơi này đặc biệt, cỏ cây cũng khác, lại có nhiều khoáng sản."

"Là do... Hỏa Xà sao?" Nhiều người kinh ngạc mà hỏi.

"Theo sách nói, dân gian lưu truyền rằng rất rất nhiều năm trước, Tuyết Nhạn đã có một lần phun trào như thế. Tuy nhiên trong sách cũng chỉ ghi hư hư thực thực, không rõ đã từng xảy ra hay chưa." Ngọc Huyên kiên nhẫn giải thích. "Thế nhưng trọng điểm chính là đám mây tro bụi kia!"


Y chỉ tay về phía bắc. Mới qua một chốc thôi mà đám tro bụi đó đã lớn nhanh như một cơn bão khổng lồ, lúc này còn che khuất cả ánh mặt trời khiến vùng trời phía ấy mờ mịt, đen tối âm u.

Những người tinh ý lập tức nhận ra, cơn bão đó đang không ngừng di chuyển.

"Đám mây tro bụi đó đang... đang tiến thẳng về đây!"

"Nếu không muốn chết, tất cả chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!" Ngọc Huyên nói to, thậm chí còn quay đầu nhìn về đội quân công thành của Kinh Lạc. "Khi khói bụi tràn tới, chúng ta không độc chết thì cũng ngạt chết."

"Hơn nữa, khói bụi này mang theo nhiều khí độc. Khí độc có thể làm ô nhiễm nguồn nước, ngấm vào đất đai, làm chết hoa màu, cây cối. E rằng trong ít nhất hai năm tới, Vương Đô nói chung và Trích Nguyệt nói riêng sẽ không khác gì vùng đất chết!"

Hoàng Cảnh vừa dứt lời, tất cả mọi người trên chiến trường lập tức sững ra, chết lặng. Ngay cả Khung Dực cũng không khỏi thảng thốt trong lòng.

Hai năm... Những hai năm ư?

Khi chiến sự nổ ra, ai cũng chỉ nghĩ trận đánh này sẽ kéo dài dăm bữa nửa tháng hay nhiều nhất là vài tháng trước khi phân rõ kẻ thắng người thua. Giờ đây, mới qua vài ngày mà mọi việc đã hoàn toàn khác. Không ai, không một ai có thể hình dung Trích Nguyệt phồn hoa và Vương Đô màu mỡ lại biến thành vùng đất xám ngoét và chết chóc, không phải bởi vì chiến tranh, mà bởi vì tro bụi lan xuống từ Tuyết Nhạn.

Đây mới chính là lý do thật sự khiến Đại Thương vong quốc, khiến toàn bộ sơn tộc bị diệt!

Chiến trường nhất thời nín lặng. Cơ hồ mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của người đứng bên cạnh mình, xen lẫn vào đó còn là tiếng lửa cháy lách tách dưới chân tường thành cùng tiếng gió quét qua rừng Lá Bạc xạc xào, thổi chiến kỳ phần phật bay.

Bẵng đi một lúc sau, Hồ Kha lại là người hành động trước.

"Huýt!" Hắn đưa tay lên miệng huýt sáo, ra hiệu cho các chiến tướng còn lại sau lưng. "Chiếm chiến thuyền của Kinh Lạc! Đó là cách nhanh nhất hiện giờ để rời khỏi tử địa Vương Đô!"

"Đại công chúa!" Liêm Thanh, Thạch Lan và Trần Duy Hưng nghe thấy, tức thì đồng loạt kêu lên chờ lệnh.

Vũ Miên ở bên này hiển nhiên thấy được tình thế xoay chuyển. Nàng liếc mắt lườm Khung Tuấn một cái đầy cảnh cáo, sau đó lập tức quay lưng rồi phất tay với dàn tướng quân của mình:

"Chặn sơn tộc lại! Một kẻ cũng không cho lên thuyền!"

"Rõ, Đại công chúa!"

Dưới sự điều động của Trần Vũ, Trần Duy Hưng, Liêm Thanh và Thạch Lan, đội quân của Kinh Lạc nhanh chóng quay đầu chặn đánh sơn tộc. Hai bên lao vào giao tranh kịch liệt, một bên kiên quyết tìm đường sống cho tộc nhân mình, một bên làm mọi cách không cho bên kia tiến tới. Sơn tộc đã đến cổng tây, chính vì thế đây là cận chiến, mọi máy móc công thành hay những cỗ Tam Nhân Xa đều không dùng tới. Hai bên chỉ nói sức người, sức ngựa, cánh tay ai vung đao mạnh hơn, con mắt ai ngắm bắn chuẩn hơn.

Chiến trường lại một lần dậy sóng.

"Đại vương tử! Bây giờ chúng ta... nên làm thế nào?" Một trong những phó tướng của Khung Tuấn lao đến bên cạnh hắn, đoạn gấp gáp hỏi. "Có nên nhân cơ hội Kinh Lạc đang giao tranh với sơn tộc mà triệt hạ chúng luôn không?"

Khung Tuấn nghe xong, nhịn không được mà quắc mắt nhìn người tướng quân nọ.

"Đây đã là lúc nào mà..."

Bỗng nhiên, Đại vương tử im bặt.

Hắn vừa trông thấy, phụ hoàng mình đã xuống khỏi tường thành tự bao giờ, lúc này đang cưỡi ngựa xông thẳng ra chiến trường.

"Phụ hoàng?" Khung Tuấn kinh ngạc thốt lên. Người cũng muốn nhân lúc này ra tay triệt hạ Kinh Lạc ư?

Thế nhưng chỉ vài giây sau, Khung Tuấn lập tức nhận ra hắn đã nhầm.

Hoàng đế Đại Thương uy vũ cưỡi ngựa chiến xông đến, vừa hay kịp dùng trường thương hất văng một thanh đao đang nhắm vào người nữ tướng Thạch Lan mà bổ xuống.

"Phụ hoàng?" Khung Tuấn mở to mắt, dường như không tin nổi. Thạch Lan cũng không khác gì, vừa xoay lại bắt gặp Khung Vũ ngay sau lưng thì đã sững cả người.

Ở bên này, Khung Vũ hạ gục xong người chiến binh sơn tộc thì điềm nhiên quay lưng lại, như thể đã đoán được Khung Tuấn đang nghĩ cái gì. Ngài không nói gì, chỉ rọi ánh mắt sâu xa của mình vào người trưởng tử. Khi ánh mắt phụ tử giao nhau, Khung Tuấn liền hiểu ra.

Dàn chiến thuyền này cũng chính là đường sống của các con.

Nhóm tướng quân trẻ tuổi của Kinh Lạc thấy Hoàng đế Đại Thương tham chiến, thế nhưng khi nhập cuộc đã lập tức ra tay tương trợ thì cũng kinh ngạc không thôi. Sơn tộc lại không nghĩ nhiều như thế, trước sau chỉ nhất mực chém giết để mở đường tiến thẳng đến bờ sông, ai cản đường đều phải chết.

Cách hành binh của người phương nam và cách đánh trận của sơn tộc phương bắc xung khắc nhau kịch liệt. Không ai biết đối phương sẽ ra chiêu gì, nhất thời không phe nào chiếm được ưu thế so với phe kia.

Giữa lúc chiến trường hỗn loạn và đang dần có dấu hiệu rơi vào bế tắc, tộc chủ Hồ Kha chợt bẻ ngoặt dây cương, một mình một ngựa như ngọn lao phóng tới, nhắm thẳng đến chỗ Đại công chúa Vũ Miên đang đứng mà không có ai bảo hộ bên mình. Thấy thế, đương gia Hồ Nhất Niệm cũng lập tức lao theo.

"Nhất Niệm, yểm trợ cho nghĩa phụ!" Hồ Kha gầm lên rồi vung gươm.

Khi Khung Tuấn vừa xoay đầu lại, đập vào mắt hắn là cảnh tượng hai chiến tướng uy dũng bậc nhất của sơn tộc lúc này đang lao về phía Vũ Miên, khóa chặt hai cánh trái phải của nàng.

Không!

Hắn đang cách nàng cả một bên chiến trường.

Toàn thân Đại vương tử chợt lạnh buốt. Cơn lạnh như lưỡi dao bén ngót cắm thẳng vào tim, khiến tứ chi cũng bất giác mà cứng đờ theo.

Vũ Miên ngẩng lên trông thấy Hồ Kha và Hồ Nhất Niệm đều đang tung mình khỏi ngựa rồi lao lại phía mình, cả hai người đồng thời vung gươm vung đao lên sáng loáng. Nàng Công chúa phương nam khẽ nâng mi, gương mặt lại bình thản như không. Cả người nàng bất động, chân cũng chẳng buồn di chuyển để né đòn.

Kengggggggggggg!!!

Bóng đao vụt lóe sáng, thanh gươm của Hồ Kha bị chém gãy đôi. Hồ Nhất Niệm lia một đường đao buộc Hồ Kha phải ngả người để tránh, sau đó dùng một cước hất văng Hồ Kha ra xa. Vị đương gia Hồ tộc chắn trước mặt nàng Công chúa phương nam, bảo vệ nàng kín kẽ.

Hồ Kha vừa gượng ngồi dậy vừa đưa tay chùi dòng máu đang rỉ ra từ khóe miệng, gương mặt mờ mịt nhìn nghĩa tử.

Tất cả mọi người trong đội quân sơn tộc thậm chí là Nhạn Quân đều há hốc mồm, không hiểu việc gì đang xảy ra. Ngay cả Ngọc Huyên đứng trên tường thành quan sát cũng ngây người. Hồ đương gia... Hồ đương gia sao lại xuống tay với tộc chủ, bảo vệ Công chúa Kinh Lạc?

Việc này rốt cuộc là sao???

Trong khi đó, dàn tướng soái trẻ tuổi của Kinh Lạc thì lại không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cho lắm.

Hồ Nhất Niệm nhìn chằm chằm Hồ Kha, khi đã chắc chắn rằng hắn không có ý định xông lên tiếp thì mới từ từ xoay người lại.

Lần đầu tiên, Hồ Kha thấy người nghĩa tử trước giờ vẫn luôn trầm ổn kiên quyết của mình, lúc này lại lộ ra vài phần chần chừ, bối rối.

Hồ Nhất Niệm cúi xuống nhìn y phục lấm lem máu và bùn đất của mình, đoạn lúng túng đưa tay vuốt vuốt vài cái, lại còn cởi mũ lông trên đầu xuống rồi chỉnh trang lại tóc. Xong xuôi, hắn nghiêm cẩn quỳ xuống, dùng bộ lễ quân thần của Kinh Lạc mà dập đầu trước Vũ Miên.

Giọng hắn khản đặc, nghèn nghẹn, hai mắt thì đỏ ngầu.

"Thần... tham kiến Đại công chúa. Công chúa an khang."

Vũ Miên trước sau vẫn đứng lặng nhìn Hồ Nhất Niệm, lúc này mới xót xa bước tới, dùng cả hai tay mà nâng hắn dậy rồi nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn.

"A Chiêu." Nàng nhẹ nhàng đáp.

"Tướng quân Trần Văn Chiêu, đệ nhất Bạch Liên Ảnh Vệ, cũng là tướng quân hàng đầu thuộc Bộ Binh của Đại soái Tống Cơ Long." Công chúa nghiêng sườn mặt về phía Hồ Kha, chậm rãi nói rõ thân phận thật sự của "đương gia Hồ tộc" nức tiếng bấy lâu.

Hồ Kha sững người.

Vũ Miên quay sang nhìn Trần Văn Chiêu tướng quân, lòng miên man đau xót, đoạn khẽ thì thầm:

"Bao nhiêu năm rồi, A Chiêu. Vất vả cho anh quá."

Trần Văn Chiêu hơi cúi mặt nhìn xuống. Hắn cao hơn Vũ Miên gần một cái đầu, từ xa trông lại tư thế này khiến hắn có vẻ như đang dịu dàng thì thầm điều gì đó với nàng.

"Công chúa đừng nói vậy. Tất cả là do thần tình nguyện."

"Hahahahahahahahahahahaha!!!" Hồ Kha nãy giờ vẫn luôn nhìn người nghĩa tử bao năm qua của mình, lúc này không nhịn được mà ngửa mặt lên cười ha hả, cười một tràng thật dài, thỏa thuê.

"Nhất Niệm Nhất Niệm, hay cho cái tên Nhất Niệm!" Hắn cười đến ứa cả nước mắt, vừa đưa tay quẹt đi vừa nhìn Trần Văn Chiêu rồi nói:

"Năm xưa lúc nhận nuôi con rồi ban cho con họ Hồ, con bèn lấy tên là Nhất Niệm. Lúc đó ta còn tưởng, "niệm" của con là sống sót, hoặc là báo thù. Không ngờ, "niệm" của con lại ở tận phương nam!"

Trần Văn Chiêu từ từ quay lại đối mặt với Hồ Kha. Lát sau, hắn nhỏ giọng bảo:

"Nghĩa phụ, Nhất Niệm có lỗi với người."

"Nhất Niệm, à không, Văn Chiêu." Hồ Kha đứng dậy, nhìn vào mắt hắn rồi dịu giọng hỏi:

"Năm xưa khi thực hiện nghi thức tuyên thệ kết nạp vào Hồ tộc, con có nhớ con đã đọc lời thề gì hay không? Nếu con phản bội sơn tộc, con sẽ phải chịu trừng phạt gì, con nhớ hay không?"

"Thưa nghĩa phụ, Nhất Niệm luôn nhớ rõ."


Hồ Kha nghe vậy cũng chậm rãi gật đầu. Điều kỳ lạ là, ánh mắt người tộc chủ đó nhìn Trần Văn Chiêu không có trách cứ, không có hận thù, mà chỉ ngập tràn đau xót.

"Lời thề độc gì?" Vũ Miên bước tới, đoạn cau mày hỏi: "A Chiêu, anh có sao không? Sao việc này lại không hề bẩm báo?"

"Công chúa đừng lo." Trần Văn Chiêu nói khẽ. "Lời thề này căn bản không thể nào ảnh hưởng tới thần."

"Là lời thề gì, A Chiêu?" Vũ Miên kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, không rõ là quan tâm hay là ra lệnh.

Trần Văn Chiêu im lặng một hồi, sau cùng đành lên tiếng:

"Để tang một đời."

"Công chúa, lời thề độc là thần phải để tang một đời."

Vũ Miên nghe xong, lặng người.

"Công chúa không cần lo lắng." Trần Văn Chiêu lập tức trấn an. "Thần vốn là trẻ mồ côi, không có ai thân thích, sau này cũng không có ý định thành gia, thế nên lời thề này không gây ra ảnh hưởng gì cho thần hết."

Trần Văn Chiêu lại xoay người quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin:

"Xin Công chúa, tuyệt đối đừng để trong lòng."

Vũ Miên nghe xong cũng không đáp lời, trong khi Hồ Kha phía đối diện vẫn nhìn Hồ Nhất Niệm với ánh mắt xa xăm.

Rõ ràng cả ba người bọn họ đều hiểu rõ, lời thề này chắc chắn còn ẩn ý khác. Thế nhưng giờ phút này, ngay tại chiến trường sông Vạn Kiếp, không ai muốn bước thêm một bước để xé toạc bức màn mong manh che đi sự thật.

Đủ rồi, dừng ở đây thôi. Thời gian sẽ tự có câu trả lời.

Ở phía đối diện, Khung Tuấn vẫn luôn nhìn về phía này, hoàn toàn không bỏ sót bất kỳ hành động nào, biểu cảm nào trên gương mặt Vũ Miên và Hồ Nhất Niệm, hay nói đúng hơn là vị tướng quân Kinh Lạc đã ẩn mình bên trong Hồ tộc suốt bao nhiêu năm qua. Dĩ nhiên Đại vương tử cũng nhìn ra được sự dịu dàng của nàng, sự đau xót của nàng dành cho người đó.

Cả người Khung Tuấn chợt bị một cảm giác châm chích khó chịu bao trùm, cứ như có trăm vạn mũi kim xỏ xuyên qua da thịt, qua tâm khảm.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng như vậy.

Quan trọng hơn là, những biểu cảm đó của nàng chưa từng dành cho hắn.

Trong một phút giây lý trí vỡ toang để cơn giận xổ ra, Đại vương tử thấy chính mình buông lời cay độc:

"Hahahahahahaha, thì ra là như thế!"

Đại vương tử nhìn Công chúa mà cười, môi cong lên, hai mắt nheo nheo châm chọc:

"Cài gián điệp vào sơn tộc để gia tăng áp lực lên biên giới bắc Đại Thương, khiến Đại Thương phải chia binh trấn thủ, không thể dồn toàn lực lên chiến trường phía nam. Kinh Lạc thì có toàn bộ thời gian sáu năm hòa hoãn để lên kế hoạch cho cuộc chiến hòng lật ngược thế cờ lần này."

Khung Tuấn vừa nói vừa xoay mình nhìn về phía Ngọc Huyên đang đứng trân trối trên tường thành. Hắn cố tình nói to lên cho y nghe thấy:

"Chẳng trách năm đó Kinh Lạc lại dễ dàng đồng ý điều kiện gửi Hoàng tử duy nhất của mình sang địch quốc làm con tin. Ngọc Huyên bắt buộc phải đi, đổi lấy sáu năm bình yên này cho Kinh Lạc, hay nói đúng hơn là cho nàng và Chu An rảnh tay lo việc lớn."

Đại vương tử tin chắc, cho dù y nghe không rõ đi chăng nữa, Ngọc Huyên vốn thông minh, y nhìn cũng đoán được. Khung Tuấn thở hắt ra, sau đó bày ra vẻ cực kỳ tán thưởng mà nói với Vũ Miên một câu chốt hạ, hai tay còn vỗ thêm mấy cái:

"Tự tay đem em trai mình ra làm quân cờ để thí. Công chúa à, cao chiêu, cao chiêu!"

Vũ Miên lặng lẽ siết hai tay, cắn chặt răng.

Nàng liếc mắt về phía tường thành, chỉ kịp bắt gặp ánh mắt vụn vỡ của em trai mình. Gương mặt Ngọc Huyên giờ đây trắng bệch.

Ở cách đó không xa, Khung Dực cũng nghe thấy, nhìn thấy cục diện này. Hắn quay đầu về phía tường thành kia, lòng đau như cắt.

"Câm miệng ngươi lại!" Trần Văn Chiêu bật phắt dậy, hai mắt trừng trừng nhìn Khung Tuấn, tay thì chụp vào đại đao bên mình rồi dợm lao chân đến. Sự bình tĩnh thường ngày bay đi sạch sẽ, chỉ còn lại cơn thịnh nộ ngút trời như mãnh thú bị đâm ngay chỗ hiểm.

"A Chiêu, dừng tay!" Vũ Miên nghiến răng.

Nàng rút xoẹt thanh kiếm bên mình, đích thân lao đến rồi đâm tới.

"Đây là việc của ta!"

"Công chúa!" Trần Văn Chiêu lo lắng thốt lên, chân vẫn bước đến bám theo sát nút, tuy nhiên hắn vẫn vâng lời, không nhảy vào tham chiến.

Vũ Miên dồn sức đánh tới liên tục, tung ra những ngón đòn cực hiểm buộc Khung Tuấn phải gồng mình chống đỡ. Nàng vừa thở dốc vừa gằn từng tiếng, giọng nói hiếm khi lộ ra cơn giận không hề che đậy:

"Không-được-xen-vào!"

Phó tướng của Khung Tuấn toan lao vào giúp, thế nhưng cũng bị Đại vương tử quát lên ngăn cản.

Trận chiến này ngay từ đầu đã là của riêng nàng và hắn.

Chẳng mấy chốc, chiến trường lại lần nữa rơi vào hỗn loạn. Một mặt sơn tộc giao tranh kịch liệt với binh sĩ Đại Thương và Kinh Lạc, có cả Hoàng đế Khung Vũ góp phần chặn đánh. Một mặt hai chủ soái phe công thành và thủ thành đang quần thảo nhau dưới chân thành, bóng kiếm đi loang loáng.

"Thống lĩnh! Chúng ta làm gì bây giờ?" Kỷ Phong hét lên.

"Có cùng Kinh Lạc đánh sơn tộc nữa không, Thống lĩnh? Hay nhân cơ hội này, cùng nhau áp đảo quân Kinh Lạc công thành?" Đinh Đại Đồng cũng hỏi theo.

Khung Dực quả thật cảm thấy như hai tay hai chân mình đang bị kéo ra bốn hướng, cả người căng chặt, đầu óc thì nảy bưng bưng. Không khí dường như đặc quánh lại, hít thở cũng trở nên khó khăn. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, hắn lại thấy như Vương Đô đang đổ tuyết giữa ngày đầu tháng ba đầy nắng.

Khoan đã... Tuyết ư?

Khung Dực ngẩng đầu lên nhìn màn trời xám xịt trên đầu. Những "bông hoa tuyết" kia đang nhẹ nhàng rơi xuống, lả tả lãng đãng bay.

Khung Dực xòe tay ra, hứng lấy rồi nhìn kỹ.

Đây... không phải tuyết, mà là tro! Tro bụi đã bắt đầu rơi xuống rồi!

Tâm trí Khung Dực chợt có một tia sáng lóe lên, phút chốc hắn như bừng tỉnh.

Khung Dực quay phắt lại nhìn về phía tường thành. Xuyên qua chiến trường mờ mịt khói lửa và tro bay, hắn thấy Ngọc Huyên đang khẩn khoản nhìn hắn, môi em mấp máy nói đi nói lại câu gì không rõ.

Hắn nhìn, gắt gao mà nhìn em.

Không... có... thắng... thua.

Không có thắng thua.

Cuộc chiến này không có thắng thua!

"Kỷ Phong! Kỳ Anh! Hai ngươi dẫn binh vào thành từ phía cổng tây trước mặt. Cổng tây đang mở, đi mau!" Khung Dực kéo dây cương, đoạn quát lên với Kỳ Anh và Kỷ Phong. "Lão Đinh ngươi cũng vậy, mau vào thành!"

"Dẫn binh vào thành sao?" Cả đám tướng quân đồng loạt trố mắt ra.

Vương tử bị phế truất nhân lúc kinh thành bị tập kích hai đầu mà dẫn binh vào thành. Dù ai cũng biết Khung Dực không có ý đó, thế nhưng...

"Lập tức vào thành! Sau khi vào thành, Kỳ Anh và Kỷ Phong đến cổng bắc, Đinh Đại Đồng đến cổng đông. Ta sẽ phụ trách cổng tây, các người phải tuyệt đối nghe theo hiệu lệnh của ta rồi hành động!"

"Nhiệm vụ khi vào thành là gì, Thống lĩnh?" Lăng Kỳ Anh bình tĩnh hỏi. Người thiếu niên dường như đã lờ mờ đoán ra.

"Ổn định bá tánh, hướng dẫn họ lập tức di tản."

Khung Dực chậm rãi đáp, ánh mắt hướng về Tuyết Nhạn phía xa giờ đang nửa khuất nửa chìm sau cơn cuồng phong bụi mù.

"Sau hoảng loạn sẽ là bạo loạn. Bá tánh sợ hãi mà không nhận được sự trấn an kịp thời, tất sinh cuồng nộ."

"Nhìn đi." Hắn xòe tay ra cho đám tro kia đáp xuống tay mình: "Tro sẽ mỗi lúc một dày. Ngọc Huyên nói đúng. Nếu không mau chóng rời khỏi đây, tất cả chúng ta sẽ chết."

Khung Dực dõi mắt nhìn về phía bờ sông, nơi Hoàng đế Khung Vũ đang cùng nhóm tướng soái Kinh Lạc chống trả đội quân sơn tộc. Nãy giờ, hắn và ngài vẫn chưa nói với nhau câu nào. Thậm chí ngay cả nhìn cũng chẳng kịp nhìn cho rõ.


Dĩ nhiên hắn biết, phụ hoàng hắn chẳng hơi đâu mà giúp Kinh Lạc không công. Ngài chắc chắn sẽ đòi hỏi chỗ trên chiến thuyền rời khỏi Vương Đô cho mình và hoàng tộc.

Khung Dực ngần ngừ một lát rồi giục Tiểu Hổ tiến thêm vài bước. Hắn hướng về phía Hoàng đế, hít vào một hơi rồi hô to:

"Bệ hạ!"

"Tội thần Khung Dực, thỉnh cầu được dẫn binh vào thành, giúp bá tánh di tản khỏi Trích Nguyệt, chạy khỏi Vương Đô."

Ở đằng xa, Khung Vũ dĩ nhiên nghe thấy. Ngài dứt khoát xuống tay kết liễu gã sơn tộc trước mặt, đoạn xoay lại đăm đăm nhìn Khung Dực.

Khung Vũ toan nói gì đó, thế rồi lại khó khăn nuốt xuống. Cứ như vậy vài lần, ngài rốt cuộc cũng chỉ gật đầu.

Khung Dực dường như cũng chẳng trông mong gì hơn. Hắn rạp mình trên ngựa thay cho cái dập đầu tạ ơn, sau đó vội vã kéo dây cương rời đi.

Nhạn Quân rút khỏi chiến trường, tiến thẳng về cổng tây Trích Nguyệt, người ngựa rầm rập xông vào.

"Nhớ kỹ, điều cốt lõi là trấn an bá tánh, nhanh chóng hướng dẫn họ rời khỏi đây. Những kẻ nào quá khích, kích động thì khuyên giải rồi cảnh cáo trước, cực chẳng đã mới ra tay đốn hạ."

Khung Dực nghiêm mặt dặn dò Lăng Kỳ Anh, Kỷ Phong và Đinh Đại Đồng. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm:

"Phụ nữ, người già và trẻ em thì dẫn họ qua cổng tây. Người còn khỏe mạnh thì cho di tản từ cổng đông và cổng bắc."

"Thống lĩnh, nói vậy là ngài định cho bá tánh chân yếu tay mềm đi bằng chiến thuyền của Kinh Lạc?" Lăng Kỳ Anh một lần nữa nắm bắt trọng điểm rất nhanh.

"Lỡ Kinh Lạc không đồng ý thì sao?" Kỷ Phong cắn môi hỏi. Lúc nãy vị Công chúa phương nam kia vẫn còn đang đánh nhau thừa sống thiếu chết với Đại vương tử, e rằng...

"Bởi vậy ta mới phụ trách cổng tây." Khung Dực bình tĩnh nói. "Các ngươi đừng quên, ban đầu Tống Hàn có thể sẽ không chịu cho chúng ta dẫn người qua. Hắn vẫn đang vây thành, chưa có lệnh của Đại công chúa Vũ Miên thì hắn sẽ không lui. Thế nên các ngươi cứ dẫn bá tánh tập trung ở cổng thành trước sau đó từ từ mở cổng, cho bọn họ nhìn rõ chúng ta chỉ muốn rời khỏi đây, không có ý định giao tranh."

"Sau đó thì sao, Thống lĩnh?"

"Sau đó đợi pháo hiệu của ta." Khung Dực ngưng một chút rồi nói: "Hoặc của Đại công chúa Kinh Lạc."

Lăng Kỳ Anh, Kỷ Phong và Đinh Đại Đồng nhận lệnh, nhanh chóng dẫn binh rời đi. Vừa hay, Ngọc Huyên và Hoàng Cảnh cũng vừa chạy tới.

"Anh Khung Dực!"

"Ngọc Huyên!"

Khung Dực nhảy xuống ngựa rồi nhào đến dang hai tay ra, Ngọc Huyên chỉ chờ có thế, lập tức lao vào lòng hắn.

"Lúc nãy... anh nghe được lời em nói ư?"

Hắn hôn nhẹ lên tóc em rồi dịu dàng đáp:

"Không nghe được, nhưng ta có thể hiểu được."

Ngọc Huyên đang cột chặt Tiểu Huyền trên lưng mình bằng một tấm vải dày được quấn như chiếc địu. Nãy giờ cõng em chạy qua chạy lại, trán y đã lấm tấm mồ hôi.

"Tiểu Huyền làm sao..." Khung Dực lo lắng sờ tay lên trán em, chỉ thấy nóng hôi hổi, hơi thở thì đứt quãng lúc có lúc không.

"Em định cõng Tiểu Huyền đi tìm Thùy Dung, có khi chị Miên có mang theo chị ấy, đang ở trên thuyền không chừng. Thùy Dung y thuật cao thâm, có lẽ sẽ có cách."

"Được." Khung Dực buông y ra rồi xoay người nhảy lên lưng Tiểu Hổ. "Vậy chúng ta nhanh một chút, sau đó đi tìm Thùy Dung." Hắn chìa tay ra trước mặt Ngọc Huyên:

"Lên nào."

"Anh... không bắt em lên thuyền rời đi trước sao?" Ngọc Huyên hỏi, thế nhưng tay đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay Khung Dực rồi nhảy phốc lên lưng ngựa.

"Em sẽ chịu sao?"

"Dĩ nhiên là không rồi!" Ngọc Huyên lại há mồm ra toan cắn vào vai hắn, thế nhưng Khung Dực đang mặc chiến giáp, y cắn không nổi, chỉ đành cấu vào eo hắn một cái.

Khung Dực cong môi cười, sau đó mới quay sang nhìn Hoàng Cảnh nãy giờ vẫn đứng im thin thít bên cạnh.

"Ngươi phụ giúp hướng dẫn bá tánh di tản. Khi ra khỏi cổng tây thì chờ hiệu lệnh của ta, đừng xông lên vội."

"Rõ, Nhị... ờm..."

Khung Dực chẳng đợi hắn nói xong, lập tức giục ngựa lao đi mất hút.

Đúng như Khung Dực suy đoán, tình hình trong thành căng như dây đàn. Không khí bắt đầu mù mịt, tro bụi bay dày hơn, bá tánh càng hoảng sợ tột độ. Đây đó đã có kẻ dấy lên những đám cướp bóc nhỏ, cũng có kẻ nhân lúc hỗn loạn mà kích động ẩu đả, thậm chí giết chóc lẫn nhau. Bản tính thiện lương của từng cá nhân bị vùi chôn sạch sẽ khi hòa nhập vào đám đông cuồng nộ. Tất cả những góc khuất tăm tối nhất, xấu xa nhất được dịp đường hoàng bộc lộ ra bên ngoài.

"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhanh chóng di tản! Đi về cổng tây, nhanh chóng di tản khỏi Trích Nguyệt!"

"Đừng chen lấn, giẫm đạp nhau! Bình tĩnh! Triều đình sẽ không bỏ mặc các người!"

Khung Dực chở Ngọc Huyên trên lưng ngựa, lao vụt đi qua những con phố lớn trong thành. Họ vừa đi vừa lớn tiếng kêu gọi dân chúng, trấn an bá tánh, hướng dẫn đường sống để thoát ra khỏi nơi chết chóc này. Thủ Vệ Quân Trích Nguyệt và Thủ Vệ Quân Vương Đô cũng nhanh chóng vào cuộc, giúp trấn áp những kẻ quá khích và gây rối, đồng thời dẫn đường cho người dân từ từ di chuyển ra khỏi thành.

Tầm một khắc sau, Khung Dực ghìm cương nhìn dòng người đang chầm chậm tiến về cổng tây. Hắn nhíu mày cố gắng hít thở, lưng vã mồ hôi như tắm. Sau lưng hắn, Tiểu Huyền đang ho sù sụ. Cơn bão khói bụi đen kịt kia đã đến rất gần, lúc này Tuyết Nhạn đã hoàn toàn bị che khuất.

Giờ này chắc hẳn Lăng Kỳ Anh, Kỷ Phong và Đinh Đại Đồng cũng đã tới cổng thành.

"Anh Khung Dực, lỡ Tống Hàn không cho bọn họ qua thì sao?" Ngọc Huyên lo lắng hỏi. "Hay anh đưa em qua cổng đông, để em khuyên anh ấy?"

"Hắn sẽ không tuân lệnh em đâu, dù em là Hoàng tử." Khung Dực lắc đầu. "Ở trên chiến trường, tướng quân như hắn phải theo lệnh Chủ soái của mình."

"Vậy sao anh còn bảo bọn họ dẫn người ra cổng thành?" Ngọc Huyên sửng sốt kêu.

"Thứ nhất là trấn an bá tánh. Để tránh bạo động xảy ra, chúng ta cần cho họ niềm tin và hy vọng." Khung Dực thúc chân vào bụng Tiểu Hổ, nhắm về cổng tây mà tiến. "Thứ hai là cho chị em nhìn thấy."

"Anh muốn ép chị Miên vào thế đã rồi?"

"Đúng vậy." Khung Dực rạp mình trên ngựa. "Hơn nữa, ta tin vào bản tính thiện lương của người phương nam."

Khung Dực lần tay ra hông, khẽ vuốt ve bàn tay Ngọc Huyên đang ôm eo mình rồi bảo:

"Họ đã nuôi dạy nên một Ngọc Huyên thuần lương, thương người thế này. Ta tin rằng họ sẽ không trơ mắt nhìn bá tánh chịu chết, cho dù là bá tánh Đại Thương đi chăng nữa."

Cổng tây đã hiện ra trước mắt.

Khung Dực cho ngựa phi nhanh, vừa đi vừa hét lên tránh đường. Hoàng Cảnh và nhóm Thủ Vệ Quân của hắn đã tập hợp được rất nhiều bá tánh, giờ đây chỉ còn chờ lệnh của Khung Dực là sẽ tiến ra khỏi thành.

Con chiến mã của Khung Dực vọt lên phía trước. Lúc Khung Dực chuẩn bị phất tay ra hiệu cho đoàn người tiến ra khỏi thành, mặt đất bỗng dưng ầm ầm rung lắc.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!"

"Động đất rồi!!!"

Một loạt tiếng động âm vang truyền đến, nghe cứ như từ lòng đất vẳng lên, cũng lại như từ trên đầu vọng xuống. Trong một tích tắc, mặt đất chợt nứt toác dưới chân, trong khi tường đá cổng tây của Trích Nguyệt thì bất ngờ sụp xuống.

"Khôngggggggggggg!!!"

Ai đó thét lên trong kinh hoàng và tuyệt vọng. Kinh thành rung chuyển, khói bụi ngập trời thốc lên, mịt mù nhìn không thấy mặt nhau.

Giây phút Đại công chúa Vũ Miên múa gươm xông tới rồi liên tục tung chiêu đánh hắn, chiêu nào chiêu nấy đều nhằm đoạt mạng, cảm xúc đầu tiên Đại vương tử Khung Tuấn nếm ra là sự vui mừng vụng trộm.

Hắn rất vui. Thật lòng mừng vui vì điều đó.

Từ lúc hắn gặp nàng lần đầu tiên cách đây sáu năm, sau đó thư từ qua lại với nàng, rồi lại gặp nàng nơi rừng mận, gặp nàng ở chiến trường Mạc Bắc, chiến trường Vương Đô, Khung Tuấn luôn cảm nhận được ở nàng sự bình tĩnh kinh người. Bình tĩnh đến mức khiến hắn khó hiểu, khiến hắn đau đáu mong chờ rồi có một ngày, sự bình tĩnh của nàng, sự đè nén của nàng sẽ bị chính tay hắn đập tan. Thế nhưng ngay cả lúc hắn hôn nàng, hắn ân ái cùng nàng, Khung Tuấn đều mơ hồ cảm nhận rằng nàng vẫn luôn nắm sợi dây cương kiểm soát.

Nàng chưa bao giờ ngã khỏi thế cân bằng của mình.

Vậy mà ngày hôm nay, những cơn sóng cảm xúc hắn thành công khuấy lên trong nàng cuối cùng cũng hóa thành bão tố.

Nàng nổi giận.

Lần đầu tiên, thứ nàng dành cho hắn là thật lòng.

Khung Tuấn tự cười chua chát trong lòng, tự cảm thấy mình hèn mọn đến mức trộm mong trận đánh này sẽ kéo dài mãi mãi. Hận thù cũng được. Giữa tâm bão này, thế gian chỉ còn hai người bọn họ, không có chỗ cho ai xen vào, cũng không có gì níu giữ. Nàng và hắn đều thật sự buông thả rồi.

Khung Tuấn vừa đỡ đòn vừa liếc vị tướng quân kia một cái. Nãy giờ Trần Văn Chiêu vẫn bỏ mặc tất cả mà theo chân bọn họ không rời.

Có mù mới không nhận ra hắn ta thích nàng, thậm chí còn hơn cả thích.

Còn nàng thì sao? Sao lại dịu dàng với hắn, đau xót vì hắn?

Trước giờ... nàng chưa hề say sao? Vì ta?

Ầmmmmmmmmmmmmmmmmmmm!

Mặt đất chợt rung lắc dữ dội dưới chân. Khung Tuấn quay phắt lại, đúng lúc thấy Vũ Miên lảo đảo suýt ngã, còn trên đầu nàng là một mảng tường thành đang ầm ầm sụp xuống.

"Công chúa!!!"

"Vũ Miên!!!"

Cả Trần Văn Chiêu và Khung Tuấn đều thét lên rồi đồng thời lao đến. Trong tích tắc đó, Vũ Miên chợt thấy mình hụt chân, đầu óc thì trống rỗng.

Xung chấn ầm ầm dội xuống. Tro bụi, đất cát bốc lên mờ mịt. Cả ba người không ai kịp hít thở, không ai kịp nhận thức việc gì đang diễn ra, cứ thế nhắm mắt để cho bản năng hành động thay.

Một người lao đến đẩy người kia ra khỏi nơi nguy hiểm, một người nhào đến ôm người kia vào lòng, còn một người thì co người ôm bụng bảo vệ thứ bên trong.


Một lúc rất lâu sau, khi khói bụi đã lắng xuống rồi, hai tai ù đi đã bắt đầu nghe được chút thanh âm, họ mới từ từ mở mắt.

Vũ Miên thấy mình đang nằm trong một lồng ngực vững chãi, một vòng ôm cực kỳ kín kẽ bảo hộ nàng an toàn. Lồng ngực người đó phập phồng, trái tim đang nảy lên dữ dội.

Vũ Miên mở mắt, từ từ ngẩng mặt lên nhìn.

"Công chúa! Người không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Trần Văn Chiêu dồn dập hỏi nàng, trên đầu hắn dường như có vết thương, máu đang chảy xuống thấm ướt cả chân tóc.

Vũ Miên khẽ dịch người rồi từ từ ngồi dậy, vai trái nhói lên một cái.

"A Chiêu, ta không sao. Chắc bị thương ở vai một chút thôi. Anh..."

Vũ Miên chợt im bặt.

Ánh mắt nàng cuối cùng cũng chạm vào hắn.

Lúc cơn choáng qua đi và khói bụi lắng xuống đôi chút, Khung Tuấn đã vội mở mắt ra nhìn. Cay xè, xốn xang đau nhức, thế nhưng hắn vẫn cố tìm nàng. Sau đó, hắn thấy nàng nằm trong ngực Trần Văn Chiêu.

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn chính là, hắn đến kịp rồi.

Không như lần trước cách nàng cả một chiến trường, lần này hắn đã đến kịp.

Khung Tuấn khẽ nhúc nhích tay, toan ngồi dậy thì nhận ra mình không ngồi lên được nữa.

Mà lúc này Vũ Miên cũng đang sững ra nhìn hắn.

Khung Tuấn quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng, bàng hoàng nhận ra nửa người phía dưới đang bị những phiến đá to từ tường thành rơi xuống đè lên. Máu đang chậm rãi tràn ra từ trong kẽ đá nọ. Hai chân hắn hoàn toàn không còn cảm giác gì, có lẽ đã bị đá nghiền nát đi rồi.

Khung Tuấn cố gắng cử động tay một chút. Chỉ còn tay phải, tay trái cũng gãy mất.

Vốn dĩ hắn muốn ngồi dậy đi đến bên nàng, kiểm tra xem nàng bị thương ra sao. Sau khi nhìn rõ hiện trạng của mình, hắn vẫn muốn cố gắng ngồi dậy, nhưng là ngồi cho thẳng thớm một chút, giữ lại tôn nghiêm và tác phong của mình.

Vậy mà hắn cũng không làm được.

Khung Tuấn cười khổ, đoạn thở hắt ra rồi nằm xuống, ngửa đầu nhìn về phía Vũ Miên.

"Đi đi." Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói.

Vũ Miên vẫn ngồi im, lặng người nhìn hắn.

"Đi mau." Khung Tuấn cười. "Nguy hiểm lắm. Ngoan."

Vũ Miên chợt vùng lên rồi nhào đến. Nàng loạng choạng vì cơn đau ở vai, mặt đất cũng lởm chởm đất đá khiến bước chân không vững.

"Công chúa, nguy hiểm lắm! Đá có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Đừng qua đó, Công chúa!" Trần Văn Chiêu kêu lên, đoạn vội đưa tay giữ nàng lại.

Vũ Miên nhẹ nhàng gạt tay Văn Chiêu ra, sau đó đi đến bên Khung Tuấn rồi ngồi xuống. Từ phía bên này nhìn qua, Trần Văn Chiêu chỉ thấy Công chúa cúi rạp người, thì thầm điều gì đó vào tai Đại vương tử.

Mà Đại vương tử nghe xong câu đó thì cũng sững người.

Một lát sau, hắn run run vươn cánh tay còn lành lặn ra nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

"Vất vả cho nàng." Hắn áp bàn tay nàng lên gò má trầy xước phủ đầy bụi bặm của mình rồi khẽ dụi vài cái, lưu luyến nắm lại thêm một chút, sau cùng mới hít một hơi rồi thả tay nàng ra.

"Đi mau." Vương tử lại cười.

Thật lâu sau, Công chúa gật đầu, dứt khoát xoay lưng.

Khung Tuấn nằm đó nhìn theo bóng lưng Vũ Miên đang xa dần. Hắn nhớ lại lời nàng vừa nói với mình, trong bụng lại nửa mừng, nửa lo.

Nếu mọi việc thuận lợi, cục diện hai nước phân chia sẽ hoàn toàn chấm dứt trong vòng chưa đầy ba mươi năm nữa. Trong khoảng ba mươi năm đó, nàng sẽ phải đi một mình, tranh đấu một mình.

Lòng Khung Tuấn nhói thắt, trái tim run rẩy vì đau. Thế rồi hình ảnh Trần Văn Chiêu dìu nàng đi hiện lên trong tâm trí.

Vũ Miên đi rồi, Khung Tuấn nằm dưới tường đá trăm năm của Trích Nguyệt, trên đầu chỉ thấy bầu trời xám xịt của Vương Đô.

Thì ra cảm giác là như thế này.

Cảm giác chỉ hành động theo bản năng, theo con tim mà không cần suy nghĩ, thì ra lại nhẹ nhõm và bình yên như vậy.

Trong cả cuộc đời của mình, trước giờ hắn chỉ làm vậy có ba lần.

Lần thứ nhất là khi hắn hôn nàng. Lần thứ hai là khi hắn yêu nàng. Lần thứ ba là khi hắn chết vì nàng.

Tàn tro rơi xuống quanh mình Khung Tuấn, nhè nhẹ, dịu êm, phủ trắng toàn thân hắn, chiến giáp hắn, mái tóc của hắn, thoạt nhìn cứ ngỡ như phút chốc hắn đã bạc đầu. Hắn vươn cánh tay còn lại ra, run run bắt lấy, chỉ thấy một cảm giác mơ hồ từ từ dâng lên nhấn chìm bản thân, bồng bềnh trôi vào cõi hư hư thực thực.

Trước khi tia ý thức cuối cùng lụi tàn rồi vụt tắt, hắn vẫn còn cố nắm chặt một mảnh tàn tro.

Tàn tro này sao lại nhìn như hoa tuyết, lại như hoa mận trắng trời của mùa hè năm xưa.

Khung Dực dìu Ngọc Huyên lê từng bước một, đi qua một mảnh thê lương hoang tàn.

Động đất cuối cùng cũng khiến tường thành Trích Nguyệt sụp đổ. Mặt đất nứt toác, đá sụp xuống khiến rất nhiều người bỏ mạng. Tiếng bá tánh khóc than, tiếng vật vã kêu gào vang lên tứ phía. Ngay cả sơn tộc cũng không tránh khỏi thương vong. Trung quân của họ vốn là gia quyến, là mẹ già con thơ vợ dại, giờ đây cũng bơ vơ kêu khóc.

Đau thương và tuyệt vọng bao trùm, dậy trời dậy đất.

Khung Dực phóng tầm mắt ra phía xa. Chiến trường đang la liệt kẻ nằm người ngồi, kẻ chết người bị thương. Dường như trận động đất vừa rồi đã khiến Vạn Kiếp đổi dòng. Giờ đây nó đang cuồn cuộn chảy xiết. Một số chiến thuyền của Kinh Lạc bị sóng đánh vỡ, một số bị hất tung lên sát mép bờ sông, chông chênh nằm trong vùng nước cạn.

Giữa khung cảnh mờ mịt đó, Khung Dực và Ngọc Huyên nhìn thấy Trần Văn Chiêu đang dìu Vũ Miên đi. Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, Khung Dực thấy hai mắt Vũ Miên đỏ ngầu, tơ máu hằn rõ như những dòng sông li ti vụn vỡ.

"Đại ca đâu?" Hắn nhìn quanh rồi hỏi.

Đáp lại chỉ có lặng thinh.

"Đại ca đâu?" Hắn ngơ ngác, ngập ngừng hỏi lại.

Ở bên cạnh, Ngọc Huyên chợt nén một hơi thở. Em run run vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay hắn.

Khung Dực cúi xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau. Câu trả lời lặng lẽ dâng lên như một cơn sóng, lặng lẽ bao trùm lấy hắn, dìm hắn xuống đáy đại dương.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên.

Sau lưng em, Tiểu Huyền vẫn đang thoi thóp.

Sau lưng hắn, kinh thành tan nát, bá tánh thê lương.

"Công chúa... Dừng lại đi."

Sau cùng, Khung Dực nghe thấy chính mình khàn khàn lên tiếng.

"Chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Cuộc chiến này không có kẻ thắng, người thua."

Vũ Miên cắn chặt môi, ánh mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.

"Nếu ta muốn, vẫn sẽ có kẻ thắng người thua." Nàng Công chúa chợt cười gằn. "Ngọc Huyên chỉ cần lên thuyền, lập tức xuôi dòng về phương nam, sau này lên ngôi Vua chủ. Kinh Lạc sẽ thắng. Lời sấm truyền đã ứng nghiệm, Đại Thương cuối cùng cũng diệt vong."

"Chị Miên..." Ngọc Huyên ngỡ ngàng thốt lên. Y toan bước tới rồi nói thêm gì đó, chợt Khung Dực đưa tay ra giữ y lại.

"Công chúa, ngừng lại đi." Hắn đi về phía Vũ Miên, chầm chậm từng bước một, sau đó từ từ khuỵu một gối, cúi đầu.

"Công chúa, xin hãy cứu lấy thần dân của ta, bá tánh của ta."

Giọng hắn khản đặc. Hai gối tưởng sẽ nặng như chì, không ngờ lại nhẹ như lông vũ.

Ngọc Huyên sững sờ nhìn Khung Dực đang quỳ xuống trước mặt chị mình, hai mắt chợt cay xè.

"Dừng lại đi, trước khi tất cả chúng ta đều biến thành dã thú."

Vũ Miên từ từ nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời. Từ khóe mi nàng, hai dòng nước mắt lặng lẽ tràn ra rồi rơi xuống, tan vào mặt đất.

Rất nhiều năm sau, dân gian còn kể mãi về trận đại chiến hôm nay.

Đại chiến năm đó, khởi nguồn từ liên quân tứ đại sơn tộc trên Tuyết Nhạn tràn xuống Khúc Băng, sau đó tiến về Vương Đô.

Đại chiến năm đó, nàng Công chúa phương nam kéo chiến thuyền ngược dòng Vạn Kiếp, đánh thẳng vào kinh thành.

Đại chiến năm đó, Nhị vương tử bị phế truất quay lại, ra tay cứu giúp cố hương đang chìm trong binh biến.

Đại chiến năm đó, Hỏa Xà xuất sơn, lời sấm truyền Đại Thương vong quốc suýt chút biến thành sự thật.

Đại chiến năm đó, Đại vương tử tự mình dẫn binh ra trận, sau cùng bỏ mình, nằm lại dưới tro tàn của Vương Đô.

Đại chiến năm đó, Nhị vương tử quỳ xuống cầu xin nàng Công chúa nọ cứu lấy bá tánh của mình. Công chúa khóc, vị Hoàng tử phương nam kia cũng khóc.

Đại chiến năm đó, Chiến Thần rốt cuộc đã khuỵu gối cúi đầu.

- ------------------------------------------

Chương sau: "Kẻ ở người đi lệ ướt nhòa":((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui