Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Khung Dực ngước nhìn trời rồi tăng tốc, vụt ngựa cho xe chạy nhanh về cung. Mặt trời lúc này hơi chếch hướng tây, tức là đã qua giữa trưa rồi. Cả buổi sáng "vận động" mải miết, đối với hắn mà nói thì chỉ có càng làm càng hăng, chứ còn Ngọc Huyên của hắn thì đã mệt díp mắt tự đời nào. Lúc nãy khi thu dọn đồ đạc để quay về cung, Khung Dực còn phải bế Ngọc Huyên đang say sưa ngủ vào xe, sau đó quấn chăn lót đệm thật kỹ cho y thoải mái.

Bữa trưa, cả hai chỉ ăn qua quýt lót dạ, khi về phải sai người chuẩn bị vài món tẩm bổ cho y mới được, Nhị vương tử nghĩ thầm.

Hôm nay là sáng mồng một Tết, đường phố trong thành vắng hoe. Hầu hết các cửa tiệm đều đóng cửa, chỉ có vài hàng quán cố gắng mở cửa buôn bán. Vừa rẽ vào con phố lớn dẫn thẳng đến cổng hoàng cung, Khung Dực chợt nhìn thấy phía trước lố nhố người đang xếp hàng, có vẻ như họ đang chờ mua gì đó.

"Cô chủ, còn bánh nướng nhân đậu đỏ không? Đầu năm ăn đậu đỏ cho may mắn nào!"

"Uầy, hết bánh dẻo hạt sen rồi ư?"

"Thôi ta lấy bánh nếp và bánh in mứt bí nhé! Mỗi loại nửa cân!"

Khung Dực tò mò, cho xe ngựa chạy chậm lại rồi quan sát. Thì ra là một quầy bán bánh mứt của ngoại tộc, có không biết bao nhiêu là loại từ nhiều quốc gia, nhiều địa phương khác nhau, đủ màu sắc đủ hình dạng, trông cực kỳ đẹp mắt.

Nhị vương tử khẽ liếc mắt vào trong xe. Ngọc Huyên của hắn rất thích ăn bánh ngọt, mà ngay cả hắn cũng thế.

Hừm, cứ mua vài cái để dỗ y đi vậy, dù gì sáng nay mình cũng... ờm... làm hơi quá.

Nghĩ là làm. Khung Dực cho dừng xe ngựa lại rồi nhảy xuống, hòa vào dòng người đang xếp hàng chờ đến lượt. Người bán là hai tỉ đệ người ngoại tộc trông còn rất trẻ. Khi thấy Khung Dực bước đến trước quầy, cả hai hơi sững ra trong một giây nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt niềm nở như thường, đoạn nhanh nhảu chào mời:

"Công tử đây muốn mua bánh gì?"

Khung Dực nhìn đống bánh mứt trước mặt mà muốn hoa cả mắt, sau khi cắn môi suy nghĩ một giây đã lập tức hành xử theo phong thái đại thiếu gia chuẩn chỉnh, phất tay buông ra một câu mà người bán nào cũng muốn nghe:

"Mỗi loại đều lấy."

Cô chủ mỉm cười, nhanh tay thoăn thoắt gói bánh vào giấy, trong khi thiếu niên kia thì chuẩn bị túi vải cho Khung Dực. Sau khi cho bánh vào túi xong, thiếu niên nọ còn sốt sắng mang ra xe ngựa cho hắn, đoạn định nhấc túi bánh đặt vào bên trong.

Khung Dực thấy thế khẽ cau mày, nhanh chóng vươn tay ra cản lại rồi không mặn không nhạt nói:

"Đa tạ, để ta tự làm."

"Vâng vâng, công tử đi thong thả. Lần sau công tử nhớ ghé ủng hộ nha." Thiếu niên cười tươi, lập tức đưa gói bánh cho Khung Dực rồi cúi chào, sau đó xoay lưng quay về quầy bánh với tỉ tỉ mình.

Lát sau, khi chiếc xe ngựa của Khung Dực đi xa rồi, thiếu niên kia mới quay sang nhìn tỉ tỉ, hạ giọng thì thầm:

"Không nhìn rõ người trong xe. Chúng ta có bám theo không?"

Cô nương kia tay vẫn xếp bánh, mặt không ngẩng lên, sau một giây im lặng thì lắc đầu nói:

"Đừng manh động. Trước mắt cứ chờ tin của người phe ta từ trong hoàng cung truyền ra."

Khung Dực về đến hoàng cung, không kiêng không dè mà cứ thế bế Ngọc Huyên đang say ngủ về thẳng cung điện của Tiểu Huyền.

"Chuẩn bị nước tắm."

Nhìn thấy Ninh Ninh đang sững ra nhìn bọn họ, Khung Dực chỉ nghiêm mặt hạ lệnh, sau đó ôm Ngọc Huyên mang vào gian điện của y. Hắn đặt người lên giường, dém chăn cẩn thận, sau đó khẽ hôn y một cái:

"Sâu ngủ, dậy đi nào."

"Ưm..." Ngọc Huyên cuộn mình, thuận đà gác mặt lên tay hắn cọ cọ.

Nhị vương tử bật cười, quyến luyến vuốt tóc người ta rồi cúi xuống thì thầm:

"Nhất định không chịu dậy hả?"

"Không..."

"Không dậy là bị 'phạt' nữa đấy."

Ngọc Huyên nghe thế vội vàng mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn:

"Anh... muốn làm gì?"

Khung Dực trưng ra vẻ mặt vô lại, xán tới gần chuẩn bị hôn.

"Em dậy, em dậy!" Ngọc Huyên rối rít xua tay, đoạn ngồi bật dậy.

"Hahaha, ta trêu em thôi." Hắn cười rồi ấn y xuống nệm. "Nằm nghỉ một chút nữa đi, Ninh Ninh đang chuẩn bị nước tắm cho em rồi. Em tắm xong nhớ ăn uống đàng hoàng, ta đã dặn trù phòng làm cơm và nấu vài món tẩm bổ cho em."

Khung Dực chỉ chỉ tay vào bọc bánh to tướng để trên bàn rồi nói:

"Nhớ ăn bánh nữa đấy."

"Anh... không ở lại ăn cùng à?" Ngọc Huyên ngoan ngoãn nằm xuống nệm nhưng vẫn níu tay hắn hỏi.

"Ta sang chỗ đại ca một chút. Kỷ Phong vừa bảo đại ca cho người tìm ta từ sáng." Khung Dực bắt lấy tay Ngọc Huyên đưa lên môi hôn, vừa khéo đó là bàn tay trái đeo chiếc vòng lam ngọc. Hắn vuốt ve cả tay lẫn vòng, xoa xoa lên vết bầm còn mới, sau đó cúi xuống cắn cắn chiếc cổ trắng ngần của Ngọc Huyên. Nơi đó hiện giờ cũng đang in đầy những dấu hôn đỏ đỏ hồng hồng.

"Tối nay ta lại đến."

Ngọc Huyên bị nhột, khẽ ngọ nguậy người nhưng vẫn vòng tay ôm hắn rồi thơm nhanh một cái.

"Vậy... gặp anh tối nay nha."

Khung Dực buông y ra, nhướng nhướng mày nhìn y chờ đợi.

"Ờm... gặp anh tối nay nha, tướng... tướng công."

Người nào đó nói xong thì cụp mắt xấu hổ chui vào chăn trốn, còn kẻ nào kia thì mặt mày rạng rỡ chói lòa chạy đi tìm đại ca.

Ngọc Huyên tắm rửa và cơm nước xong xuôi, cả người ấm áp dễ chịu, thế là hai mí mắt lại nặng trĩu. Dù gì cả đêm qua và sáng này đều cùng anh điên loan đảo phượng, cơ thể y nói sao cũng không chịu nổi. Nghĩ đoạn, Ngọc Huyên lại chui vào chăn, ngủ thêm một giấc đến tận khi chiều muộn mới giật mình tỉnh lại.

Trong phòng chỉ thắp đèn mờ mờ, không khí lại thoang thoảng mùi bánh mứt thơm thơm, ngọt ngọt. Lúc này Ngọc Huyên mới nhớ ra còn một túi bánh to đùng đang đặt trên bàn. Y thong thả ngồi dậy chong đèn, đoạn đi đến bên bàn rồi mở túi bánh ra. Nhìn đống bánh đủ loại đủ kiểu đủ màu trước mặt, Ngọc Huyên không nhịn được mà bật cười.

Chắc chắn là không biết mua loại nào, thế là bèn không suy nghĩ mà vung tiền mua hết đây mà.

Bàn tay y chầm chậm giở bánh ra ngắm nghía, sau đó cầm từng cái bánh lên nâng niu trên tay.

Anh thích bánh hấp và bánh nướng, những cái này để dành cho anh. Tiểu Huyền thích bánh dẻo. Mình thì thích bánh in.

Bánh này phải dùng với trà, nếu là trà sen hãm với chút hoa nhài khô thì càng ngon.

Nghĩ đến việc mình còn giữ một ít hoa nhài khô dạo trước chị Miên gửi sang, Ngọc Huyên bèn khoác áo, định đi xuống bếp lấy ra sẵn, chờ anh về rồi pha trà, dùng với bánh.

Bên ngoài cung điện đã lên đèn. Ngọc Huyên khép cửa phòng, đang bước đi thì chợt nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn vang lên trong hoa viên trước cửa phòng mình. Y khựng lại, xoay đầu về hướng phát ra tiếng khóc.

"Ninh Ninh?"

Ninh Ninh giật mình ngoảnh lại, khi thấy Ngọc Huyên thì vội vàng đưa tay quẹt nhanh nước mắt, lại còn cúi đầu cố che đi đôi mắt đỏ hoe.

"Hoàng... Hoàng tử Ngọc Huyên! Người dậy rồi sao? Để nô tì chuẩn bị cơm tối cho người..."

"Ninh Ninh." Ngọc Huyên chần chừ một lát rồi cũng không đành lòng, rốt cuộc cũng bước lại gần nàng rồi nhẹ nhàng hỏi:


"Xảy ra việc gì? Sao lại khóc to như vậy?"

Ninh Ninh nghe Ngọc Huyên quan tâm hỏi han, nhất thời xúc động, dường như không kìm nén nổi mà ôm mặt, sụp xuống đất òa khóc nức nở.

"Hoàng tử... huhuhuhu... Ngô Tứ... Ngô Tứ bị sung vào quân đội, sắp phải đi chiến trường miền nam rồi... huhuhu..."

Ngọc Huyên sững ra, toàn thân bất động, cảm giác như có sấm nổ bên tai.

Chiến... chiến trường gì?

"Mới mấy tháng trước hai nhà còn hẹn năm nay sẽ... sẽ cho nô tì và hắn thành thân. Vậy mà... vậy mà giờ đây hắn lại nhận được lệnh sung quân... huhuhu..."

"Ngươi nói... ngươi nói hắn phải đi đâu cơ?". Y lắp bắp hỏi lại.

Có thể chỉ là nhầm lẫn thôi.

Ninh Ninh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngọc Huyên, nghẹn ngào nói:

"Hoàng tử, là... là chiến trường miền nam. Dạo gần đây những Thủ Vệ Quân Vương Đô khác cũng bị huy động không ít... Nô tì nghe nói... triều đình đang ráo riết chuẩn bị xuất binh. Huhuhu... Nô tì những tưởng Ngô Tứ hắn có thể an phận làm binh sĩ tuần thành, ai ngờ... ai ngờ..."

"Hoàng tử... chiến tranh khốc liệt như vậy, có khi nào... Ngô Tứ hắn có đi không có về không? Huhuhuhu..."

Lúc này thì Ngọc Huyên không còn nghe rõ những gì Ninh Ninh nói nữa. Đầu óc y chỉ đang xoay vần trong cơn cuồng phong mà tám chữ "chiến trường miền nam" và "chuẩn bị xuất binh" gây ra. Ninh Ninh ngơ ngác nhìn sắc mặt Ngọc Huyên đang dần dần chuyển sang trắng bệch, lúc bấy giờ mới như vỡ lẽ ra. Nàng ta lúng túng dìu Ngọc Huyên vào phòng, sau đó tất tả chạy đi dọn cơm, còn muốn pha một bình trà nóng cho Ngọc Huyên bình tĩnh lại.

Ngọc Huyên ngồi thừ trên ghế, cảm thấy mọi thứ đang dần dần ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, một sự thật mà bấy lâu nay y luôn cố ý né tránh nhìn thẳng vào.

Lính gác tuần tra cẩn mật, không cho y ra ngoài. Thái độ của Đại vương tử khi ấy. Sự ngập ngừng của anh Khung Dực trong đêm ở Vân Trung Cổ Trấn, khi y hỏi sẽ có hòa bình hay không.

Sau cùng chính là ánh mắt của chị Miên dõi theo khi y vẫn cương quyết quay về Trích Nguyệt cùng nhị vị Vương tử.

Ngọc Huyên cúi mặt xuống, nhìn chăm chăm vào chiếc vòng lam ngọc trên tay. Lát sau, y đứng bật dậy rồi khoác lên mình một chiếc áo choàng sẫm màu, sau đó khẽ khàng mở cửa bước ra ngoài.

Không được, y phải tự mình xác nhận. Chỉ dựa vào vài lời nói của Ninh Ninh, y không tin hai nước sẽ nổ ra chiến sự. Chỉ còn tầm hơn mười ngày nữa là y được về nhà. Bao năm qua, hai nước không hề có động thái gây hấn nào với đối phương, cớ sao vô duyên vô cớ lại dấy binh đao?

Ngọc Huyên bước nhanh ra cửa sau của cung điện Tiểu Huyền. Hôm nay là mồng một Tết, lính gác đi tuần cũng ít hơn hẳn ngày thường. Có vẻ ai ai cũng muốn tận hưởng không khí ngày xuân bên gia đình. Ngọc Huyên giữ phong thái bình thản, không đi quá nhanh nhưng nhịp bước chân vô cùng dứt khoát, lặng lẽ cầm đèn tiến về phía tây của hoàng cung.

Sau mấy năm ở Trích Nguyệt, từ những lần chạy chơi mải miết khắp hoàng cung cùng Tiểu Huyền, y đã nắm rõ đến bảy tám phần cách bố trí của nơi này. Cổng chính của hoàng cung là nơi hoàng thất và quan lại ra vào, mà cổng sau lại là nơi dành cho hàng hóa và quân đội. Những lần triều đình mở kho lương gửi đi các nơi, hàng hóa và quân sĩ đi theo vận lương đều xuất phát từ cổng sau, vòng qua rừng Lá Bạc, đi một đoạn men theo bờ sông Vạn Kiếp rồi mới vòng lên phía bắc hay ngược về phương nam.

Nếu Đại Thương sắp xuất binh, cổng sau hoàng cung chắc chắn phải có động tĩnh.

Ngọc Huyên không biết rằng, sau khi y vừa đi khỏi, Ninh Ninh lặng lẽ dịch người ra khỏi bóng tối của chiếc cột lớn trong góc sân, sau đó xoay lưng đi xuống bếp. Lát sau, trong căn bếp tối mờ vắng bóng hạ nhân, một nam nhân vận võ phục, quấn khăn choàng len dày che kín mặt khẽ khàng mở cửa sổ nhảy vào trong.

"Đại... đại nhân, nô tì đã làm theo lời người căn dặn. Hoàng tử Ngọc Huyên vừa rời khỏi viện, đi về phía tây hoàng cung."

Ninh Ninh quỳ mọp run rẩy tâu, nước mắt chảy thành dòng.

"Y không nghi ngờ gì chứ?" Nam nhân gật đầu, nghiêm giọng hỏi.

"Thưa... không ạ."

"Làm tốt lắm. Phụ mẫu ngươi sẽ được thả ra an toàn."

"Nô tì đa tạ đại nhân." Ninh Ninh dập đầu trong bóng tối.

Ninh Ninh không biết rằng, mùa xuân năm đó lại là mùa xuân cuối cùng của cuộc đời nàng.

Ngọc Huyên mải miết xách đèn đi qua những con đường vắng hoe của Trích Nguyệt. Lính gác lác đác vài nơi, gặp y cũng không mấy ngạc nhiên mà cũng chỉ hành lễ cúi chào. Khi đến gần cổng tây hoàng cung, Ngọc Huyên mới thổi tắt đèn, nương theo ánh đuốc dọc lối đi mà từ từ tiến đến cuối hành lang. Nơi đó là một dãy những gian nhà kho hai tầng, còn phía sau chính là cổng thành, bên ngoài cổng thành là một bãi đất cực kỳ rộng để họp quân và kiểm kê số lượng hàng lần cuối trước khi xuất phát.

Đêm nay không có tuyết rơi.

Ở tít trên mái nhà của cung điện phía sau, người nam nhân vận võ phục kia đang ngồi xổm quan sát từng bước chân của Ngọc Huyên, gương mặt giấu sau chiếc khăn len dày sụ. Từ khoảng cách và độ cao này, hắn có thể nhìn rõ những diễn biến đang xảy ra bên dưới, ngay tại khoảng đất rộng ngoài cổng thành kia. Chỉ cần Ngọc Huyên đi đến cuối hành lang rồi bước vào một trong những gian nhà kho đang không có ai canh gác, sau đó bước lên tầng hai, y chắc chắn cũng sẽ nhìn rõ.

Đèn đuốc sáng rực. Quân đi cuồn cuộn. Xe ngựa chở lương thảo, chở vũ khí xếp thành từng hàng ken dày.

Ở giữa mảnh đất, nhị vị Vương tử Đại Thương đang chăm chú kiểm tra từng chuyến xe ngựa, từng tốp binh sĩ đi qua.

Nói cho đúng thì, chỉ có mỗi Nhị vương tử Khung Dực kiểm tra thật kỹ. Mỗi chuyến xe ngựa chở lương thảo đi qua, ngài sẽ xem xét bên trong, đôi khi còn mở vài bao vải ra nhìn, sau đó thốc một nắm lúa, gạo hay khoai, đậu... lên xem. Bao nào không đạt, ngài sẽ nghiêm mặt cho người lấy ra khỏi xe, sau đó cả xe cũng bị đưa sang một bên kiểm lại. Đối với binh sĩ, ngài sẽ bắt họ đứng lại cho ngài hỏi vài câu, có lúc còn thử kiểm tra giáp mũ, vũ khí, nếu chỉn chu hết mới được cho qua. Ai không đạt đều phải ra khỏi hàng, giao về cho Thủ Vệ Quân Vương Đô xử lý.

Đại vương tử thì ngược lại, từ đầu chí cuối chỉ chắp tay sau lưng đi theo Nhị vương tử, thỉnh thoảng gật đầu và nói một hai câu.

"Đại ca, may mà huynh gọi đệ ra đây xem lại cho chắc. Khúc Băng đã có ngô ngọt và lúa mì nên không cần gửi thêm, tuy nhiên đậu và sắn thì được." Khung Dực vừa kiểm tra hàng hóa vừa quay lại nói với Khung Tuấn.

"Ừm." Khung Tuấn khẽ gật đầu. "Mồng một Tết mà còn bắt đệ làm việc, đệ vất vả rồi."

Khung Dực xua xua tay tỏ ý không vấn đề gì, sau đó nói tiếp:

"Trường thương và giáo mác đều có chất lượng tốt, nhưng huynh phải nói Thống lĩnh Thủ Vệ Quân Vương Đô chú ý đến độ bền của dây cung. Nãy giờ đệ đã nhặt ra được vài cái cung bị nhão dây rồi đấy. Trích Nguyệt trước giờ yên bình, không phải trực tiếp đối mặt kẻ thù bao giờ, tuy nhiên chúng ta cũng phải cẩn thận phòng thủ."

"Được, ta sẽ căn dặn xuống."

"Trích Nguyệt có hỏa dược không?" Nhị vương tử vừa kiểm tra vừa nhìn quanh tìm.

"Có một ít, nhưng ta chuyển hết xuống phía nam cho Quảng Ngân Trình rồi." Khung Tuấn bước đến bên Khung Dực.

Nhị vương tử suy nghĩ một chút rồi nói:

"Đệ nghĩ nên bổ sung. Dù thành Trích Nguyệt thiên về phòng thủ, xưa nay cũng chưa từng trực diện đối đầu với kẻ thù, không như Khúc Băng hay dải Chinh Sa thường xuyên thọ địch, tuy nhiên Vương Đô dù gì cũng là kinh thành, nên có một ít hỏa dược cho an tâm."

"Quả nhiên phàm là việc quân, đệ luôn luôn làm rất tốt." Đại vương tử cười nhẹ.

"Hahaha, việc này đệ đã làm bao năm rồi kia mà." Nhị vương tử xoa xoa tay mà cười, sau đó quay sang đặt tay lên vai đại ca mình:

"Mớ lương thảo và vũ khí này dùng tốt, đa tạ đại ca đã phân cho Khúc Băng. Đệ sẽ chuyển một ít xuống dải Chinh Sa và vịnh Lam Thủy nữa."

"Ừ, ý hay." Khung Tuấn cũng nhìn quanh rồi nói. "Ban đầu là chuẩn bị cho việc khai chiến với Kinh Lạc, nếu bây giờ trước sau cũng không dùng thì ta chuyển về cho đệ trấn bắc. Những gì đã chuyển xuống phương nam cho Quảng Ngân Trình thì cứ để đấy, cho hắn bổ sung, nâng cấp hàng phòng thủ quân đồn trú Mạc Bắc vậy."

Nói xong câu đó, Khung Tuấn xoay người một chút, ánh mắt quét qua gian nhà kho hai tầng phía bên trong tường thành. Từ khoảng cách này, hắn không nhìn rõ được bên trong, thế nhưng người bên trong chắc chắn sẽ nhìn rõ hắn.

Không phải, là nhìn rõ hai người bọn hắn.

Ở bên cạnh, Khung Dực vẫn đang mải miết xem xét, chỉ tay ra lệnh cho binh sĩ di chuyển cái này, kiểm tra cái kia, cả gương mặt nghiêm nghị tập trung cao độ, tỏ rõ phong thái Thống lĩnh Nhạn Quân uy vũ.

Những bó đuốc sáng rực trên bãi đất tỏa ra ánh lửa ấm áp, thế nhưng dĩ nhiên không soi rọi tới góc khuất trên ban công tầng hai của một gian nhà kho phía sau.

Nơi đó, Ngọc Huyên đang ngồi thụp xuống trong bóng tối, toàn thân run rẩy.

Y không thấy lạnh. Ngược lại, y đang vã mồ hôi toàn thân, hai chân không trụ vững.

Hóa ra, tất cả đều là thật.

Chiến tranh đang đến, là thật.

Là Hoàng tử duy nhất của Kinh Lạc, lại đang còn ở trên đất Đại Thương, nếu chiến tranh xảy ra thì Ngọc Huyên chắc chắn sẽ không được trả về. Y sẽ bị tận dụng làm con tin trên chiến trường để uy hiếp Kinh Lạc, thậm chí sinh mệnh của y còn mang yếu tố quyết định thắng thua. Đến lúc này thì Ngọc Huyên đã hiểu, vì sao mấy tháng trước chị Miên lại dàn sẵn quân bên ngoài rừng mận, suýt chút nữa là cướp luôn mình từ tay nhị vị Vương tử.


Hóa ra chỉ có mình y ngây ngốc, mang trọn tâm tư tình cảm đặt vào hy vọng hòa bình.

Lúc đó mình đã nói gì với chị Miên nhỉ?

"Chị Miên, nửa năm nữa thôi là em về nhà rồi."

"Tin em đi, chị Miên."

Ngọc Huyên bật cười chua chát, cười thành những tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào nửa kẹt lại trong lồng ngực, nửa lại muốn xé rách cổ họng mà chui ra.

"Sáu năm rồi..." Ngọc Huyên nghẹn ngào lẩm bẩm.

"Cha... chị Miên... Em muốn về nhà..."

Sau cùng, y bật khóc, hai tay ôm lấy đầu rồi gục xuống gối, cả người co lại.

"Con xin lỗi... Em xin lỗi..."

Mãi một lúc lâu sau Ngọc Huyên mới lập cập vịn lan can đứng dậy, kéo kín áo choàng rồi quay vào trong gian nhà kho tối mờ. Y chậm rãi bước xuống cầu thang, thế nhưng lại sơ ý trượt chân. Cả người Ngọc Huyên mất đà, lăn hai vòng rồi đập xuống nền nhà kho lạnh lẽo. Cú ngã tuy không nghiêm trọng nhưng cũng khiến Ngọc Huyên đau nhói ở chân.

Lúc đưa tay bám vào tấm vải bố phủ trên thùng hàng chất trong kho để kéo mình đứng dậy, ánh mắt Ngọc Huyên chạm phải một sắc màu quen thuộc.

Là màu đỏ sẫm.

Y đợi cho mình đứng vững rồi mới ngần ngừ đưa tay ra, chậm rãi lật tấm vải bố lên. Cảnh tượng đập vào mắt khiến lồng ngực Ngọc Huyên nhói lên từng cơn, từng cơn đau đớn.

Là cờ phướn may trên nền vải màu đỏ sẫm, bên trên thêu kí hiệu trăng tròn và chữ Khung may nổi.

Ngọc Huyên chợt chồm lên, lật tung mảnh vải bố đậy trên thùng hàng bên cạnh, rồi bên cạnh, kế đó, kế đó nữa. Y đi khắp phòng, kéo tuột tất cả vải che xuống. Trong phút chốc, cả căn phòng ngập tràn sắc đỏ.

Ngọc Huyên đứng đó thẫn thờ, không hiểu sao trong đầu chỉ tràn ngập một hình ảnh đẹp đến lóa mắt.

Trong ánh nắng chói chang rực rỡ của Đại Mạc, có mười mũi tên ghim trúng hồng tâm, cũng có mười dải lụa đỏ thắm được gió nâng lên cao, phấp phới, vần vũ bay trên không trung, bay mãi mà chưa chạm đất, thoạt nhìn qua như một biển hoa rơi vô tận.

"Anh không có cờ phướn của Thống lĩnh Nhạn Quân à?" Một lần nào đó trong quá khứ, y đã hỏi anh như thế.

Anh đã cười, dịu dàng đáp: "Không cần."

Sau đó anh vuốt tóc y: "Dùng cờ phướn của Nhị vương tử là được."

"Nhị vương tử chính là linh hồn của Nhạn Quân rồi, không cần dùng một lá cờ thứ hai để nói."

Ngọc Huyên nhìn quanh căn phòng, hai mắt đẫm lệ.

Xem ra, anh sẽ là người dẫn binh đi, nhỉ?

Cũng phải thôi. Ngoài anh ra thì còn ai có thể đảm bảo phần thắng cho Đại Thương trong trận chiến này? Ngọc Huyên cúi đầu, chợt bật cười chua chát lần nữa.

À, còn có mình.

Một lát sau, Ngọc Huyên đẩy nhẹ cửa gian nhà kho rồi bước ra ngoài. Y vẫn không thắp đèn, vẫn nương theo ánh đuốc bập bùng dọc lối đi mà lảo đảo quay về cung điện của Tiểu Huyền.

Mãi cho đến khi y đi xa rồi, người nam nhân ngồi trên mái nhà với chiếc khăn len quấn kín mặt mới nhẹ nhàng nhảy xuống đất, sau đó khoan thai đưa tay kéo khăn che mặt xuống, chỉnh trang y phục rồi bước đi về phía cổng thành. Hắn đi xuyên qua dãy nhà kho, đi qua cổng thành đang mở, sau đó bước ra ngoài bãi đất rộng kia.

Khi cách Khung Tuấn chừng hai mươi thước, hắn dừng lại rồi hòa mình vào nhóm cận vệ của Khung Tuấn, nghiêm chỉnh đứng chắp tay sau lưng chờ lệnh.

Khung Tuấn vừa đi vừa trò chuyện vài câu với Khung Dực, lúc này cũng vừa hay ngoái đầu quay lại nhìn nhóm cận vệ đằng sau. Khi ánh mắt Đại vương tử quét qua, người nam nhân ban nãy khẽ gật đầu.

Sự thành.

Khung Tuấn nhìn thấy cũng không tỏ thái độ gì, tiếp tục bình thản đi theo Khung Dực kiểm tra vũ khí và lương thảo. Một lát sau, hắn ngẩng lên nhìn bầu trời sao đêm chi chít, gương mặt phảng phất một nụ cười giấu kín.

Hôm nay vẫn còn là mồng một Tết.

Để em trai nàng ra đi ngay trong ngày xuân, hắn cũng có chút không đành lòng. Nhưng thôi, ai bảo số mệnh của y là bị đem sang đây làm con tin kia chứ?

Đành vậy thôi. Được‎ cop𝒚‎ tại‎ ~‎ TRÙ𝐌TR𝑼YỆ‎ 𝐍.𝐕𝐍‎ ~

"Khung Dực." Đại vương tử chợt gọi nhị đệ mình.

"Sao vậy đại ca?" Khung Dực ngẩng lên từ đống trường thương.

"Chốc nữa về cung của ta uống chút rượu đi, dù gì hôm nay cũng là ngày đầu năm mới."

"Đệ định sang ăn tối với Tiểu Huyền và Ngọc Huyên..." Nhớ lại dáng vẻ cô đơn của đại ca lúc đứng chờ mình dưới làn tuyết, Khung Dực chợt nuốt câu từ chối vào trong bụng. Hắn tự nhủ phải đẩy nhanh tốc độ kiểm kê hàng, vừa làm vừa ngoảnh lại nói:

"Được, đệ xong ngay đây."

Khi Ngọc Huyên quay về phòng, cơm nóng canh sốt vừa được dọn lên, vẫn còn tỏa khói lờ mờ. Hôm nay là mồng một Tết, tất cả các cung điện đều được ăn những món quý hiếm mà thường ngày ít gặp. Trên bàn ăn lúc này có món cua nấu với sốt ớt ngào, đùi ngỗng hầm với rượu mật ong và bánh táo nướng. Hải sản là một thứ xa xỉ, lý do là Đại Thương không có biển, ngoại trừ chút ít đường bờ biển ở vịnh Lam Thủy. Lần này có sứ đoàn Ly Quốc sang thăm và đem theo rất nhiều hải sản ướp đá tuyết làm quà tặng cho nên những người đứng đầu hoàng thất mới có phúc phần này.

Vì ăn hải sản, ăn cua nên cần dùng kéo. Có vẻ như Ninh Ninh đã tận tâm mài kéo cho thật bén, lúc này đang để sẵn bên cạnh đĩa cua đỏ rực.

Ngọc Huyên ngồi xuống bàn, những ngón tay thon dài của y mơn man chiếc kéo bén ngót mà lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn.

Thật ra, không phải y chưa từng nghĩ đến việc này.

Trong ba năm đầu ở Trích Nguyệt, Ngọc Huyên thỉnh thoảng lại nghĩ đến việc hai nước nổ ra chiến sự, y lại đang bị giữ làm con tin. Nếu việc đó xảy ra, y chỉ có một con đường là tự vẫn. Ngọc Huyên thậm chí còn hình dung mình sẽ tự kết liễu bằng cách nào để ít đau đớn nhất. Tuy mang mộng tưởng thịnh thế thái bình, thẳm sâu trong lòng mình Ngọc Huyên vẫn luôn luôn lo sợ viễn cảnh này rồi sẽ xảy ra.

Việc tự hình dung cái chết của chính mình cũng như là tự chuẩn bị tâm lý để khi việc này thật sự đến, y sẽ không quá đau lòng.

Thế nhưng anh lại quay về, anh dịu dàng với y, và rồi anh mang theo y đi lên Khúc Băng...

Anh còn bảo, ở bên anh nhé.

Dần dần, hy vọng hòa bình trong y càng ngày càng lớn. Viễn cảnh tự mình kết liễu cũng theo đó mà nhạt nhòa dần.

Không phải Ngọc Huyên chưa từng nghi ngờ anh lúc ban đầu, thế nhưng mấy năm qua chung sống, y tin tình cảm của anh dành cho mình là thật. Nhưng mà như vậy thì có nghĩa lý gì? Đứng trước trọng trách quốc gia, cả anh và Đại vương tử đều sẽ không lựa chọn tình riêng.

Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, dần dần ướt đẫm ngực áo. Ngọc Huyên nhớ đến chuyện đêm qua, chuyện hai người đã kết đôi trên Đại Mạc, đã hẹn ước, đã...

Trớ trêu làm sao, rốt cuộc mọi thứ vẫn chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Cả anh và y, chung quy đều thân bất do kỷ.

Bên ngoài, trời mỗi lúc một tối dần. Ngọc Huyên ngồi trong phòng, cúi mặt ngắm nghía chiếc kéo bén ngọt kia một lúc rất lâu. Sau cùng, ánh mắt y thẫm lại rồi dần dần chuyển sang cứng rắn. Ngọc Huyên lau sạch nước mắt, hít vào một hơi, đoạn đứng dậy đi đến chiếc gương đặt cạnh giường, đưa tay búi gọn tóc rồi quấn chặt chiếc khăn Kinh Lạc lên trán, sau đó còn thay một bộ y phục sạch sẽ, tinh tươm.

Dù có chết, y cũng phải chết trong dáng vẻ chỉn chu của Hoàng tử Kinh Lạc.


Lát sau, cửa phòng gian viện của Tiểu Huyền khẽ mở.

"Tiểu Huyền?"

Ngọc Huyên bước vào phòng rồi đưa mắt nhìn quanh, lúc này mới thấy Tiểu Huyền đang ngồi lơ đễnh trên sập nhỏ trong phòng mà nhìn ra khu vườn ở hậu viện. Khi Tiểu Huyền quay lại nhìn Ngọc Huyên cười, y thận trọng đánh giá một chút rồi dè dặt hỏi:

"Đệ... là Tiểu Huyền hay là Tam vương tử?"

Một đôi mắt tĩnh lặng rọi đến, Tiểu Huyền khẽ cười rồi vẫy tay với y:

"Ngọc Huyên ca ca, đến đây."

Ngọc Huyên đi đến bên sập gỗ ngồi xuống, không quên với tay lấy chiếc khăn len gần đó mà phủ lên người Tiểu Huyền. Tiểu Huyền lại nhìn Ngọc Huyên, sau đó khẽ đáp:

"Đều là đệ cả, Ngọc Huyên ca ca à."

Ngọc Huyên chợt thấy xúc động nghẹn ngào. Tới giờ phút cuối, người ở bên y lúc này chỉ có mỗi Tiểu Huyền. Cho dù là Tiểu Huyền năm tuổi hay là Tam vương tử mười lăm tuổi, đó cũng là người bạn duy nhất mà y có được tại hoàng cung. Ngọc Huyên cúi mặt, hai tay nắm chặt lấy tay Tiểu Huyền, giọng hơi lạc đi:

"Ta đến từ biệt đệ. Ta... phải đi rồi."

Tiểu Huyền không có vẻ gì là ngạc nhiên. Em chỉ yên lặng nhìn y một lúc, mãi sau mới dịch người sát lại, đặt hai tay lên vai Ngọc Huyên rồi dịu dàng nói một câu:

"Ngọc Huyên ca ca, huynh phải tin tưởng."

Ngọc Huyên ngơ ngác ngẩng lên nhìn, ánh mắt mờ sương, mặt thì thẫn thờ như chẳng thiết tha gì.

"Tin tưởng vào điều gì kia chứ?" Y cay đắng hỏi.

"Tin tưởng vào những gì huynh mong mỏi." Tiểu Huyền cười rất hiền.

"Có như vậy, chúng mới trở thành sự thật."

Ngọc Huyên thấy lồng ngực thắt lại, trong đầu vụt qua hình ảnh hai chiếc túi cói ban sáng cùng những dòng chữ ghi trên thẻ tre.

Lưỡng triều thịnh thế, vạn dặm phồn hoa.

Tất cả chúng ta rồi sẽ đều hạnh phúc.

Sáng nay, hai chiếc túi cói này đã được y treo lên một nhành cây khô trên ngọn đồi mà hai người bọn họ qua đêm. Lúc đó y đã nghĩ, chẳng mấy chốc mùa xuân sẽ đến, nhành cây đó sẽ đâm chồi nảy lộc, bừng lên sức sống.

Đưa tay lau nước mắt, Ngọc Huyên lắc đầu:

"Chắc sẽ không thành đâu... Không được đâu, Tiểu Huyền."

Tam vương tử mỉm cười, không thuyết phục y nữa mà vươn tay kéo kín áo choàng cho Ngọc Huyên, đoạn dặn dò:

"Huynh nhớ dắt Tiểu Bạch theo."

Ngọc Huyên sững người, định hỏi vì sao đệ biết nhưng rồi lại thôi. Từ khi Tam vương tử hồi phục thần trí, cho dù lúc "tỉnh" lúc "mê", thế nhưng mỗi khi y tỉnh táo, Ngọc Huyên luôn cảm thấy ở Tam vương tử lúc nào cũng toát lên khí chất thế ngoại cao nhân, người thường nhìn không thấu.

"Mau đi đi."

"Ừm. Đệ nhất định phải bảo trọng đấy." Ngọc Huyên ôm chặt Tiểu Huyền, nói lời giã biệt.

Sau khi Ngọc Huyên đi rồi, Tiểu Huyền mới chậm rãi bước xuống khỏi sập gỗ. Em khoác áo bước ra ngoài, cầm đèn đi đến trước gian viện của Ngọc Huyên giờ đây đang tối om, cửa đóng then cài.

Tam vương tử nhẩm tính thời gian, lát sau mở cửa bước vào bên trong viện.

"Ngọc Huyên ca ca, để đệ kéo dài chút thời gian cho huynh."

Khi Khung Tuấn khui thêm bầu rượu thứ ba, Khung Dực bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột. Giờ này có lẽ Tiểu Huyền và Ngọc Huyên đã dùng cơm tối xong rồi. Có thể Tiểu Huyền sẽ đi ngủ sớm, còn Ngọc Huyên sẽ thức muộn một chút để chờ hắn ghé sang. Hắn phải nhanh nhanh lên mới được.

"Sao hôm nay đại ca uống nhiều vậy?" Khung Dực nâng cốc lên, đưa mắt nhìn Khung Tuấn rồi hỏi.

"À." Khung Tuấn lơ đãng đặt bầu rượu sang một bên, sau đó gắp thêm một ít thịt cua cho Khung Dực. "Hiếm khi có dịp ngồi uống rượu cùng đệ."

"Tết những năm trước đệ đâu có ở kinh thành. Mỗi ta và phụ hoàng, ngày Tết cũng có phần hiu quạnh..."

Khung Dực vốn không mặn mà với thịt cua lắm, hắn thích ăn thịt hơn. Tuy nhiên Nhị vương tử không chối từ, ngoan ngoãn cầm bát lên ăn sạch.

"Sau này..." Khung Dực đặt bát xuống, cười vỗ vai Khung Tuấn rồi nói.

"Đại vương tử! Đại vương tử! Xảy ra chuyện rồi!"

Thân vệ của Khung Tuấn đột nhiên xông vào, nhìn thấy Khung Tuấn và Khung Dực đang ngồi cùng nhau, hắn bèn lao đến rồi quỳ mọp xuống.

Khung Dực bị cắt ngang, ngẩng lên nhíu mày nhìn trong khi Khung Tuấn thì nghe tim đập nhanh một nhịp.

Cuối cùng cũng đến.

"Chuyện gì?" Khung Tuấn đứng dậy, nghiêm giọng nhìn người thân vệ.

"Cung... cung điện của Tam vương tử xảy ra hỏa hoạn, lửa đang bốc cháy rất cao rồi!"

"Ngươi nói cái gì?" Đại vương tử và Nhị vương tử đồng thời quát lên.

"Tại sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn? Tam vương tử thế nào?" Khung Dực đứng phắt dậy rồi bắt đầu sải những bước chạy như bay. Bên cạnh hắn, Khung Tuấn cũng vội vàng theo sát gót, đầu óc nảy ra muôn vàn suy nghĩ.

Chẳng phải sẽ là tin báo Ngọc Huyên tự sát sao? Sao đột nhiên lại biến thành hỏa hoạn? Chẳng lẽ... y chọn cách tự thiêu?

"Đã dập lửa chưa?"

"Bẩm... chúng thần đang dập lửa nhưng lửa cháy quá to. Với cả... với cả..."

"Nói!" Khung Dực sốt ruột gắt lên.

"Với cả, khu vực bị cháy chính là gian viện của Hoàng tử Kinh Lạc."

Vừa nghe xong câu đó, Khung Dực ngay tức khắc cảm thấy toàn thân mình lạnh toát.

Ngọc Huyên... Ngọc Huyên... Ngọc Huyên...

"Đi... đi mau!" Nhị vương tử cố gắng trấn tĩnh, nửa chạy nửa phi thân mà lao như bay trong màn đêm.

Lúc nhị vị Vương tử đến nơi, ngọn lửa đã bốc cao ngùn ngụt. Trời mùa đông lạnh lẽo, đúng ra khó có thể xảy ra hỏa hoạn như mùa hè. Ngọn lửa này lại lớn bất thường, cứ như là có người cố tình gây ra.

Trong mảnh sân trước gian viện, Thủ Vệ Quân Trích Nguyệt, lính gác và hạ nhân chạy tới chạy lui, hò hét dập lửa, hò hét tìm người.

Khung Dực trông thấy ngọn lửa hung hãn cao quá đầu người, khói đen tỏa ra nghi ngút, hắn gần như ngã quỵ. Vội túm chặt một hạ nhân vừa chạy ngang, Nhị vương tử khàn khàn giọng hỏi, hai mắt đỏ đầy tơ máu:

"Hoàng... Hoàng tử Kinh Lạc đâu?"

"Bẩm... bẩm... từ khi phát hiện cháy đến giờ vẫn chưa thấy người đâu. Chúng nô tài nghĩ... ngài ấy đang kẹt bên trong rồi..."

Khung Dực thả hạ nhân ra, cả người lảo đảo như suýt ngã, đầu óc chỉ còn nghe thấy những tiếng bưng bưng bưng đau đớn. Hắn lấy hết sức bình sinh trụ vững, tay đưa lên cởi áo choàng ra trùm lên đầu rồi nhún chân lấy đà, chuẩn bị lao vào bên trong.

Thế nhưng một đôi bàn tay cứng như thép đã bay đến ghìm chặt Khung Dực lại cực kỳ đúng lúc.

"Thả ta raaaaaaa!" Khung Dực gào lên phẫn nộ.

"Ngài điên à, Nhị vương tử!!!" Kỷ Phong cũng gào lên, toàn thân vận sức. "Không được vào! Ngài không được vào!!!! Người đâu, người đâu? Giúp ta giữ Nhị vương tử lại! Mau!!!"

Bên cạnh, Khung Tuấn nhìn ngọn lửa hừng hực mà không giấu nổi vẻ khó tin, bất giác đôi mày xoắn chặt.

Sao lại có hỏa hoạn?

Tự thiêu ư? Không giống tính cách của y chút nào.

"Đại vương tử! Nhị vương tử! Tìm được rồi!" Người thân vệ của Khung Tuấn lao đến, gấp gáp tâu.

Khung Dực và Kỷ Phong đang vật lộn bên này, nghe vậy lập tức dừng lại rồi nhìn sang. Ngay cả Khung Tuấn cũng sốt ruột không kém.


"Tìm thấy Tam vương tử rồi! Nãy giờ ngài ấy ở hậu viện chơi, không gặp nguy hiểm gì hết."

Gương mặt Khung Dực giãn ra một chút, sau đó đã lập tức trắng bệch. Vậy... vậy Ngọc Huyên của hắn thì sao?

Lẽ nào... lẽ nào em vẫn đang kẹt bên trong ư?

Thế nhưng ở bên cạnh, Khung Tuấn đã vỡ lẽ ra tất cả.

Ngọc Huyên căn bản không hề tự thiêu! Việc có thể tổn hại đến Tiểu Huyền, y chắc chắn sẽ không làm.

Nếu vậy, y...

"Cấp báo!!! Cấp báo!!!" Một tướng lĩnh Thủ Vệ Quân hối hả chạy đến, mặt mày xanh mét, lắp bắp thưa lên. "Đại... Đại vương tử! Nhị vương tử! Hoàng tử Ngọc Huyên... Hoàng tử Ngọc Huyên bỏ trốn rồi!"

Khung Tuấn hít vào một hơi, nghiến răng nén tiếng chửi thề.

Mẹ kiếp! Mắc mưu rồi!

Khung Dực và Kỷ Phong cũng sững người ra, như là không tin mình vừa nghe thấy cái gì.

"Y... nhân lúc chúng ta đang huy động nhân lực cứu hỏa, y phi ngựa vượt qua cổng thành phía sau hoàng cung rồi!"

Cổng thành phía sau đang mở, lại còn "vô tình" được bố trí ít lính canh vào đêm mùng một Tết.

Khung Tuấn không chịu nổi nữa, chẳng cần chờ đến khi Tiểu Huyền được hạ nhân mang đến đã xoay lưng nhắm hướng chuồng ngựa mà chạy đi.

"Còn chần chờ cái gì! Đuổi theo! Toàn lực đuổi theo cho ta!"

Khung Dực và Kỷ Phong liếc nhau một cái, chẳng nói chẳng rằng cũng lập tức lao theo.

Ngọc Huyên còn sống! Còn sống!

Khung Dực vừa chạy đến bên Tiểu Hổ vừa suy nghĩ điên cuồng. Vậy... chính y đã đốt lửa nghi binh rồi bỏ trốn ư?

Vì sao lại làm vậy ngay lúc này?

Nhị vương tử bất giác liếc mắt sang đại ca mình. Đại vương tử thì chẳng buồn để ý, từ đầu chí cuối chỉ âm trầm giục ngựa phi nhanh.

Nhóm truy binh ngay tức khắc cầm đuốc soi đường rồi xuất phát. Cả hoàng cung đèn đuốc sáng rực, náo loạn ầm ĩ.

Giữa lúc bộn bề ấy, không ai để ý đâu đó tại một góc nhỏ bên hông Trích Nguyệt, một mũi tên châm lửa lặng lẽ phóng lên trời, vẽ thành một vòng cung rồi cắm phập vào một gốc cổ thụ mọc sát vách tường thành.

Thiếu niên ngoại tộc trẻ tuổi nãy giờ vẫn đang ẩn mình trong bóng tối chờ động tĩnh, lúc này mới nhanh chóng rút mũi tên ra khỏi thân cây, dập lửa rồi nhảy xuống đất.

Tới lúc rồi, phải gấp rút hành động ngay.

Vút. Một nhành cây khô quẹt ngang người Ngọc Huyên khi y cùng Tiểu Bạch phóng qua, làm rách một mảng áo trên vai. Ngọc Huyên thở dồn, trống ngực gióng lên liên hồi, hai tay lạnh toát cố gắng nắm chặt dây cương. Y vừa mới vượt cổng thành, vẫn chưa đi được xa lắm, phía sau vẫn còn nghe vọng tới tiếng binh sĩ hò hét gọi nhau.

Nhanh, nhanh nữa, nhanh nữa Tiểu Bạch!

Ngọc Huyên ngoái đầu quay lại nhìn, qua nhịp vó ngựa trập trùng cùng ánh đèn từ hoàng cung vọng ra, y lờ mờ thấy tốp binh sĩ đầu tiên đã phi ngựa lao ra khỏi thành.

Đêm nay không có trăng. Ngọc Huyên chỉ còn cách nương theo ánh sáng mờ nhạt của bầu trời sao và con đường mòn trước mặt. Y không ngờ Tiểu Huyền lại châm lửa đánh lạc hướng và kéo dài thời gian giúp mình, thế nhưng lại càng không ngờ truy binh chẳng mấy chốc đã nhanh chóng đuổi theo.

Phầm phập. Phầm phập. Phầm phập.

Ngọc Huyên cắn răng, giục Tiểu Bạch phi nhanh hơn. Khu vực này nằm sâu trong cánh rừng Lá Bạc, Ngọc Huyên và Tiểu Bạch cũng chưa đi đến tận đây bao giờ. Rừng càng lúc càng rậm rạp, con đường mòn dưới chân cũng từ từ mờ nhạt rồi mất lối.

Lúc này Ngọc Huyên đã hoàn toàn mờ mịt, chỉ đành phải đánh liều đi tới, không còn đường lui.

"Ngọc Huyênnnnnnn!"

"Ngọc Huyênnnnnnnnnnnnnnn!"

Ngọc Huyên nghe trái tim mình hẫng lên không trung, lơ lơ lửng lửng, hai mắt lập tức cay xè. Y quay lại, thấp thoáng nhìn thấy trong đoàn truy binh đang cầm đuốc đuổi theo có bóng dáng một nam nhân cao lớn, dưới thân là một con chiến mã sẫm màu.

Bên cạnh anh còn có một người nữa, chắc chắn người đó là Đại vương tử.

Ngọc Huyên quay lưng lại, đưa tay quẹt nước mắt.

Không được, mình phải tập trung. Tập trung!

Ngọc Huyên biết hai con chiến mã của Khung Dực và Khung Tuấn đều thuộc hàng thượng đẳng, lại còn dày dạn kinh nghiệm sa trường, chẳng mấy chốc y sẽ bị đuổi kịp.

Phía trước vẫn tối mờ. Qua tiếng gió táp bên tai, Ngọc Huyên nghe thấy tiếng gầm của con sông Vạn Kiếp đang mùa nước xiết.

Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Tiểu Bạch bất ngờ chồm lên hí vang, hai vó phía trước huơ kịch liệt trên không. Ngọc Huyên nhanh tay kéo cương lại, hai chân ghì chặt bụng ngựa. Khoảnh rừng rậm trước mặt đột ngột mở ra một khoảng không tối om, bên dưới là dòng sông cuồn cuộn đang gầm rú.

Ngọc Huyên thấy tim đập dồn dập khiến y phải đưa tay lên ôm ngực, phổi liên tục hít vào những hơi thở lạnh buốt, tất cả mạch máu chảy rần rật trong cơ thể.

Cùng đường rồi.

"Ngọc Huyên!"

Anh gọi y một tiếng thảng thốt, xé lòng.

Đúng như Ngọc Huyên dự đoán, hai con chiến mã đi đầu là của nhị vị Vương tử. Ở phía xa, Kỷ Phong đang cùng một toán binh khác rút ngắn dần khoảng cách, gương mặt cực kỳ lo âu.

"Ngọc Huyên! Ngọc Huyên, em không sao chứ?" Khung Dực vừa trờ đến liền ghìm cương ngựa rồi nhảy xuống. Hắn chỉ bước mấy bước về phía y đã sững sờ nhận ra Ngọc Huyên đang đứng sát mép bờ vực.

"Ngọc Huyên..."

Khung Dực khàn giọng gọi thêm một lần. Bên cạnh hắn, Khung Tuấn cũng nhảy xuống lưng ngựa rồi đứng phía sau, chẳng tiến thêm bước nào. Ánh mắt Đại vương tử chăm chăm rọi vào dáng người mảnh khảnh của y, gương mặt âm lãnh không rõ ý.

Ngọc Huyên quay đầu lại nhìn Khung Dực. Khoảnh khắc vừa chạm được vào ánh mắt thẫm màu của y, Khung Dực liền hiểu.

Y đã biết rồi.

"Anh Khung Dực." Ngọc Huyên chậm rãi xuống khỏi lưng Tiểu Bạch, sau đó thả dây cương, vỗ vỗ Tiểu Bạch cho nó tiến lại phía anh.

Gió đêm rít ngang qua, tiếng sông chảy xiết thét gào.

"Thì ra... lúc trước anh gạt em."

Khung Dực thấy lồng ngực như bị hỏa dược công phá, toang hoác, nát bươm.

Ầm ầm ầm. Nội tâm Nhị vương tử Đại Thương cũng theo đó mà sụp đổ.

Khung cảnh này sao mà giống y hệt những cơn ác mộng trước giờ của hắn. Đêm đen. Ánh mắt uất nghẹn của y. Có mũi kiếm nhọn. Còn có máu tươi vấy bẩn lam y thanh thuần.

Ngọc Huyên ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt lạnh lẽo không một chút xúc cảm gì, chẳng khác nào gương mặt của một người đã chết.

"Chúng ta sẽ không có hòa bình nào cả."

Dứt lời, y quay người nhảy thẳng xuống vách núi, bên dưới là Vạn Kiếp muôn trùng sóng dữ.

"Khônggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!!"

Khung Dực nhào tới, cánh tay vươn ra chỉ níu được một góc chiếc khăn lụa bị gió hất ngược lên cao.

Tiếng thét của hắn xuyên thủng màn đêm, xé rách cổ họng. Chất lỏng tanh ngọt xộc ra khiến Khung Dực nôn ra một bãi máu đỏ tươi.

Ai đó phía sau chợt đập thật mạnh vào gáy Khung Dực. Hắn khuỵu chân ngã xuống, trước khi ngất đi vẫn cố gắng dụng sức nhìn về hướng kia.

Trong một giây tỉnh táo cuối cùng, Khung Dực lờ mờ thấy Tiểu Bạch hí vang rồi cũng quay người lại phóng xuống vực sâu, bốn vó thốc lên làn bụi mịt mù.

Đêm đen phủ xuống như cõi mộng.

Ngày hôm sau là sáng mồng hai Tết, trời quang mây tạnh, nắng xuân ấm áp chiếu rọi muôn nơi. Bá tánh Vương Đô không hề hay biết hoàng cung Trích Nguyệt đã có một đêm mất ngủ. Người người thức dậy thay quần áo mới, lên phố vãng cảnh, sẵn tiện gọi nhau mua bánh mứt ở hàng bánh dị tộc nổi tiếng kia. Thế nhưng khi đến nơi, họ chỉ thấy một bãi đất trống hoác, quầy hàng của hai chị em cô chủ quán đã biến mất chẳng rõ tăm hơi, không một dấu vết gì lưu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui