(Chương này có nội dung cảnh H. Độ tuổi khuyến cáo: 18+)
-------------------------------------------
Mặt trời chếch về phía tây, những tia nắng vàng óng ánh cố gắng xuyên thủng qua biển mây mù bất tận của mùa đông nhưng bất thành. Sau cùng, một tia nắng mỏng manh thành công vượt qua tầng tầng lớp lớp mây dày dằng dặc để chạm đến nhân gian, vừa vặn lọt qua một khe cửa sổ khép hờ.
Khung Dực bị chính tia nắng này đánh thức.
Nhị vương tử Đại Thương mở mắt nhưng chưa vội ngồi dậy ngay. Sau một hồi thất thần như đang cố nhớ lại những gì xảy ra trước đó, Khung Dực mới thở dài, nặng nề lấy tay che mắt lại.
Từ sau khi kéo thủ cấp Hỏa Xà về đến Khúc Băng, Khung Dực và Kỷ Phong chỉ kịp cho người xử lý vết thương qua loa, tóm tắt lại trận chiến thảm khốc với con rắn thiêng đó cho Lâm Sách và Đinh Đại Đồng nghe rồi ngay lập tức chuẩn bị xe ngựa để quay về Trích Nguyệt. Ngay cả đại tang của chín mươi tám binh sĩ bỏ mạng trong trận đánh diệt xà, Khung Dực cũng không kịp dự. Lâm Sách nhìn vẻ mặt của hắn và Kỷ Phong, chỉ lặng người đi một hồi rồi run run giọng bảo:
"Hậu sự của bọn hắn... để cho thuộc hạ lo liệu. Ngài mau quay về kinh thành đi, Thống lĩnh."
Thế là Khung Dực lên đường.
Không kịp ăn không kịp nghỉ, cứ thế đi một mạch về Trích Nguyệt giữa trời đông rét mướt, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến Vương Đô. Bất chấp nửa đêm mờ sáng, Khung Dực vẫn cho người đi gọi Khung Tuấn dậy. Hắn biết rõ hai nước đã đến sát bờ vực chiến tranh, tình thế chẳng khác nào dây cung đã kéo căng hết cỡ, thế nên một khắc cũng không đợi được.
Vậy mà đại ca hắn lại...
Đại ca...
Khung Dực mệt mỏi trở mình, sau cùng vẫn dứt khoát ngồi dậy rồi bước vào dục phòng phía trong gian viện của mình. Sáng nay sau khi tranh cãi nảy lửa với Khung Tuấn xong, Khung Dực quay về cung điện của hắn trong Trích Nguyệt. Trời còn chưa tỏ, giờ thiết triều chưa đến, Khung Dực định chợp mắt dưỡng sức một lát rồi đi bái kiến phụ hoàng, không ngờ ngủ một giấc đến tận xế chiều.
Hắn là người luyện võ lâu năm, biết rõ cơ thể mình kêu gào đòi được nghỉ ngơi, nhất là sau khoảng thời gian bôn ba cực khổ trên Tuyết Nhạn, xuống Khúc Băng rồi về tới đây. Từ sau trận đòn gậy sắt, dù không rõ ràng nhưng Khung Dực luôn cảm thấy thân thể mình đã không còn như xưa, tuy nhiên lại không thể nói rõ chỗ nào không ổn. Lang y ở Khúc Băng cũng chỉ dặn dò hắn đừng nên quá lao lực, kẻo ảnh hưởng lâu dài.
Lúc nghe lời khuyên đó, hắn suýt nữa là bật cười.
Là Thống lĩnh Nhạn Quân, không biết ngày nào sống chết, làm sao dám mong cầu sung sướng an nhàn thân không lao lực? Trừ phi...
Một hình ảnh lại xẹt qua tâm trí.
Hắn đã từng mơ tưởng đến hình ảnh này, từ dạo còn ở vịnh Lam Thủy với y.
Một mảnh vườn cây trái sum suê, một gian nhà gỗ giản đơn thanh tịnh, người kia vận lam y ngồi dưới hiên giã đậu gói bánh, khóe mắt đôi môi lúc nào cũng lấp lánh niềm vui ý cười.
Nhị vương tử trút sạch quần áo, để lộ cơ thể màu nâu mật và một tấm lưng cuồn cuộn, chằng chịt sẹo. Hắn bước vào bể nước, làn nước ấm nóng khiến cho cả người thư thái, tỉnh táo hẳn ra. Khung Dực ngâm mình một chút rồi cẩn thận tắm rửa, chốc nữa hắn còn phải đi gặp phụ hoàng, sau đó sẽ chạy đi tìm Ngọc Huyên. Nhị vương tử không thể nào xuất hiện lôi thôi được.
"Nhị vương tử, ngài dậy rồi à?" Tiếng Kỷ Phong vang lên bên ngoài, có vẻ như hắn vừa vào phòng tìm Khung Dực.
"Ta xong ngay đây." Khung Dực nói vọng ra.
Kỷ Phong không nói nhiều, cầm khăn tắm bước luôn vào dục phòng rồi đưa cho Khung Dực.
"Đại vương tử đang đợi ngài."
"Sao cơ?" Khung Dực ngạc nhiên ngẩng lên, qua làn nước mờ mịt mà Kỷ Phong vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt ngỡ ngàng của chủ nhân nhà hắn.
"Đại vương tử đang ở ngoài sân, đã đợi cả canh giờ rồi đấy. Thuộc hạ cũng định gọi ngài dậy nhưng ngài ấy bảo, cứ để cho ngài nghỉ ngơi."
Miệng nói tay làm, Kỷ Phong nhúng tay xuống nước lôi Nhị vương tử nhà hắn lên, ném khăn lên người Khung Dực rồi thúc giục:
"Y phục đã chuẩn bị xong rồi, ngài mau mặc vào rồi ra ngoài nhanh lên!"
"Không ra!" Khung Dực đột nhiên sầm mặt, vứt lại cái khăn cho Kỷ Phong rồi cứ thế tồng ngồng toan nhảy xuống hồ nước trở lại.
"Ế, sao lại không ra?" Kỷ Phong ngớ người, tuy nhiên đã nhanh tay nắm được mớ tóc dài của Khung Dực kéo lại.
"Ngài làm sao đấy? Đâu thể để Đại vương tử ngồi ngoài sân đợi tiếp? Đang giữa mùa đông đấy!"
Khung Dực hơi khựng lại, thế nhưng vẫn lì lợm mắng Kỷ Phong:
"Đau! Thả ra!"
"Mau đi ra ngoài!" Kỷ Phong trừng mắt. "Có chuyện gì thì hai huynh đệ nói cho xong đi, ngài trốn được mãi chắc?"
Chủ tớ hai người kéo qua kéo lại, lôi tới lôi lui một hồi, rốt cuộc Nhị vương tử uy dũng cũng bị thuộc hạ cưỡng ép mặc y phục, lau khô tóc rồi đẩy ra trước sân.
Nghĩ đến trận cãi vã ban sáng, Khung Dực vẫn còn rất hậm hực. Hắn không tình nguyện bước ra ngoài sân, mắt chẳng buồn nhìn lên, miệng thì lầm bầm rất ư là không vui:
"Huynh đến làm gì? Đệ đã nói rồi..."
Nhị vương tử ngẩng lên rồi bỗng nhiên im bặt.
Ngoài sân tuyết trắng rơi dày, tuy không đến nỗi ngập trời như ở Khúc Băng và Tuyết Nhạn nhưng cũng khá nhiều. Trong khung cảnh đó, Khung Tuấn khoác áo dày sụ, trầm ngâm ngước nhìn hàng cây héo khô trước mặt, tuyết phủ trắng tóc và hai vai.
Rõ ràng đại ca hắn đã đứng trong tuyết mà chờ rất lâu rồi.
Khung Dực chợt thấy nao lòng.
Tại sao trước giờ hắn không hề nhận ra, đại ca hắn lại trông cô độc như thế?
Từ nhỏ lớn lên ở kinh thành Trích Nguyệt cho đến thuở thiếu niên bắt đầu bước vào Nhạn Quân rèn luyện, bên cạnh Khung Dực luôn luôn có người. Ban đầu là Khung Tuấn, sau đó là Kỷ Phong, rồi huynh đệ tướng sĩ trong quân, sau cùng còn có Ngọc Huyên. Đại ca hắn thì ngược lại. Từ nhỏ tới lớn, huynh ấy đều độc lai độc vãng một mình. Người thân vệ bên cạnh cũng chỉ dừng ở mức thuộc hạ trong mối quan hệ chủ tớ rạch ròi, tuyệt đối không thể xem là bằng hữu.
Khung Dực lặng lẽ đứng nhìn Khung Tuấn qua làn tuyết một hồi, sau cùng đưa tay cầm lấy chiếc ô dựng ở góc tường phía sau rồi nhẹ nhàng bước tới.
Khung Tuấn dường như đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không nhận ra Khung Dực đã đến phía sau, tận cho đến khi có một tán ô xòe ra trên đầu.
"Sao huynh không vào trong mà lại đứng bên ngoài?"
Khung Tuấn khẽ giật mình quay sang, gương mặt vụt qua chút mất tự nhiên và bối rối:
"À... ta không muốn đánh thức đệ."
Không ai nói gì thêm.
Nhị vị Vương tử Đại Thương cứ thế đứng im lặng giữa khoảng sân đầy tuyết, dường như họ còn nghe rõ cả tiếng hoa tuyết nhè nhẹ đáp lên tán ô bằng giấy.
Sau cùng, Đại vương tử là người dè dặt lên tiếng trước:
"Chuyện sáng nay..."
"Ừm... là ta quá lời. Đệ... đừng giận."
Khung Dực như chẳng tin vào tai mình, ngỡ ngàng quay sang nhìn đại ca hắn chăm chăm. Ở bên cạnh, Khung Tuấn nhắm mắt, hít vào một hơi dài:
"Ta đã suy nghĩ kỹ về những gì đệ nói."
"Kết làm đồng minh với Kinh Lạc... không phải là không thể."
"Thật sao???" Khung Dực chộp lấy tay Khung Tuấn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mà lay lấy lay để: "Đại ca, huynh nói thật sao?"
"Ừm." Khung Tuấn lúc này mới từ từ quay lại, nhìn vào mắt Khung Dực. "Nhưng mà có những việc đệ nên hiểu rõ."
"Thứ nhất..." Khung Tuấn chầm chậm bước lên phía trước, đưa tay chạm lên những cành cây khô héo trong mùa đông. Đây là cây táo thì phải, chỉ cần sang xuân là sẽ nở hoa rực rỡ. Khung Dực lập tức bước theo sau, ngoan ngoãn che ô chắn tuyết cho đại ca mình.
"Việc kết làm đồng minh với Kinh Lạc không có nghĩa rằng chuyện của đệ và Ngọc Huyên sẽ có kết quả, hai người sẽ thuận lợi bên nhau. Đệ phải hiểu, Ngọc Huyên là Hoàng tử duy nhất của Kinh Lạc, trước sau gì y cũng sẽ đăng cơ."
Khung Dực rủ mắt không đáp, thế nhưng hắn hiểu đại ca nói đúng. Cơ mà việc đó tạm thời không quan trọng. Chỉ cần chiến tranh không nổ ra, cho dù trước mắt có thể sẽ phải tạm xa Ngọc Huyên một thời gian, hắn cũng sẽ từ từ tìm cách chạy sang Kinh Lạc thăm y.
"Việc thứ hai, đệ phải tập trung toàn lực vào kế hoạch chinh tây và đông khởi. Tập trung toàn lực nghĩa là đích thân ra trận." Khung Tuấn dừng bước, quay lại nhìn Khung Dực.
Một lần nữa, Nhị vương tử lại lặng im, nhưng cũng lần nữa hiểu rằng Đại vương tử nói không hề sai.
Một quốc gia không thể cứ mãi bị bó buộc trong phạm vi bốn bề hiểm trở. Cho dù có kết đồng minh với Kinh Lạc, việc mở rộng bờ cõi cho các thế hệ con dân về sau an cư lạc nghiệp là việc vốn dĩ nên làm. Đội quân chinh tây của Kỳ Anh hiện nay chỉ mang tính chất tiền trạm, trinh sát. Nếu thật sự tìm được mảnh đất phù hợp, chắc chắn khi đó Đại Thương cần một tướng lĩnh cao cấp hơn để dẫn quân đi chinh phục, chưa kể còn phải khai khẩn đất đai, đưa quân xây thành trấn giữ. Ngoài ra, kế hoạch đông khởi cũng phải đẩy mạnh. Dong thuyền ra khơi tiến vào vùng nước mênh mông không thấy bến bờ, rõ ràng là một kế hoạch cực kỳ mạo hiểm. Tuy nhiên nếu giậm chân không làm, bọn họ cũng chỉ có thể mãi mãi quanh quẩn trong dải đất Chinh Sa nhỏ hẹp đó mà thôi.
Cho dù Khung Dực không nhất thiết phải đích thân nhảy lên chiếc thuyền đông khởi, hắn chắc chắn cũng phải mười phần dồn sức xây dựng hải quân, lên kế hoạch làm cảng biển, phát triển tay nghề thợ mộc, thợ làm thuyền, chưa kể còn việc trồng rừng lấy gỗ dài lâu. Đây chính là kế hoạch do chính tay hắn xây dựng lên, hắn phải có trách nhiệm lớn nhất trong việc biến nó thành hiện thực.
Khung Tuấn không thấy Khung Dực đáp lời bèn quay sang nhìn nhị đệ mình, lừ mắt hỏi: "Không đồng ý?"
Khung Dực vội ngẩng lên ngắt lời: "Không, đệ... đệ đồng ý mà!"
Chưa để Đại vương tử kịp gật đầu tỏ ý hài lòng, Nhị vương tử đã chụp tay đại ca mình kéo đi.
"Chúng ta lập tức đi tìm phụ hoàng, bẩm báo việc này cho người hay."
"Khoan đã." Khung Tuấn cau mày, ghìm Khung Dực lại.
"Đây cũng chính là việc cuối cùng đệ nên hiểu rõ."
Khung Dực khựng lại, thế nhưng cũng xoay lưng nhìn Khung Tuấn, chờ đợi lời giải thích.
"Phụ hoàng vốn có thù với Kinh Lạc nhiều năm, việc kết làm đồng minh không thể nói làm là làm ngay. Trước mắt người đang bận tiếp đãi sứ đoàn Ly Quốc, vả lại cũng sắp Tết rồi. Mọi chuyện... cứ để qua Tết rồi nói."
"Nhưng mà việc chuẩn bị chiến tranh..."
"Ta sẽ cho tạm ngừng." Khung Tuấn ngắt lời. "Đệ không được nóng vội kẻo lại hỏng hết đại sự. Nên nhớ phụ hoàng mới là Hoàng đế Đại Thương, ý chỉ của người mới là quyết định. Việc này phải mềm mỏng và kiên nhẫn, hiểu không?"
Khung Dực cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là không thể đột nhiên xông vào đại điện yêu cầu phụ hoàng mau chóng dừng chiến tranh, thả người, rồi lại kết làm đồng minh với địch quốc, nếu không bị khép tội khi quân thì cũng bị phạt do lỗ mãng bất kính. Tất cả những gì đại ca hắn nói đều chí lý.
Chỉ có một điều cứ mãi làm Nhị vương tử vương vướng trong lòng.
"Huynh..." Khung Dực ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định nói tuột ra. "Sao huynh đột nhiên lại đổi ý? Chẳng phải lúc sáng nay..."
Trước câu hỏi này, Khung Tuấn chỉ cúi đầu im lặng hồi lâu. Mãi đến khi Khung Dực cứ tưởng đại ca hắn sẽ không trả lời, Khung Tuấn mới nhỏ giọng thì thầm qua làn tuyết:
"Ta... Ừm..."
Khung Tuấn bỏ dở câu nói, sau đó đảo mắt liếc Khung Dực nhanh một cái, tiếp tục im lặng.
Hở? Khung Dực ngẩn ra.
"Chẳng lẽ...?"
Nhìn thái độ kỳ quặc, ấp úng hiếm thấy của đại ca mình, Nhị vương tử dần dần cũng lờ mờ hiểu ra. Một loạt hình ảnh "khoe ân ái" của hai con người nào đó lúc gặp gỡ trong rừng mận mấy tháng trước chợt ùa về.
"Đại ca... thật sự thích Công chúa Vũ Miên sao?"
Khung Tuấn không nói gì, chỉ lẳng lặng xoay lưng lại với Khung Dực, cực kỳ nghiêm túc ngắm tuyết rơi.
"Đại ca!"
Khung Tuấn chưa ngắm tuyết được bao lâu, Khung Dực đã nhào lại ôm lấy vai hắn từ phía sau. Nhị vương tử xiết lấy vai đại ca mình, vừa nói vừa cười cứ như đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi vừa đánh mất.
"Hahahaha, sao mà khéo thế nhỉ? Hahaha, đại ca nói xem đây có phải mị lực của người phương nam hay không, sao cả hai huynh đệ chúng ta đều trốn không thoát thế này? Hahahaha!"
"Đại ca hết giận chưa?" Nhị vương tử nhoài người ra phía trước, cố gắng nhìn cho bằng được vẻ mặt của Khung Tuấn. Khung Tuấn càng tránh, hắn càng đuổi theo. Xoay tới xoay lui một chập, Khung Tuấn đành chịu thua mà bật cười.
"Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa."
Đại vương tử quay lại cốc đầu Nhị vương tử, đoạn lấy lại vẻ nghiêm túc rồi chậm rãi nói:
"Sáng nay... ta có hơi sốt ruột. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì, nếu mối họa vong quốc của Đại Thương bị diệt rồi, chúng ta không nhất thiết phải khởi binh. Ngoài ra, vẫn có thể nghĩ cách khác để mang nguồn tài nguyên phương nam về cho Đại Thương, chẳng hạn như trao đổi, hợp tác thông thương. Nói chung, khi chúng ta đã không bị một con Hỏa Xà lăm le tiêu diệt thì mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn, chúng ta cũng có thêm lựa chọn thay vì chỉ hướng đến một con đường chiến tranh duy nhất."
"Đúng vậy đúng vậy!" Khung Dực gật đầu như bổ củi, mặt tươi roi rói.
Khung Tuấn thấy vậy chỉ lắc đầu cười rồi xua tay:
"Mau đi làm việc của đệ đi, ta biết đệ mong còn không kịp nữa!"
Bị nói trúng tim đen, Khung Dực xấu hổ đưa tay quẹt mũi, thế nhưng đôi mắt thì lấp lánh còn gương mặt lại không giấu nổi niềm vui.
"Vậy... đệ đi trước nhé?"
"Ừ, đi đi." Khung Tuấn cười, phất tay.
Khung Dực giúi chiếc ô giấy vào tay Khung Tuấn, kéo kín áo choàng lại cho đại ca rồi cứ thế đội tuyết mà đi. Khung Tuấn đứng lại trong khoảnh sân nhỏ, nhìn theo bóng nhị đệ mình càng lúc càng xa dần.
Chẳng mấy chốc, Khung Dực biến mất sau ngã rẽ.
Lúc này, ý cười trên gương mặt Khung Tuấn mới nhạt dần, sau cùng thì hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một đôi mắt lạnh lẽo như băng. Đại vương tử thở hắt ra một hơi, hạ chiếc ô xuống ngắm nghía trên tay, đoạn tự lẩm bẩm với chính mình:
"Ngươi nói xem, sao nó lại ngu như vậy? Ngu hết phần thiên hạ rồi còn đâu?"
Từ trước khi đến tìm Khung Dực, Khung Tuấn đã biết lừa nhị đệ mình không quá khó. Chắc chắn Khung Dực sẽ có chút nghi ngờ, thế nên chỉ cần Khung Tuấn giải thích được trọng điểm là được. Mà việc giải thích này lại vô cùng dễ.
Cách hoàn hảo nhất để lừa gạt người khác chính là làm cho thật giả lẫn lộn, trong giả có thật, trong thật có giả. Đối với Khung Dực, chỉ cần thêm vào chút chân tình là xong, nó nhất định sẽ tin.
Tuy nhiên Khung Tuấn vốn cẩn thận, hắn cũng đã nghiêm túc chuyên tâm mà suy nghĩ về việc nếu Đại Thương thật sự kết làm đồng minh với Kinh Lạc thì hắn sẽ phải để ý việc gì, bố trí thế nào cho Khung Dực, cho Nhạn Quân và kế hoạch mở cõi. Chính vì thế, những gì mà hắn nói với Khung Dực đều hợp lý lẽ và quan trọng nhất là đúng với tính cách của bản thân, hoàn toàn tự nhiên, nếu nói là không hề giả dối cũng chẳng ngoa chút nào.
Rất tiếc, con đường hắn chọn lại là một con đường khác.
Đại vương tử vứt chiếc ô giấy vào giữa đám cây khô, đưa tay trùm mũ áo choàng lên che đầu rồi bắt đầu rời đi. Mặt trời đang xuống thấp dần, nền trời xam xám của mùa đông càng trở nên ảm đạm. Khung Tuấn lầm lũi bước đi trong tuyết một hồi rồi bất chợt phì cười.
Không ngờ hắn lại có thể đóng kịch nhập tâm như vậy, đến nỗi suýt chút chính mình cũng tin là thật. Kết làm đồng minh với Kinh Lạc ư? Nực cười! Mảnh đất phương nam màu mỡ đó phải hoàn toàn thuộc về Đại Thương, những con người phương nam quật cường kia cũng phải hướng về phương bắc mà cúi đầu xưng thần. Đó mới chính là những gì hắn muốn.
Kết làm đồng minh với Kinh Lạc ư?
Hừm...
Nếu quả thật có chuyện đó xảy ra...
Nếu... chỉ là nếu thôi, nếu việc đó thật sự xảy ra...
Hắn sẽ lấy mười dặm hồng trang để hỏi cưới nàng.
Ngọc Huyên cẩn thận quấn chặt khăn choàng cổ, kéo kín áo ấm cho Tiểu Huyền, xem tới xem lui một lúc lâu rồi mới ngồi xổm xuống đặt hai tay lên vai em:
"Đệ vừa mới bớt mệt được hai hôm nay, chúng ta chỉ ra ngoài chơi một lát thôi rồi lập tức quay về, được không nào?"
Tiểu Huyền phụng phịu lắc lắc tay Ngọc Huyên, ra sức thúc giục:
"Đệ biết rồi Ngọc Huyên ca ca à! Huynh đã nói gần mười lần rồi đó! Đi mau đi mau, kẻo tuyết ngừng rơi bây giờ!"
Ngọc Huyên hết cách, chỉ có thể đưa tay búng nhẹ cái mũi đỏ lựng vì lạnh của em một cái, đoạn nắm tay Tiểu Huyền bước ra ngoài.
Ngoài sân, tuyết đã đọng thành một tấm thảm trắng muốt. Tiểu Huyền cực kỳ thích chơi ném tuyết và đắp thành bằng tuyết, thế nhưng hôm nay em lại đòi ra hoa viên lớn của Trích Nguyệt. Ở đó có một triền cỏ dốc thoai thoải, những hôm tuyết rơi dày rồi đọng lại đến ngang gối là có thể ngồi lên ván gỗ rồi trượt xuống. Đây là trò mà mùa đông năm nào Tiểu Huyền cũng chơi cả buổi không biết chán.
Ngọc Huyên bung ô giấy, thong thả nắm tay Tiểu Huyền bước ra khỏi gian viện, mắt lại khẽ liếc sang những binh lính gác cổng đang đứng hai bên.
Tầm một tháng nay, cung điện của Tiểu Huyền bỗng dưng có thêm lính gác, hơn nữa toàn là những người không quen mặt. Ngoại trừ canh gác ra, mỗi khi Ngọc Huyên đi loanh quanh trong hoàng cung, bọn họ đều đi theo canh chừng. Mặc dù họ rất biết ý mà giữ một khoảng cách không xa không gần, Ngọc Huyên vẫn cảm thấy khó hiểu.
Là đang bảo vệ, hay là đang theo dõi?
Nếu là bảo vệ, vậy bảo vệ khỏi mối nguy nào? Còn nếu là theo dõi thì lại vì sao?
Có một lần cách đây vài tháng, khi đó là mùa thu, cũng là mùa thu hoạch, Ngọc Huyên nhớ đồng ruộng ở Khúc Băng, dải Chinh Sa và vịnh Lam Thủy, thế là định dắt Tiểu Bạch chạy ra thăm những trang trại trồng ngô ngọt ở ngoại ô Vương Đô. Trước nay ai cũng biết rõ Ngọc Huyên luôn được đối xử như khách quý chứ không phải tù nhân, thế mà lần đó người trưởng nhóm lính canh lại từ chối không cho Ngọc Huyên xuất cung. Hắn lấy lý do là phải bảo vệ y chu toàn do sắp đến thời gian hộ tống y về Kinh Lạc, nửa rắn nửa mềm mà "khuyên bảo" y đừng đi. Mặc dù Ngọc Huyên xưa nay luôn hiểu chuyện và khiêm tốn, thế nhưng lần đó y đã vô cùng khó chịu. Lúc hai bên còn đang giằng co chẳng ai nhường ai thì Đại vương tử đột nhiên xuất hiện. Sau khi nghe rõ đầu đuôi, Khung Tuấn cười rồi nhẹ nhàng bảo Ngọc Huyên:
"Đệ muốn đi à? Để ta đích thân đưa đệ đi."
Nghe vậy Ngọc Huyên liền hiểu ra, Đại vương tử cũng không muốn y đi đâu cả. Hai chữ "đích thân" kia đã quá rõ ràng. Người trăm công nghìn việc như Khung Tuấn mà phải bỏ thời gian đưa Ngọc Huyên đi du ngoạn, cho dù y có muốn đi đến mấy cũng đành lần nữa "hiểu chuyện biết điều" mà ngoan ngoãn quay về.
Hơn nữa điều làm Ngọc Huyên có phần ngạc nhiên chính là Khung Tuấn không hề quở trách hành động có thể coi là vô lễ của vị trưởng nhóm lính canh nọ. Nói cách khác, Đại vương tử đã ngầm đồng ý.
Không biết hôm nay sẽ như thế nào. Cho dù không ra khỏi hoàng cung, Ngọc Huyên thật sự cũng muốn xem xem những người lính canh này có để y và Tiểu Huyền đi ra khỏi gian viện này hay không.
"Tam vương tử, Hoàng tử Ngọc Huyên, hai người định ra ngoài sao?"
Quả nhiên. Ngọc Huyên thầm nghĩ.
"Tam vương tử muốn đi dạo hoa viên." Y quay sang nói ngắn gọn với lính canh, sau đó dợm cất bước. Người lính canh trước cung điện của Tiểu Huyền lập tức lúng túng.
"Khoan... khoan đã! Để thuộc hạ bẩm báo..."
Ngọc Huyên đứng lại, khẽ nghiêng mặt nhìn người lính nọ như chờ đợi hắn nói cho rõ ràng. Đột nhiên phía xa có tiếng bước chân truyền đến.
"Không cần đâu, để Tam vương tử và Hoàng tử Ngọc Huyên đi đi."
Người đến toàn thân vận võ phục kèm khôi giáp, là một người cực kỳ quen mặt. Ngọc Huyên cẩn thận quan sát kỹ, đây chẳng phải là thân vệ của Đại vương tử hay sao?
Người thân vệ này cũng không nhiều lời. Sau khi nhanh chóng hạ giọng trao đổi một câu cực kỳ ngắn gọn với nhóm lính canh, hắn quay sang Ngọc Huyên và Tiểu Huyền, đoạn cúi mình hành lễ rồi đưa tay về phía hoa viên, ra dấu "mời".
Ngọc Huyên chỉ khẽ gật đầu cảm tạ, sau đó dứt khoát nắm tay Tiểu Huyền bước đi. Đi được một đoạn y mới quay lại nhìn, phát hiện người thân vệ đó cũng chẳng buồn đi theo.
Ngọc Huyên thoáng trầm ngâm, vừa đi vừa miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã ra đến triền cỏ lớn ở hoa viên lúc nào không hay.
"Ngọc Huyên ca ca, đến nơi rồi! Chơi thôi chơi thôi!" Tiểu Huyền vui sướng chạy ào lên thảm tuyết mịn màng trước mặt, thích chí leo lên dốc rồi đặt ván gỗ xuống, bắt đầu trượt.
Ngọc Huyên đứng một bên mỉm cười, tay khép áo choàng lại chắn tuyết, miệng không quên nói với ra căn dặn:
"Đệ từ từ thôi kẻo ngã!"
Sau khi nhìn Tiểu Huyền trượt đến lượt thứ năm, chắc chắn bé có thể tự chơi một mình, Ngọc Huyên bèn quay đầu lơ đãng ngắm nhìn hoa viên phủ tuyết trước mặt, chân thì thơ thẩn bước ra cánh đồng tuyết trắng kia.
Giờ này anh đang làm gì nhỉ?
Lá thư cuối anh gửi đã là từ tháng trước, anh nói anh phải lên Tuyết Nhạn một chuyến, sau đó sẽ quay về.
Anh đã về chưa?
Có kịp quay về Vương Đô, về kinh thành Trích Nguyệt đón Tết năm nay chứ?
Năm nay là cái Tết cuối cùng của y ở Đại Thương rồi.
Sau đó y sẽ không thể ở bên anh nữa.
Ngọc Huyên cúi mặt đi từng bước nhỏ, chiếc ô giấy xòe ra trên đầu. Những dấu chân của y in lên nền tuyết mịn, vẽ thành một đường dài ngoằn ngoèo. Mặt trời dần ngả bóng, tuyết vẫn đang bay trắng trời trắng đất.
Y cứ thế đi chầm chậm giữa hoa viên rộng lớn, không biết đã qua bao lâu, có cảm giác như chỉ vừa một khắc, lại có cảm giác đã qua cả một đời. Đột nhiên như có linh tính mách bảo, Ngọc Huyên ngẩng mặt lên nhìn về phía trước.
Xuyên qua làn tuyết phấp phới bay, y nhìn thấy thân ảnh một người.
Người đó cao lớn vạm vỡ, tóc nâu vàng thắt lẫn những bím tóc nhỏ thả dọc xuống lưng và hai vai, thân khoác trường bào nhung màu đen thêu chỉ vàng, bên trong là quân phục màu đỏ sậm cấp bậc dành cho Thống lĩnh Nhạn Quân. Người đó đứng ở đầu bên kia triền cỏ, cách một khoảng mênh mông tuyết trắng nhưng đôi mắt ấm áp dịu dàng nãy giờ dường như vẫn luôn rọi vào y, chưa từng rời đi.
Môi người đó còn đang mỉm cười, mấp máy khẽ gọi một câu.
Ngọc Huyên thấy đầu óc mơ màng như đang trong mộng, thế nhưng đôi mắt lại nhìn rõ vô cùng.
Y thấy đôi môi người đó lại một lần nữa mấp máy, bật ra hai chữ.
"Ngọc Huyên."
Trước khi Ngọc Huyên kịp ý thức được việc gì đang xảy ra, đôi chân y đã bắt đầu sải bước. Ban đầu chỉ là những bước chạy ngập ngừng, thế nhưng ngay lập tức đã chuyển thành những sải chân mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một dài. Ở đằng kia, người nọ cũng đang chạy đến bên y bằng tốc độ thật nhanh, hai tay còn dang ra thật rộng.
Khoảnh khắc họ chạm được vào nhau rồi rơi vào một vòng ôm căng chặt, đất trời cũng như quay cuồng theo.
Khung Dực bế bổng Ngọc Huyên lên rồi xoay vòng, quên cả chân mình còn chưa khỏi hẳn, thế là chẳng mấy chốc cả hai người đã ngã sóng soài ra nền tuyết lạnh.
"Anh Khung Dực!"
"Ngọc Huyên... Ngọc Huyên à..."
Khung Dực mặc kệ bọn họ đang nằm giữa hoa viên của Trích Nguyệt, hắn cứ thế ôm chặt y rồi dúi mặt vào hõm cổ y, vào tóc, vào vai y. Ngọc Huyên không đẩy hắn ra như mọi lần, cũng không hoảng hốt can ngăn, y vòng tay ôm chặt lại hắn, hai mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
"Sao anh đi lâu vậy? Em cứ tưởng anh về không kịp..."
Khung Dực ngẩng đầu lên, đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt sắp sửa trào ra của người thương, sau đó cúi xuống hôn lên trán y một cái thật dài.
"Anh về rồi đây."
Ngay tức khắc Ngọc Huyên nghe tim mềm nhũn. Mỗi lần anh dùng cách xưng hô của Kinh Lạc để nói chuyện với y, Ngọc Huyên đều đặc biệt xúc động. Cứ như là... cứ như là anh đã vượt qua muôn trùng xa cách mà về đến quê nhà Kinh Lạc cùng với y vậy. Trong vô thức, vòng ôm của Ngọc Huyên càng siết chặt hơn.
Khung Dực ôm người chán chê, mãi mới kéo Ngọc Huyên ngồi dậy, đưa tay phủi tuyết bám trên người y rồi nắm lấy hai bàn tay lạnh giá của Ngọc Huyên, cẩn thận thổi vài hơi, sau đó áp lên gương mặt mình, vừa để ủ ấm, vừa như làm nũng. Ngọc Huyên bật cười trước hành động đó, đôi tay cũng chủ động ve vuốt gương mặt Khung Dực, mắt thì mải miết ngắm hồi lâu.
"Anh... gầy đi nhiều quá!" Y đau xót thốt lên.
"Ừm." Khung Dực kéo tay Ngọc Huyên đến bên môi hôn nhẹ, lưu luyến mãi không rời. "Nhớ em mất ăn mất ngủ."
Thật ra Nhị vương tử hắn đã nhịn cực khổ lắm rồi. Nếu bọn họ không phải đang ở giữa hoa viên Trích Nguyệt, có khi hắn đã nhất quyết đè người ta xuống "ăn thịt" luôn từ lâu.
Khung Dực và Ngọc Huyên mải bên nhau, không để ý ở phía trên triền dốc phủ tuyết, Tam vương tử Khung Huyền đang ngồi dựa vào một gốc cây khô, nhìn họ bằng đôi mắt trong veo tĩnh lặng, môi mỉm cười. Được một chốc, nhác thấy ở đoạn ngã rẽ hành lang có một toán lính canh sắp bước lại, Tam vương tử mới chậm rãi đứng dậy phủi tuyết bám trên quần áo, sau đó hít một hơi dài rồi bắt tay lên miệng gọi:
"Nhị caaaaaaaaaaaaaaa! Nhị ca về rồi àaaaaaaa?"
Bắt loa gọi xong, Tam vương tử đã ngay tức khắc quay trở lại làm một đứa trẻ năm sáu tuổi, chạy bình bịch đến bên Khung Dực.
Khung Dực lúc này mới ngước lên nhìn rồi cười vang, tay đỡ Ngọc Huyên đứng lên xong xuôi mới chạy lại bế Tiểu Huyền xoay thêm vài vòng.
Đêm đó, dĩ nhiên Nhị vương tử ở rịt bên cung điện của Tam vương tử.
Sau khi ba người bọn họ dùng cơm tối xong xuôi, Tiểu Huyền chợt đòi đi ngủ sớm, trái với thường ngày lúc nào cũng quấn lấy Ngọc Huyên kì kèo chơi trò này trò kia. Ngọc Huyên thấy hơi lạ, cứ tưởng em bị ốm hay bị cảm, thế nhưng vào lúc Tiểu Huyền đẩy Khung Dực và Ngọc Huyên ra khỏi phòng mình rồi nhân lúc nhị ca mình không để ý mà nháy mắt riêng với Ngọc Huyên một cái, y mới chợt giật mình vỡ lẽ.
Vừa rồi... vừa rồi là Tam vương tử?
Ngọc Huyên còn đang sửng sốt đến ngây ngốc cả người thì đã bị Khung Dực nhanh tay lẹ chân kéo vào phòng hắn.
Trong cung điện của Tiểu Huyền, phòng dành cho Ngọc Huyên vốn sát vách gian phòng Khung Dực hay ngủ lại. Những lúc Khung Dực đi vắng, Ngọc Huyên chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào chứ chưa một lần đặt chân vào trong. Một phần y e ngại phòng Khung Dực lỡ đâu có chứa quân cơ gì của Đại Thương, phần còn lại là do y sợ.
Sợ đã bước vào rồi thì sẽ nhớ người ta đến quay quắt nghẹn thở, sau cùng mãi mãi chẳng thể thoát ra được nữa.
Rầm.
Cửa phòng vừa khép lại, Khung Dực đã áp Ngọc Huyên lên tường, cuồng nhiệt mà hôn.
Xa nhau từ mùa hạ, bây giờ đã là cuối mùa đông. Với Ngọc Huyên thì sáu tháng qua chỉ có tương tư và chờ đợi, còn với Khung Dực thì đã trải qua một lần sống chết. Thế nên trong nụ hôn này có nhiệt hỏa, cũng có tro tàn. Có vị ngọt đầu lưỡi, cũng có nước mắt nuốt ngược vào trong.
"Anh..." Ngọc Huyên hơi ngửa cổ ra sau, hơi thở hỗn loạn, muốn dứt ra mà lòng lại không nỡ.
"Ngọc Huyên à..." Khung Dực đuổi theo đôi môi đó, cố chấp nhấn sâu một lần nữa.
Hai chân Ngọc Huyên mềm nhũn ra, loạng choạng đứng không vững, hai tay ôm chặt lấy cổ Khung Dực làm điểm tựa. Khung Dực vòng tay ôm trọn lấy y, sau đó thuận đà nhấc bổng y lên, mang đến đặt trên giường.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên vùn vụt, máu nóng dồn lên đầu khiến cho gương mặt nóng bừng, ửng đỏ. Khung Dực gấp gáp đưa tay cởi y phục của cả hai, môi lưỡi vẫn không buông tha cho người nằm trong ngực. Ngọc Huyên cảm thấy đầu óc quay cuồng, biết chắc chỉ còn một bước chân nữa là mình sẽ rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng. Vào đúng lúc chiếc áo lót bằng lụa trắng của y cũng bị cởi ra, Ngọc Huyên bấu chặt lấy hai vai Khung Dực, răng cắn chặt lấy môi trong vô thức.
Lồng ngực ấm nóng của Khung Dực ập xuống, mạnh mẽ khóa chặt y vào trong. Bất chợt, Khung Dực dịch người xuống một chút rồi áp tai lên vị trí trái tim Ngọc Huyên đang đập loạn.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Hắn chợt vòng tay ôm ghì lấy y, ôm chặt đến mức y thấy nhói đau.
Khung Dực thở hổn hển, vùi mặt vào ngực của Ngọc Huyên, vùi mặt vào mớ tóc đen đang xõa tung trên giường, hai cánh tay run nhẹ.
Ngọc Huyên hơi nhổm dậy, bàng hoàng nhận ra bờ vai rộng của Khung Dực cũng đang run rẩy theo, trong khi trước ngực thì bị những giọt nước mắt nóng hôi hổi nhỏ xuống, thấm ướt một mảng.
"Ngọc Huyên..." Nhị vương tử nghẹn ngào.
"Em đây, em ở đây." Ngọc Huyên bàng hoàng, vội vàng ôm chặt lấy hắn, tay ve vuốt mái tóc nâu dài của hắn, cố nén đau xót không cho nước mắt trào ra.
"Ngọc Huyên..." Khung Dực vẫn vùi mặt vào ngực y.
"Lý Tao Niên... và Lê Quảng Mục... chết rồi... Thịt nát xương tan trên Tuyết Nhạn. Chính ta đã đẩy họ vào chỗ chết..."
Trong phút chốc, Ngọc Huyên chết lặng.
Y cắn môi đến bật máu ngăn tiếng nấc, thế nhưng nước mắt đã trào xuống ướt đẫm tự lúc nào. Y không biết phải nói gì, phải làm sao. Nỗi đau này quá lớn.
Ở cùng Khung Dực và nhóm tướng lĩnh thân cận của anh trong mấy năm qua, Ngọc Huyên hiểu rõ tình cảm của họ rất tốt, chẳng khác nào bằng hữu lâu năm. Lần đó sau khi Khung Dực cướp người từ trong tay Đại vương tử, Ngọc Huyên cứ e ngại rằng nhóm tướng lĩnh cấp cao này sẽ nhìn anh bằng một con mắt khác. Ấy vậy mà không. Họ vẫn vô cùng tôn trọng Khung Dực lẫn Ngọc Huyên, chưa kể còn tế nhị biết ý hơn, luôn chủ động dành không gian riêng cho hai người bọn họ khi cần.
Dù không rõ mấy tháng qua đã xảy ra việc gì, Ngọc Huyên cũng có thể lờ mờ đoán được đây là quân tình của Đại Thương, y không thể hỏi gì thêm. Thẳm sâu trong lòng, Ngọc Huyên tin rằng bất cứ người binh sĩ nào khi ra trận đều hiểu sống chết do trời, hết thảy mọi chuyện đều là vô thường, thế nhưng đối với Khung Dực, anh còn mang trên mình gánh nặng của người Thống lĩnh khi đưa ra quyết định.
Khi mà mỗi quyết định đều được trả giá bằng sinh mạng, đó lại là một câu chuyện khác.
Ngọc Huyên cúi xuống khẽ hôn đỉnh đầu Khung Dực, hai tay vỗ vỗ lưng anh, sau cùng vẫn không nhịn được, bật khóc thành tiếng.
"Em ở đây..." Ngọc Huyên vừa khóc vừa nói. "Em ở đây mà."
Khung Dực không ngẩng mặt lên, thế nhưng hắn nghe được lời y nói. Nhị vương tử gật đầu, rồi lại càng ôm chặt người kia vào lòng.
Hai người bọn họ cứ thế nằm ôm nhau cả đêm, tóc đen tóc nâu hòa vào làm một, nước mắt cũng nhập chung một dòng.
Sáng hôm sau, Nhị vương tử mơ màng thức giấc từ khi trời còn chưa tỏ. Người bên gối đã dậy từ lúc nào, thế nhưng y vẫn không rời giường. Một tay y đang ve vuốt gương mặt hắn, tay còn lại nghịch những bím tóc nâu vàng thắt nhuyễn.
"Chào buổi sáng, Nhị vương tử."
Người đó thì thầm rồi mỉm cười.
Bầu trời ngoài cửa sổ chỉ hắt xuống một ít ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm mùa đông, thế nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để hai người nhìn rõ mặt nhau. Sau một đêm khóc mệt, hôm nay đôi mắt của cả hai đều hơi sưng mọng.
Khung Dực xấu hổ, thế là bèn đưa tay gom người kia vào lòng, hạ xuống một loạt cái hôn chùn chụt lên mặt người ta để che đi bối rối. Hôn thỏa thích rồi, Nhị vương tử bèn biếng nhác nói:
"Còn sớm, nằm thêm chút nữa."
Ngọc Huyên bật cười: "Dậy đi, anh không phải lên triều sao?"
"Không". Khung Dực khảng khái đáp. "Ta quyết định hôm nay trốn việc."
Nói là làm, Nhị vương tử quả thật hiên ngang bùng buổi chầu sáng, cứ thế nằm ườn bên cung điện của Tam vương tử, nói đúng hơn là trong gian viện của Hoàng tử Kinh Lạc.
Ngọc Huyên không quản được hắn, mà hôm nay y cũng không muốn quản. Anh đã vất vả nhiều rồi, bọn họ cũng xa nhau sáu tháng rồi, hơn nữa sắp tới còn phải chia ly, thế là Ngọc Huyên cũng chiều theo anh. Y xuống bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm, canh súp hầm, bánh ngô hấp và ít sữa ấm rồi mang vào phòng. Cả hai cùng dùng bữa sáng trên giường, sau đó Ngọc Huyên lấy thuốc cao làm từ hoa ngân châm dạo trước y điều chế được, bắt Khung Dực cởi áo rồi thoa thuốc lên lưng cho anh.
"Chẳng phải đã lành hết rồi sao?" Khung Dực thắc mắc, thế nhưng cũng ngoan ngoãn cởi áo ra rồi nằm sấp xuống.
"Thoa để mờ sẹo." Ngọc Huyên quệt một ngón tay đầy thuốc cao rồi bắt đầu thoa.
"Ta đâu có để ý sẹo..."
"Nhưng em để ý." Ngọc Huyên lườm hắn.
Dĩ nhiên y không để tâm việc trên người anh có sẹo, nhưng mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo lồi lõm kinh khủng đó, y lại cực kỳ, cực kỳ đau lòng.
Vào những lúc anh đau đớn nhất, cực khổ nhất, y đều không ở bên anh.
Ngón tay Ngọc Huyên mang theo thuốc cao trơn láng, lành lạnh bò trườn khắp lưng, Khung Dực ngay tức khắc cảm thấy chộn rộn trong bụng. Nhớ lại chuyện tối qua, Nhị vương tử chợt vùng dậy, trở tay ôm ngược lấy Ngọc Huyên rồi ngả người ta ra giường.
"Ngọc Huyên..." Hắn cúi xuống hít vào một hơi mùi thơm hoa bưởi trên tóc y, sau đó cắn nhẹ lên chiếc cần cổ trắng mịn kia. "Chuyện đêm qua... chúng ta tiếp tục."
Ngọc Huyên đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra: "Em vẫn còn chưa đủ mười tám tuổi đâu!"
"Ngọc Huyên!" Nhị vương tử ấm ức kêu lên: "Em đốt đèn đi tìm khắp thế gian này xem, có ai bên nhau ba năm mà vẫn "ăn chay" như ta không, hả? Người ngoài mà biết được chắc chắn còn nghĩ ta đây 'không được' đó!"
Ngọc Huyên cắn môi nghĩ nghĩ một lát, cảm thấy anh nói cũng có lý thật, lại tội cho anh, thế là vòng tay qua ôm lấy cổ Khung Dực, vừa áy náy vừa ủ rũ nói:
"Nhưng mà... em... em..."
Thấy người ta đã áy náy, Khung Dực liền được nước làm tới, đưa tay cởi nút cài áo của Ngọc Huyên, miệng dỗ dành:
"Vậy... mình làm nhé? Em đừng sợ, ta sẽ..."
"A, đúng rồi!" Chợt Ngọc Huyên ngẩng phắt lên, hấp tấp nói: "Hai ngày nữa là Tết rồi. Qua Tết là em tròn mười tám tuổi!"
"Nhưng mà qua Tết là em về Kinh Lạc còn đâu!" Nhị vương tử nghiến răng nghiến lợi, thật khổ quá mà!
"Chỉ cần... chỉ cần qua năm mới là được." Ngọc Huyên cúi mặt lúng búng, sắc đỏ lan tới tận mang tai. Nhị vương tử thấy vậy cũng xiêu lòng, thế là hậm hực hôn người ta một cái rõ kêu, sau đó nâng cằm Ngọc Huyên lên rồi nhìn vào mắt y, âm trầm buông giọng:
"Được, vậy thì ngay sau bữa tiệc giao thừa. Không trì hoãn nữa."
"Nhưng mà... em muốn chọn địa điểm, có được không?" Ngọc Huyên hơi xấu hổ, mắt ngó sang chỗ khác rồi ngập ngừng hỏi.
"Được, được tất, em muốn gì cũng được!" Khung Dực chỉ cần biết người kia đồng ý là đã vui sướng đến độ bay bổng, vừa gật đầu lia lịa vừa nhào tới ôm rồi hôn rồi cắn. Giờ phút này mà Ngọc Huyên nói muốn làm chuyện đó trên cung trăng, chắc chắn hắn cũng sẽ bắc thang rồi vác người trèo lên.
Rốt cuộc địa điểm Ngọc Huyên chọn lại chẳng có gì xa lạ. Lúc Khung Dực nghe xong, hắn ngẩn người ngạc nhiên một hồi lâu. Hắn trước giờ cứ nghĩ Ngọc Huyên của hắn thẹn thùng khép kín, ai mà ngờ lần đầu tiên của y, y lại chọn một nơi như thế.
Em muốn chúng ta qua đêm trên Đại Mạc.
Mấy ngày sau đó, Nhị vương tử cứ miệng cười tủm tỉm, trong đầu thì tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh không được đứng đắn cho lắm. Hắn cũng chạy tới chạy lui chuẩn bị rất nhiều vật dụng, nào là lều trại, gối mềm, chăn len, ít thức ăn và nước uống, đuốc và củi cho chuyến đi này của hai người bọn họ. Hai thứ quan trọng nhất phải đem theo chính là, a hèm, thuốc mỡ và chiếc vòng lam ngọc. Nhị vương tử cũng chạy đến Thái y viện mà vừa ăn vạ vừa đe dọa, bắt đám thái y mau mau chữa lành chân cho hắn, không cần biết dùng thuốc gì. Thái y viện náo loạn thành một đoàn, nhưng sau cùng cái chân cà nhắc của Nhị vương tử cũng khởi sắc rõ rệt sau mấy ngày chữa chạy nước rút.
Chẳng mấy chốc, tiệc giao thừa đã đến. Năm nay mọi nghi lễ vẫn như bao năm trước, thế nhưng việc mà không ai ngờ chính là đoàn sứ thần Ly Quốc cướp sân khấu để múa hát chung vui với Đại Thương, chỉ có điều thứ âm nhạc eo éo của họ không ai nghe nổi. Hoàng đế Khung Vũ phải giữ phép tắc nên đành ngồi im chịu trận, được tầm nửa tiệc cũng tìm cớ đứng dậy thoái lui, dĩ nhiên không quên chỉ định Đại vương tử Khung Tuấn thay mình tiếp đãi khách quý. Đại vương tử mặt đen như đít nồi, trưng ra bộ dáng âm trầm uất hận mà ngồi "thưởng nhạc", báo hại cả buổi không ai dám mon men đến kính rượu. Nhị vương tử thì khỏi nói, sau khi Hoàng đế bỏ chạy, ngài ấy cũng hiên ngang mà đứng dậy ra về, lại còn viện cớ cùng Hoàng tử Kinh Lạc đưa Tam vương tử quay về nghỉ ngơi sớm để mà chuồn thẳng.
Triều thần trên dưới ngoài miệng thì tươi cười với sứ đoàn Ly Quốc, trong bụng thì ai nấy cũng thầm kêu than. Năm sau đừng có cho bọn này sang thăm nữa, có được không???
Đêm đó, một chiếc xe ngựa nhỏ lặng lẽ ra khỏi cổng thành Trích Nguyệt. Đích thân Nhị vương tử đánh xe, thế nên chẳng tên lính gác nào dám hó hé gì.
Xe lốc cốc ra khỏi thành rồi, Ngọc Huyên mới vén rèm bước ra phía trước ngồi cùng Khung Dực.
"May quá, em cứ tưởng sẽ bị chặn lại, không ra ngoài được chứ!"
"Hừ, có Nhị vương tử của em ở đây, kẻ nào to gan dám chặn."
"Dạo trước... ừm, có lính gác bố trí bên ngoài cung điện của Tiểu Huyền. Có lần em muốn ra thăm ruộng ngô ngoài ngoại ô mà cũng không được." Ngọc Huyên lơ đãng nhìn cảnh đêm, nhẹ nhàng buông một câu.
Khung Dực ngay lập tức khựng lại, bối rối.
"Nhưng vài hôm trước đã hết rồi." Ngọc Huyên nhìn sang hắn, nhoẻn miệng cười. "Chính là hôm anh quay về, chúng ta gặp nhau ở hoa viên ấy. Trước đó thân vệ của anh Khung Tuấn đã ra lệnh cho lính gác để em cùng Tiểu Huyền tự do đi chơi."
Khung Dực nghe xong, cơ thể lập tức thả lỏng, nét căng thẳng trên gương mặt cũng tan đi, thay vào đó là nhẹ nhõm. Hắn cười, đưa tay quấn chặt chiếc khăn cho Ngọc Huyên, sau cùng khẽ bảo:
"Ừm, sắp tới cũng sẽ như vậy, không ai làm khó em nữa đâu."
Xem ra đại ca quả nhiên giữ lời, chuyện giữ rịt Ngọc Huyên làm con tin chính trị đã được bãi bỏ thật rồi.
Xe ngựa chạy một lúc lâu thì ra đến ngoại ô Vương Đô, từ đó đi thêm một đoạn nữa là đến rìa Đại Mạc. Khi Khung Dực dừng xe lại, thời khắc giao thừa cũng đã qua. Lúc bước xuống xe, Ngọc Huyên mới lờ mờ nhận ra nơi này hơi quen quen.
Sau một hồi ngó nghiêng, Ngọc Huyên cuối cùng cũng vỡ lẽ. Hóa ra đây chính là triền dốc mà sáu năm trước khi hành quân từ Kinh Lạc đến Đại Thương, y đã lần đầu nhìn thấy kinh thành Trích Nguyệt và Vương Đô từ vị trí này. Nơi đây cỏ thấp, màu cũng chưa vàng, thế nhưng đã có thể tính là Đại Mạc. Ở góc chếch bên trái là một triền đồi nhỏ, có cây che phủ, phía đằng sau còn có một hồ nước be bé.
Khung Dực nhảy xuống xe rồi bắt đầu dỡ đồ, nhanh chóng bắt tay vào việc dựng lều. Để tránh gió, hắn quyết định dựng lều sát vào trong vách đá, dưới những tán cây khô của mùa đông. Từ đó chỉ cần đi mười bước chân là đến hồ nước, cực kỳ thuận tiện. Đây là loại lều nhỏ mà quân đội Đại Thương đem theo khi hành quân, vải dày chắc chắn có thể che được mưa gió, Khung Dực nhắm mắt cũng có thể dựng xong một cách dễ dàng. Ngọc Huyên không biết làm, thế là loay hoay nhóm củi, lấy thức ăn và rượu ra hâm nóng.
Thức ăn rất đơn giản, chỉ có thịt khô, vài loại bánh nướng và ít hoa quả. Cả hai người bọn họ đều đã dùng bữa tối ở bữa tiệc giao thừa nên chẳng ai đói. Thức ăn và rượu hâm nóng xong, Ngọc Huyên bày ra để trên thảm cỏ, vừa đúng lúc Khung Dực cũng dựng lều xong.
Ngọc Huyên đưa cho hắn một chén rượu nho đã hâm nóng, còn có chút bột quế được bỏ vào khi nấu, vừa thơm vừa ấm. Cả hai cùng uống cạn, sau đó Ngọc Huyên nhích nhích lại, chui vào lòng Khung Dực vòi anh ủ ấm cho, rồi lại đưa mắt nhìn toàn cảnh Vương Đô lung linh trong đêm giao thừa.
"Lạnh không?" Nhị vương tử ôm người trong ngực, đoạn phủ áo choàng của hắn lên người cả hai.
"Không, ấm lắm." Ngọc Huyên cười, đáy mắt long lanh phản chiếu ánh lửa Vương Đô.
"Em nhớ nơi này. Sáu năm trước, em đã lần đầu nhìn thấy Vương Đô từ đây."
"Đúng rồi." Khung Dực gật đầu, tay khơi củi trong đống lửa cho cháy to hơn một chút. "Khi đó em còn giận ta, mãi không thèm nhìn, không thèm trò chuyện gì với ta cả."
Ngọc Huyên lườm hắn: "Anh còn nhắc? Ai bảo anh trước đó..."
"Được rồi, đừng... đừng nhắc nữa mà!" Nhị vương tử lập tức ôm trán, đau khổ van nài.
Trên đoạn đường hành quân năm đó, hắn đã cư xử chẳng khác gì một tên kiêu căng phách lối, chuyên bắt nạt kẻ thế cô, lại còn hợm hĩnh khoe khoang.
Nhắc đến là mất mặt! Nếu có thể quay ngược thời gian, Khung Dực chắc chắn sẽ quay lại đúng thời điểm đó, tự tay tẩn cho chính mình một trận, lại còn vừa đánh vừa chửi: thằng ngu!
Ngọc Huyên khúc khích cười, bất chợt nhớ ra một chuyện:
"Lúc đó Kỷ Phong bảo, anh biết một câu chuyện hay lắm, về cái tên của thành Trích Nguyệt ấy! Kể cho em nghe đi!"
Nhị vương tử lập tức xấu hổ xua tay: "Làm gì có sự tích nào! Kỷ Phong nói thế để làm huề cho ta và em thôi!"
"Hả?" Ngọc Huyên chưng hửng, không giấu nổi thất vọng. "Vậy là không có chuyện tình cảm động nào sao?"
"Nếu có cũng chỉ là mấy câu chuyện cũ rích, nào là quân vương hái trăng xuống cho mỹ nhân, nào là mỹ nhân nhìn trăng rồi mới cười, chỉ đại loại vậy thôi!"
Ngọc Huyên nghe xong cũng thấy có thể lắm, thế là nhịn không được mà bật cười, sau cùng cười rũ ra. Khung Dực thấy vậy cũng cười theo, còn tranh thủ xán tới hôn người ta vài cái.
Lúc y thoải mái cười vui vẻ thế này, cả người y đều căng tràn sức sống.
"Ngọc Huyên." Khung Dực đưa tay vuốt ve gương mặt người kia, giọng chợt hơi căng thẳng: "Ta... ta đã chuẩn bị quà sinh nhật mười tám tuổi cho em."
Ngọc Huyên ngước mặt lên nhìn hắn, mỉm cười chờ đợi.
"Ờm, quà này do ta... tự tay làm. Có thể sẽ không đẹp lắm, nhưng chất liệu rất tốt, không phải đồ dỏm đâu!" Nhị vương tử gian nan giải thích trước, tay thì nấn ná nơi ngực áo.
Ngọc Huyên bật cười, nhổm dậy nhìn thẳng vào mắt hắn rồi tủm tỉm hỏi:
"Chẳng lẽ... anh may túi thơm cho em à?"
"Cái gì?" Khung Dực nghệt mặt ra, tự tưởng tượng cảnh chính mình ngồi bên khung cửa may vá thêu thùa mà rùng mình, da gà da vịt nổi lên đầy tay. "Không... không phải! Không phải túi thơm!"
"Vậy là cái gì?" Ngọc Huyên càng tò mò: "Mau cho em xem đi!"
Khung Dực đưa tay vào trong áo, lôi ra một chiếc khăn may bằng vải nhung màu đỏ. Dưới ánh lửa, chiếc khăn trông càng rực rỡ chói mắt. Ngọc Huyên chậm rãi cầm chiếc khăn lên, cẩn thận mở ra.
Chiếc vòng lam ngọc lộ mình.
Trong đêm tối, Ngọc Huyên không nhìn rõ màu sắc của nó nhưng chất ngọc trong trẻo, mát lạnh đã nói lên đây chính là bảo thạch thượng phẩm. Lúc nhìn gần có thể thấy đường mài vẫn còn chỗ không đều, tuy nhiên cả chiếc vòng trơn nhẵn mịn màng, lại còn ngậm nước căng bóng, chứng tỏ người làm đã ấp ủ nó từ rất, rất lâu rồi.
"Em... em có thích không?" Khung Dực thấy Ngọc Huyên im lặng nhìn chiếc vòng, trong lòng cực kỳ hồi hộp. Thật ra hắn biết nam nhân Kinh Lạc không hay đeo trang sức như nam nhân Đại Thương, nếu có cũng chỉ là những chuỗi hạt cài lên áo, ít có ai đeo vòng khối như thế này.
Liệu y có chịu đeo hay không nhỉ?
Ngọc Huyên tay vuốt ve chiếc vòng lam ngọc, mặt vẫn không ngẩng lên, xúc động run run hỏi:
"Anh... anh nói anh tự làm?"
"Đúng vậy." Khung Dực hơi xấu hổ thừa nhận. "Ta làm không được đẹp như thợ ngọc làm, nhưng mà... ta muốn tự tay mài nó cho em."
"Phiến đá này ta mua được từ sáu năm trước, chỉ nhìn một lần là thích ngay. Lúc đó ta cũng không hiểu vì sao cứ nhất định phải có được nó. Mãi đến cái ngày em chạy lên Tuyết Nhạn tìm ta, sau đó chúng ta chạm trán Hỏa Xà... Đêm đó sau khi tỉnh lại, ta đã hiểu ra."
Hắn nhích lại, đưa tay vuốt một lọn tóc dài đen nhánh của Ngọc Huyên, đưa lên môi hôn nhẹ.
"Màu lam của nó làm ta nhớ đến em."
Thấy Ngọc Huyên không ngước lên, Khung Dực lại nhích thêm một chút, ghé sát vào tai y rồi thì thầm hỏi:
"Ngọc Huyên, em có biết ý nghĩa của chiếc vòng này là gì không?"
"Em biết." Giọng của Ngọc Huyên lúc này đã hơi nghèn nghẹn. "Em biết mà."
Liền mạch, không đứt đoạn.
Nhị vương tử cười, ôm chặt người kia vào lòng, mà người kia cũng vòng tay ôm lại hắn, nước mắt tuôn ra như mưa.
"Đừng khóc. Ngoan nào. Ta đeo vào cho em nhé?"
Bất chợt, Ngọc Huyên lắc đầu, đoạn đẩy hắn ra rồi vội lau nước mắt, tay thì nhét lại chiếc vòng ngọc vào tay hắn.
"Khoan đã, đợi em một lát. Em cũng có quà cho anh."
"Hả?" Khung Dực ngẩn người.
"Đợi em một lát." Nói rồi Ngọc Huyên đứng dậy, chạy về phía xe ngựa. Lát sau y quay lại, tay ôm một bọc vải to.
"Anh không được nhìn trộm. Mau quay mặt đi đi, đợi em. Cấm nhìn trộm đấy!"
Nhị vương tử ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì người kia đã chui tọt vào lều, lại còn kéo rèm che kín.
Khung Dực tò mò muốn chết, thế nhưng cũng rất ngoan ngoãn vâng lời, không bén mảng đến bên lều nhìn trộm. Hắn quay đầu nhìn về phía hồ nước, nghĩ nghĩ một chút rồi đi đến xe ngựa, lôi ra một chiếc nồi con con, đoạn tiến đến bên hồ múc đầy nước, quay về bên đống lửa bắc lên đun.
Chốc nữa xong việc sẽ phải lau rửa cho y.
Lát sau, nồi nước bắt đầu sôi lăn tăn. Lại một chốc nữa, bong bóng nước to dần, nước sôi mạnh mẽ hơn, bốc khói nghi ngút mà người kia vẫn còn chưa chịu xuất hiện.
"Ngọc Huyên?" Khung Dực sốt ruột, gọi với vào.
"Em sắp xong rồi!" Giọng người kia từ trong lều hấp tấp vọng ra.
Nhị vương tử bật cười, lấy áo choàng làm vải bọc rồi nhấc nồi nước xuống để sang một bên, đoạn lại tiếp tục hâm nóng bình rượu thứ hai.
"Mau lên đi, ta sắp chờ hết nổi rồi!"
Đến khi bình rượu cũng nóng hầm hập trên than hồng, phía sau chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên tuyết, cùng với những tiếng lanh canh leng keng của kim loại va vào nhau. Khung Dực khựng lại rồi quay phắt ra sau lưng.
Trong phút chốc, Nhị vương tử đờ cả người.
Ngọc Huyên đang khoác trên mình một bộ trang phục đỏ tươi của dân du mục trên Đại Mạc. Áo ngắn bên trong màu trắng thêu hoa văn chỉ đỏ, áo khoác bên ngoài may bằng vải bố rực rỡ, ngay cả đôi ủng da cũng được nhuộm màu đỏ tươi. Mái tóc đen của y xõa ra, thấp thoáng trong suối nhung mềm đó là những bím tóc nhỏ thắt nhuyễn cùng dây tơ hồng. Trên người y đeo đầy trang sức cẩn đá quý đủ màu, từ dây chuyền đến lắc tay, lắc chân. Ngọc Huyên không xỏ khuyên tai, thế là y cài vào vành tai một dây trang sức c ;;ljkkjuiiiiiiuoppp[=-09ll;[]/ẩn ngọc lục bảo và thạch anh trắng. Sợi dây rũ xuống bên tai phải, chạm nhẹ vào vai, vô tình hữu ý mà hút ánh nhìn vào xương quai xanh thanh tú của y. Khi Ngọc Huyên bước đi, toàn thân phát ra tiếng lanh canh leng keng vui tai, rộn ràng.
Đầu Khung Dực nổ ầm một tiếng.
Đây là hỉ phục của dân du mục trên Đại Mạc.
Trong trí nhớ của hắn, một đoạn hội thoại từ năm ngoái chậm rãi hiện về, lúc bọn họ còn ở Khúc Băng mừng giao thừa đón năm mới với thôn dân. Khi ấy Ngọc Huyên bị cả thôn ghép đôi với đủ thứ người, bọn họ lại còn bày cho y tập tục thành thân thế này thế nọ.
"Hôn lễ làm đơn giản một chút cũng được, thậm chí có thể học theo tập tục người trên Đại Mạc, đôi uyên ương ở bên nhau trên thảo nguyên bát ngát một đêm, cho trời đất, đồng cỏ và ngàn sao chứng giám, sáng ra thì đã là phu thê rồi, hahaha."
Hắn nhớ mang máng khi ấy hắn đã đen mặt, bụng thầm nhủ sau này phải giấu kỹ y đi, không cho dân làng dụ dỗ mất. Không ngờ... y đã để tâm từ lúc đó.
Nhị vương tử chợt vỡ lẽ, thì ra y đã chuẩn bị cả rồi. Địa điểm mà y chọn chính là Đại Mạc, vì y muốn... y muốn...
"Em... làm vậy là có ý gì?" Trong ánh lửa bập bùng, mắt Khung Dực tối lại, giọng cũng khàn đục đi.
Ngọc Huyên mặt đỏ ửng, không rõ do rượu hay do ánh lửa. Y chậm rãi tiến lại về phía hắn, từng bước, từng bước một. Khi còn cách Khung Dực ba bước chân, Ngọc Huyên dừng lại.
"Em muốn hỏi cưới anh." Ngọc Huyên khẽ đáp.
Nhị vương tử vẫn đứng im như trời trồng, không thốt nổi bất cứ một lời nào. Thấy vậy, Ngọc Huyên bèn tiến thêm một bước nữa.
Cách hắn hai bước chân, y nói:
"Em, Chu Ngọc Huyên của Kinh Lạc, hôm nay hỏi cưới anh, Khung Dực của Đại Thương."
Cách hắn một bước chân, y cười:
"Đúng ra theo phong tục của nước em, muốn hỏi cưới phải có trầu cau, có xôi nếp, có bánh phu thê. Nhưng hôm nay em không có."
"Thế nên em lấy thứ khác ra hỏi cưới vậy."
Ngọc Huyên bước nốt bước chân cuối cùng, đến trước mặt Khung Dực, ngực kề với ngực. Y kiễng chân vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, nhìn sâu vào mắt hắn:
"Em chỉ có ba năm đầu yêu thầm anh, chờ đợi anh ở Trích Nguyệt. Em có ba năm sau sát cánh bên anh đi khắp Đại Thương. Em có cả một đời còn lại nhớ mong anh ở Kinh Lạc. Cho dù em có lên ngôi Vua chủ, ngôi vị Quốc mẫu của em vẫn sẽ luôn luôn để trống. Ra xuân em quay về, thế nhưng trái tim em sẽ mãi mãi để lại cho anh."
Ngọc Huyên kiễng chân cao hơn một chút, chóp mũi cũng chạm vào chóp mũi Khung Dực. Từ khoảng cách này, y có thể thấy rõ đôi mắt anh đỏ quạch, hai hàng mi khẽ rung, còn trái tim anh cũng đang đập dữ dội như muốn xé tung lồng ngực.
"Anh... có đồng ý kh... Ối!"
Chưa kịp nói hết câu, Ngọc Huyên đã bị Khung Dực nhấc bổng vác lên vai, mang thẳng vào trong lều. Nhị vương tử một tay giữ người, một tay cho vào trong ngực áo, lôi ra hộp thuốc mỡ thượng hạng mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Lát sau, trong căn lều nhỏ vang lên tiếng Ngọc Huyên nức nở:
"Đau... đau quá... Không vào được đâu!"
Khung Dực thở dốc, giọng đầy căng thẳng mà vừa dỗ dành, vừa trấn an:
"Ngoan, sắp vào hết rồi. Ngọc Huyên, thả lỏng, thả lỏng sẽ không đau..."
"Ưm... đau lắm... em không chịu được!"
Khung Dực nghiến răng, nhắm mắt dùng sức đẩy mạnh một cái cuối cùng. Ngọc Huyên thét lên một tiếng, trán vã mồ hôi, người ngã ra sau vô lực nhưng đã được Khung Dực đỡ lấy ôm vào trong ngực. Khi hơi thở cả hai bình ổn lại rồi, bọn họ mới cúi đầu nhìn xuống tay Ngọc Huyên.
Chiếc vòng lam ngọc đã được đeo vào thành công.
(Hahahaha không phải H nhé, lêu lêu!)
Thấy tay Ngọc Huyên đã bầm tím, Khung Dực đau xót đưa lên môi hôn hôn, xoa xoa. Ngọc Huyên lấy khăn lau đi thuốc mỡ dấp dính trên tay mình, đoạn lườm hắn:
"Anh cố tình làm vòng cho thật nhỏ để em không tháo ra được, đúng không?"
"Oan quá!" Nhị vương tử ấm ức kêu lên. "Chính lão già bán ngọc ở Khúc Băng bảo ta phải cắt phôi cho ôm tay một chút, đeo mới đẹp!"
Ngọc Huyên đưa chiếc vòng trên tay lên ngắm nghía, ánh mắt không che giấu niềm vui lấp lánh, môi thì cười tủm tỉm.
"Ngọc Huyên..." Khung Dực bồi hồi đưa tay vuốt ve những lọn tóc nhỏ thắt dây tơ hồng của y. "Em tạm về Kinh Lạc trước, ta sẽ cố gắng tìm cách sớm sang đó thăm em."
Ngọc Huyên ngẩng lên nhìn hắn, mỉm cười:
"Nếu anh không sang được cũng không sao cả, chúng ta có thể viết thư."
Y tiến đến gần hắn, áp trán mình lên trán hắn rồi nói:
"Chúng ta sẽ viết thư cho đến một ngày mà anh không còn yêu em nữa mới thôi. Lúc đó anh chỉ cần nói với em, Ngọc Huyên, ta phải rời đi rồi. Chỉ cần nói vậy, em sẽ hiểu. Em cũng sẽ không trách anh gì cả."
Khung Dực vòng tay xiết lấy Ngọc Huyên, lòng đau xót.
"Sao em lại nghĩ sẽ có một ngày ta không yêu em nữa?"
Hắn hôn lên trán y, hôn lên má, hôn lên mũi y rồi nâng cằm y lên, để y nhìn rõ đôi mắt nâu vàng của mình.
"Ngọc Huyên, ta sẽ yêu em cho đến ngày ta chết."
Đêm đó, dưới bầu trời chi chít sao đêm của Đại Mạc, hắn dịu dàng yêu em.
Những vòng ôm không bao giờ là đủ, còn những nụ hôn thì như lửa cháy từ thuở hồng hoang, cứ lan ra lan ra đến vô cùng tận. Đau đớn cũng hóa ngọt ngào, vui sướng thì trở thành nỗi thống khổ triền miên. Những ôm xiết mải miết, những hơi thở cuồng si, đôi môi rong ruổi chạy theo giọt mồ hôi như châu như ngọc. Ngay cả nước mắt cũng có vị của nếp mới, của lá sen thanh thuần, trong trẻo mà năm nào trên đường hành quân về kinh, em đã rụt rè để phần cho hắn.
Trong những tiếng thở dốc trầm khàn, Khung Dực gọi mãi tên em.
"Ngọc Huyên... Ngọc Huyên..."
Em nức nở giữa mê man, trong ngàn vạn quay cuồng chỉ biết bấu víu vào bờ vai săn chắc của hắn. Em cũng đáp lời hắn trong đứt quãng:
"Anh... anh ơi..."
Khung Dực tìm đến môi em, dâng tặng hết thảy ôn nhu, hết thảy điên cuồng cùng vọng tưởng. Em sẽ mãi mãi là của hắn, chỉ một mình hắn, không bao giờ rời xa hắn, đúng không?
"Ngọc Huyên... em nhìn ta, nhìn ta."
Em hoảng hốt lắc đầu, vòng tay qua ôm cổ hắn, luồn ngón tay vào mái tóc của hắn, run rẩy đặt môi hôn lên những lọn tóc nâu vàng.
Khung Dực chợt nghiến răng rồi tăng tốc, cường ngạnh truy đuổi, nữa, nữa, lại nữa, dìm em vào sóng dữ, kéo em lên cao, vắt kiệt em đến rã rời, hoang hoải. Từng giọt, từng giọt vui thích nhỏ xuống nhanh dần, nhanh dần, làm đầy em, cho đến một mức không thể chịu nổi, không thể quay đầu. Một mảng trắng xóa ập đến, em bật ra một tiếng nghẹn ngào, còn Khung Dực thì gầm nhẹ trong cổ họng, ôm riết lấy em khảm vào máu thịt. Trong vòng tay hắn, em cũng run lên từng đợt, từng đợt hoang đường.
Khung Dực chợt nhớ lại hình ảnh của em năm mười hai tuổi, đêm đầu tiên xa nhà, em ngồi khóc một mình trên thảo nguyên. Buổi sáng ngày hắn phải đi Khúc Băng trấn Hồ, em lén chạy lên tường thành nhìn theo, thế mà hắn đi ba năm không một lời từ biệt.
Cổ họng hắn chợt nghẹn ứ lại, mắt cay nồng.
Sau khi tình triều cuồn cuộn qua đi, hắn ngẩng lên nhìn vào mắt em. Trong đáy đôi mắt nâu màu mật của Khung Dực long lanh một giọt nước mắt.
Ngọc Huyên chạm nhẹ vào mặt hắn, vào giọt nước mắt kia, thì thầm một câu vô nghĩa:
"Dân gian không biết những vị thần cũng khóc."
Sáng sớm hôm sau, Khung Dực tỉnh dậy lúc nắng đã lên rực rỡ. Chỗ nằm cạnh hắn trống trơn, người bên gối thì chẳng thấy đâu. Nhị vương tử đờ ra một giây rồi lập tức vùng dậy, chỉ kịp khoác bừa chiếc áo là đã lập tức lao ra ngoài.
Ngọc Huyên đang khoác áo đứng trên rìa con dốc, mắt nhìn xuống khung cảnh Vương Đô đang hiện lên rõ dần trong nắng mai. Ánh nắng hôm nay như có dát vàng lấp lánh, phủ lên người y, tưới tắm cho y một loại khí chất căng tràn sức sống, như một bông hoa nở bung, viên mãn.
Khung Dực ngẩn người ngắm Ngọc Huyên, chầm chậm đến bên rồi ôm gọn y vào lòng, môi hôn lên mái tóc vẫn còn thắt bím tơ hồng.
"Chào buổi sáng, Nhị vương tử." Ngọc Huyên cũng trở tay ôm lấy hắn, khúc khích cười.
Khung Dực lập tức cau mày, nắm cằm y bắt y ngước lên nhìn hắn:
"Em gọi ta là gì cơ?"
Ngọc Huyên bật cười láu lỉnh:
"À em quên mất, đã thành thân rồi!"
Y nháy mắt, kiễng chân lên thì thầm vào tai hắn từng chữ một:
"Chào-buổi-sáng, nương-tử."
Khung Dực lại ngây ra như phỗng.
Cái gì? Gọi mình là gì cơ?
"Hừ, được lắm! Được lắm!" Hắn nghiến răng trèo trẹo, lại lần nữa vác người lên vai rồi bước vào lều.
"Ta chiều em quá nên em sinh hư đúng không?"
Ngọc Huyên cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa vùng vẫy thế nhưng làm sao mà thoát khỏi tên "tân nương" nào đó đang bừng bừng khí thế.
Lát sau, trong lều lại vang lên những tiếng động khiến người ta đỏ mặt, kèm theo tiếng nức nở của ai kia bị làm đến hoa mắt, đến thở dốc không nói nổi.
"Em nên gọi ta là gì? Hửm?"
"A.... a... là... tướng... tướng công!"
"Ngoan... Gọi thêm đi nào, Ngọc Huyên, gọi nữa đi..." Tên tân lang nào đó ngay tức khắc gia tăng lực đạo, kịch liệt ôm riết, hung ác tấn công. Hừ, đêm qua chưa thể trút hết nhịn nhục ba năm ăn chay, xem ra cả ngày hôm nay "tân nương" đừng hòng trốn.
"A... ha... tướng công! Tướng công! Em xin lỗi... em sai rồi... Tướng cônggggggg!"
Sáng mồng một Tết, mặt trời lộng lẫy nhô cao, phơi ra cảnh đẹp căng tràn, sắc xuân vô hạn. Đâu đó trên những cành cây khô của triền dốc kia, những chồi non đầu tiên khẽ nhú mình sau giấc ngủ đông dài.
Tận đến trưa trờ trưa trật, mãi tới khi Khung Dực bị Ngọc Huyên căm hận đá cho một phát ngã ngửa ra sau, hắn mới dừng lại rồi cun cút chạy đi đun nước cho người ta lau rửa. Hồ nước nhỏ kia quá lạnh, không thể nhảy xuống tắm luôn, đành phải quay về Trích Nguyệt rồi sai người đun nước tắm lại cho y sau.
Khi Khung Dực mang chậu nước nóng và khăn mềm vào lều, hắn thấy Ngọc Huyên đang hí hoáy ghi ghi chép chép gì đó vào hai thẻ tre nhỏ, bên gối còn bày ra hai chiếc túi cói đỏ tươi.
"Nương tử, em đang làm gì vậy?" Nhị vương tử biết người ta còn giận nhưng vẫn mặt dày xán lại nhìn.
Ngọc Huyên liếc hắn một cái, nhưng rồi cũng quyết định tạm tha. Y đưa thẻ tre cho hắn xem, bên trên có một dòng chữ nắn nót.
"Em làm túi cói cầu phúc, đây là tập tục của Kinh Lạc, Tết năm nào em cũng làm mà."
Khung Dực cúi đầu đọc dòng chữ ghi trên thẻ tre thứ nhất.
Lưỡng triều thịnh thế, vạn dặm phồn hoa.
Hắn mỉm cười, nhúng khăn vào nước ấm rồi vắt khô, đoạn nhẹ nhàng lau mặt cho người kia.
"Còn thẻ tre thứ hai ghi cái gì?"
Ngọc Huyên ngồi dậy tựa vào lòng hắn, khe khẽ đọc câu ghi trên đó:
"Tất cả chúng ta rồi sẽ đều hạnh phúc."
Bàn tay Khung Dực hơi khựng lại. Hắn vứt chiếc khăn qua một bên, ôm y đặt lên đùi mình, mặt thì gác lên vai y rồi nhìn kỹ dòng chữ đó.
"Tất cả chúng ta?"
"Ừm." Ngọc Huyên gật đầu, miệng nhoẻn cười, tay thì vuốt ve thẻ tre đó.
"Anh, em, chị Miên, anh Khung Tuấn, còn cả Tiểu Huyền."
Tất cả chúng ta rồi sẽ đều hạnh phúc.
- ----------------------------------------------
(Vào đoạn ngược rồi nha. Ngược từ chương 40 tới chương 43 thui à, ráng lên các bạn!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...