Vương Tử Kỵ Sĩ

Edit: Đậu

“Tiểu tao hóa, hôm nay không tiểu vào bên trong cưng đâu.”

“Hả?”

“Muốn tiểu lên mặt em.” Ngô Thắng Vũ ôm cậu, “Có được không?”

“Được.” Nghe đến Ngô Thắng Vũ muốn tiểu lên mặt mình, hai má Dương Uấn Chi đột nhiên nóng ran lên, không có sợ hãi cùng buồn nôn, chỉ có hưng phấn. Cự bổng rời khỏi mật huyệt lui ra ngoài, cậu ôm bụng quỳ ngồi ở trên giường, ngửa đầu vừa vặn đối diện với côn th*t đang tản vị xạ hương nồng đậm, phía trên có tinh dịch còn sót lại. Dương Uấn Chi dùng hai má cà nhẹ quy đầu nóng rực, “Chồng nhanh lên, mau bắn cho em.”

“Tao hóa, anh bắn liền đây.” Để dương v*t của mình đối diện mặt cậu, hắn chỉ thấy cả người nóng lên, một luồng chất lỏng màu vàng nhạt phun ra ngoài, thẳng tắp bắn vào gò má cậu, sau đó chảy xuống cổ, núm vú, lại tới bụng.

Thân thể phủ đầy chất lỏng ấm áp của ông xã, Dương Uấn Chi thậm chí còn hé miệng uống vào một ít, mùi vị tanh tưởi lại làm phía dưới cậu âm ướt, đầu v* cùng bụng bị thủy dịch làm cho ngứa ngáy, không cẩn thận rên thành tiếng.

“Mẹ nó, bảo bối. Bắn nước tiểu cũng có thể làm cưng phát tao rên rỉ.” côn th*t tiểu xong khẽ run lên, Dương Uấn Chi lại hé miệng nuốt lấy vài giọt cuối cùng, còn giống như lần trước giúp hắn liếm khô sạch sẽ. Không có bất kỳ sự cưỡng ép nào, cậu uống xong liền thỏa mãn, Ngô Thắng Vũ cảm thấy tâm mình chỉ có thể có em ấy, không thể chứa thêm bất kỳ ai.

Hai người trong buồng tắm thanh tẩy lại nhịn không được làm thêm một lần, rốt cuộc cũng được khai huân, ai cũng không muốn buông đối phương, đều có chút muốn ngừng mà không được. Tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại nằm lên giường, hắn chốc chốc lại xoa xoa bụng cậu.


“Vợ, em không có ở trường nên anh cũng không muốn đi học nữa.”

“Nói cái gì vậy a, thi cuối kỳ rất nhiều bài, phải đi học mới có tiến bộ được, em vẫn chờ anh về nhà phụ đạo cho em đó.” Dương Uấn Chi làm bộ nguýt hắn một cái, người kia lại còn cười, cánh tay khoác lên cổ ôm lấy cậu, nghiêng người nhìn cậu.

“Bụng em càng lúc càng lớn, anh bây giờ chỉ hận không thể mỗi ngày đều ở nhà tự mình chăm sóc em, sao còn tâm tư học tập.”

Không phải mỗi ngày anh rất chăm chỉ làm bài tập sao, Dương Uấn Chi oán thầm. Bất quá Ngô Thắng Vũ giống như đi guốc trong bụng cậu, một giây sau liền mở miệng giải thích, “Mỗi ngày liều mạng làm bài tập là để phân tán lực chú ý, đỡ phải sợ mình nhìn thấy em lại không nhịn được.”

Cậu cười cười, chỉ nằm tán gẫu cùng hắn lại làm cho tâm như được đổ mật ong, ngọt ngào hạnh phúc.



“Mẹ, đây là cái gì vậy?” Dương Uấn Chi đỡ eo xuống lầu, nhìn thấy một bàn khoai tím, bánh ngọt màu tím, nói chung tất cả thức ăn trên bàn đều có màu tím.

“Đến đến, Tiểu Chi, mau tới ăn cơm đi.” Lục Tử Dư vội vã đỡ con dâu của mình xuống, thần bí nói, “Nghe nhiều người nói nếu mang thai mà ăn nhiều đồ màu tím, xác suất sinh đôi rất lớn.”

Cậu nhất thời dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy.”

Lục Tử Dư xới một chén cháo cũng màu tím cho cậu, “Ngày xưa từng có a, là thật đó, con uống nhiều một chút, cẩn thận nóng.”

Cậu múc một muỗng cháo thổi nguội, nỗ lực nín cười, mà thôi không quản nó có phải thật hay không, dù sao đồ ăn màu tím cũng có thể chống oxy hóa, tốt cho sức khoẻ tim mạch, lúc trước không biết mình mang thai có ngồi trước máy tính một thời gian, ăn nhiều một chút cũng không sao.

Bất quá lúc hắn về nhà lại cười mẹ mình một trận, “Mẹ, người tốt xấu gì cũng tốt nghiệp rồi, đừng có mê tín vậy nha.”

Đương nhiên, cuối cùng bạn học Ngô bị mẹ mình mắng chạy té khói.

Hôm nay mẹ Ngô có việc phải ra ngoài, ba Ngô và Ngô Thắng Vũ người đi làm người kia thì đi học, chỉ còn Dương Uấn Chi với bảo mẫu, gần tới buổi trưa chuông cửa đột nhiên vang lên, dì giúp việc đang nấu cơm vội vã lau khô tay đi mở cửa.

“Tiểu Chi, tìm được em rồi.” Nghe bảo mẫu truyền lời, cậu có chút kỳ quái, ai lại tới tận đây tìm mình?

Lúc đi tới cửa cậu không khỏi ngẩn người, “Chị Thư Vọng?”


“Ừm, Uấn Chi.” Giang Thư Vọng cười cười với cậu, thế nhưng lúc nhìn thấy bụng cậu lại bị khiếp sợ có chút không bình tĩnh nổi.

Biết chị đang nhìn bụng mình, Dương Uấn Chi có chút ngượng ngùng kéo kéo áo, hối hận không khoác áo kỹ trước khi xuống, quả nhiên một lần mang thai ba năm ngốc nghếch a.

“Cái kia…. Chị tìm em có chuyện gì không?”

Nghe Dương Uấn Chi hỏi, Giang Thư Vọng mới phục hồi tinh thần lại, ý thức được mình mới thất thố, vội vã xin lỗi cậu, “Xin lỗi em Tiểu Chi, chúng ta có thể vào trong rồi nói không?”

Dương Uấn Chi gật gật đầu, dẫn cô vào phòng khách ngồi xuống, bảo mẫu bưng nước trái cây cho Giang Thư Vọng, sau đó lại tiếp tục làm việc, trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Tiểu Chi, em…”

“Khẳng định hù chị đi.” Cậu bất đắc dĩ cười cười, bất quá cũng không muốn trốn tránh, sờ sờ bụng mình, “Ân chị không nhìn lầm, em mang thai, em là người song tính.”

“Ngô Thắng Vũ?”

“Đúng vậy.” Dương Uấn Chi cười cười, giống như vừa nhớ tới chuyện vui.

Giang Thư Vọng lần đầu tiên thấy cậu như vậy, lòng khẽ run lên, sau đó gật gật đầu, không hề có bất kỳ sự khinh bỉ hay không thể chấp nhận, “Chúc mừng em.”

“Đừng khách sáo như vậy. Sao chị biết em ở đây?” Cậu đã ngưng học rồi, khẳng định mọi người không thể biết cậu đang ở nhà Thắng Vũ.


“Chị đến nhà em, mẹ em nói em đã chuyển ra ngoài, sau đó nghĩ nghĩ một chút lại tìm người hỏi địa chỉ nhà Thắng Vũ, liền tìm đến, không nghĩ tới em thật sự ở đây.”

“Có chuyện gì sao?” Dương Uấn Chi có chút kỳ quái, sao Thư Vọng lại tìm cậu.

“Thật ra là muốn nói xin lỗi em.”

“Hả?”

“Chuyện em là người song tính với chuyện em cùng Ngô thắng Vũ là do Dương Quân tiết lộ, chị vẫn luôn muốn thay cô ấy xin lỗi em.”

Cậu không hiểu, không biết sao Thư Vọng lại muốn thay Dương Quân xin lỗi cậu, “Chuyện dù sao cũng đã qua rồi, hơn nữa, sao chị lại muốn xin lỗi thay Dương Quân?”

“Vốn chị có thể ngăn cản chuyện này, chỉ là không nghĩ tới cô ấy thật sự dám làm như vậy, là do chị không hiểu rõ cô ấy. Tiểu Chi xin lỗi.”

Dương Uấn Chi lắc lắc đầu, không nói gì. Giang Thư Vọng nhấp một hớp nước trái cây, tiếp tục nói, “Em còn chưa biết đi, Dương Quân đã bị buộc thôi học. Hơn nữa tất cả trường học đều không chịu nhận cô ấy cho nên cô ấy bỏ học ở nhà. Mà chuyện làm ăn nhà Dương Quân gần đây hình như cũng không thuận lợi lắm, không có khách hàng nào nguyện ý hợp tác với nhà cô ấy.”

Chuyện này cậu thật sự không biết, sau khi rời khỏi nhà cũng không còn tâm tình quan tâm mấy người đó, Giang Thư Vọng hồi lâu mới nói một câu, “Chuyện này, hẳn là Ngô Thắng Vũ làm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận