Vương Tử Khuynh Thành


Tiếng sáo nỉ non, ai oán giữa kinh thành in màu máu đỏ.

Lá thu bay lất phất hạt mưa sa.

Nghiêng mái đầu xanh ôm trọn kiếp con người, trang quân tử đành u sầu nhỏ lệ...
Thay đổi số mệnh?
Có thể tin như thế!
Một lần thôi.
Nhưng...
Mọi thứ qua đi chỉ là ảo vọng...
Những gì người nói khi xưa liệu đúng chăng? Rằng cầm thanh kiếm thì không được phép thất bại?
Bóng tối giăng phủ, chế ngự trái tim.

Sao bảo lương tri đánh thức tất cả? Ngay khi tay còn cầm chắc song kiếm nhưng...vẫn trơ mắt nhìn người ra đi...
Tại sao vậy?
Lang lặng lẽ từng bước chân trên nền đất lạnh.

Nghe con tim thổn thức hệt mảnh pha lê vỡ nát giữa đêm đông.

Người nằm đây mà hồn phách lạc phương nào, để kẻ vô tâm chạnh lòng đau đớn.
Mạnh Hy ôm chặt người trong vòng tay.

Khi nước mắt nam nhi không còn rơi nữa, nó cạn khô tựa sa mạc đại ngàn.
Họ khổ đau, bất lực.
Lang biết và anh đứng đó khác chi kẻ dư thừa.

Họ vẫn nhìn anh đấy thôi nhưng nó giống sự thương hại hơn.
Đến gần cũng chỉ vừa tầm, vừa đủ.

Đủ để nhìn vị sư phụ duy nhất dám nhận mình làm đồ đệ dù biết rõ lai lịch học trò.

Ông ấy làm tất cả mọi thứ, hy vọng nhỏ nhoi cốt muốn anh quay lại.
Giờ thì sao?
Anh bình thản nhìn ông chết trước mặt mình.

Một cái chết anh hùng lẫm liệt.
Đột nhiên trái tim đau nhói, giật lên từng hồi.

Cả cơ thể xâu xé nhau vì dồn nén xúc cảm bấy lâu.

Có lẽ anh chịu đựng hàng tấn bi kịch đến mức sắp bị nó nhấn chìm xuống hồ lệ thời gian.

Mảnh băng sót lại đã ăn sâu da thịt, nó khiến anh sống không bằng chết.
Chạm vào hai thanh kiếm, Lang hướng mắt sang Thịnh Nhạc Minh.

Nỗi e dè hiện ra trong đáy mắt ông ta.

Con ngươi sâu thẳm của lão đủ biết thế trận sắp giăng bài thế nào.
- Ngươi định trả thù cho Chu Dĩ Thông à?
Thịnh Nhạc Minh mạnh dạn cất tiếng.

Hiển nhiên, ông ta nắm trong tay binh hùng tướng mạnh.

Lý nào sợ vương tử đất Vân Chu nhỏ bé kia.

Khắp nơi đều bủa vây quân đội, vua tôi nhà Nghiêm Vân khó lòng sống sót.
Lang liếc ánh mắt lạnh lùng như từng thể hiện cho lão xem.

Cái phẩy tay đầy uy lực, Thịnh Nhạc Minh trông hành động của Lang mà khá căng thẳng.


Nháy mắt, một đạo quân quỷ khóc thần sầu xuất hiện từ trên không!
Tinh binh Phượng Hoàng Tây Phục khoác đôi cánh quái lạ, bay lượn đầy bầu trời Yên Tảo.

Họ vừa chạm đất đã lao tới tấn công quân gian tạo phản.
Không thể tin nổi mắt mình, tinh binh nhà Vân Chu như hổ đói vồ mồi, đạo quân của lão hồ ly co cụm rơi vào thế bị động.

Cục diện thay đổi chóng mặt, cảm tưởng binh lính của hắn thỏa mãn cơn khát máu điên cuồng cho Huyết Vũ xơi tái.
- Khương Thập Lang!
Lão tặc gầm lên, sự phẫn nộ dâng cao tột bực.

Cuộc đấu trí bao năm qua khiến hắn nắm trong tay đường đi nước bước sát thủ.

Không ngờ, ngay hôm nay, Khương Thập Lang trở mặt lạnh lùng.
- Giữa ông với cha ta có chuyện gì, ta không cần biết.

Nhưng hôm nay, nhất định ông phải trả giá...
Thịnh Nhạc Minh che mắt vì ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm sát thủ.

Lưu Đình mím môi, tay thủ thế phản công.

Hắn thậm chí chưa có trận đánh ra trò nào cùng Lang.

Chí ít, giây phút nhân nhượng nơi bìa rừng đủ để hắn ngầm hiểu anh nguy hiểm như thế nào.
Quá đỗi kinh hoàng, song kiếm vừa rút ra thì hàng phòng vệ quanh Thịnh Nhạc Minh đổ gục xuống, mặt hắn tái nhợt.

Lang cứ thế giết chết tất cả kẻ bảo vệ hắn, một cách nhanh gọn không thương tiếc.
Tàn nén nhang, đội quân Tây Phục chiếm thế thượng phong, dồn lũ phản tặc giữa vòng vây lửa đỏ.

Có chết, Thịnh Nhạc Minh cũng không hình dung nổi đội quân khổng lồ của mình sắp bại vì cánh quân nhỏ bé đó.

Hắn quay về phía Mạc Sa Dĩnh.

Bạo chúa đại mạc kia kì thực đang mở rộng tầm mắt.

Việc xem thường vương tử Vân Chu mà quân nhà Âu Sa Nhĩ tiêu hao khá nhiều binh lực.

Hắn cảm thấy nỗi ghen tức bộc phát khi gã nam nhân có diện mạo bế nguyệt tu hoa kia tài sức hơn người.
- Ta không bao giờ thất bại! Không bao giờ!
Thịnh Nhạc Minh một lần nữa khẳng định.

Lão ta giơ tay ra hiệu, tức thì khẩu đại pháo bí mật giương nòng thép, chuẩn bị khai hỏa.
- Chẳng ai ngăn ta có được thiên hạ!!!
Hắn phút chốc cười như điên dại, quả pháo thần công ôm mồi lửa đỏ rực, nó hướng vào tâm sân rồng.

Tiếng nổ chói tai kèm âm thanh rung chuyển mặt đất.

Người người ngã đổ lên nhau, tường thành nghiêng ngả.

Chưa kịp định thần thì quả pháo khác bồi đến, nó trở thành thảm kịch.
Ầm!!!
Khói bụi mịt mù chẳng phân biệt lối đi.

Thị vệ và hết thảy binh lính kẻ tử nạn, kẻ bị thương nằm la liệt.
- Hắn điên rồi!
Lang gằn giọng, anh tức khí nắm ngay Huyết Vũ.

Đoàn Hạo bấm bụng, hắn bồn chồn trong dạ.

Quay sang, Mạnh Hy vẫn ngồi như xác chết bên cạnh Chu sư phụ.

Hạo Nguyên cùng mọi người ra sức chống đỡ phản tặc.

Không suy nghĩ nhiều, Đoàn Hạo nhanh chóng đến bên tấm thân Chu Dĩ Thông.

Người đã trút hơi thở nhưng cơ thể còn nóng ấm.

Trực giác mách bảo, Đoàn Hạo lấy ngay kim châm huyệt đạo.

Mạnh Hy sực tỉnh, anh chằm chằm trông bàn tay danh y đại mạc.
- Người huynh cần cứu chính là Khương Thập Lang! Hãy nhớ điều đó!
Mạnh Hy ngẩn người, anh chưa hiểu ý Đoàn Hạo.

Tuy nhiên, dáng vẻ nghiêm nghị này đủ để anh biết hy vọng nhen nhóm nơi đây.

Anh nắm bàn tay sư phụ, cố truyền ý niệm sinh tồn cho ông.
- Cầu xin vương gia...
Anh cúi đầu rồi cầm kiếm lao ra phía quân thù.

Đoàn Hạo thở dài, hắn chẳng mấy lạc quan lắm.
Lang tiếp tục vung kiếm giữa vòng binh đao.

Máu lênh láng tràn xuống từng bậc tam cấp.

Huyết Vũ cùng Thiết Trảo nếm đầy máu tươi tanh nồng.

Cảnh tượng ác liệt tựa chiến trường quan ải.
Thịnh Nhạc Minh mặt lạnh không khác chi Lang.

Hắn cười khanh khách chốn loạn đao vây bủa.
- Ngươi đang làm tôi trung sao? Khương Thập Lang, chúng ta chưa từng nợ nhau.

Hôm nay, ngươi kéo quân về đây chẳng phải mục đích như ta à?
Giọng điệu khinh bỉ của Thịnh Nhạc Minh làm Lang khá bực mình.

Lão tặc cố phân tâm tư tưởng anh mà.

Hắn cho pháo binh cùng kỵ mã dồn dập công thành.

Sự chuẩn bị suốt bao nhiêu năm.

Dã tâm vô cùng lớn, tuyệt nhiên không thể thất bại được.
Lang nhìn hai thanh kiếm đẫm máu, anh sững người lại.

Đội quân đã cân bằng nhau, chí ít là thế.

Thịnh Nhạc Minh ôm chắc thất bại rồi.

Tuy nhiên, Lang cũng xuống sức không ít.

Cơ thể anh lên tiếng vì phải chống chọi hàng ngàn người võ nghệ tinh anh.
Nếu không có ngươi thì ta cũng bỏ mạng rồi!
Anh thì thầm cùng Huyết Vũ.

Ma lực nó chợt bùng phát dữ dội hơn.

Có vẻ nó đang cố nâng đỡ sức lực cho Lang khi anh bắt đầu trạng thái mỏi mệt.
Bặc!!!
Mũi tên xé gió, bay thẳng mặt Lang.


Anh vừa nắm chặt nó trong tay.

Giọt máu nóng hổi len lỏi theo cổ tay, lăn xuống dưới đất.
Y Hoạt?
Lang chau mày, gã cung thủ đại mạc chuẩn bị cây tên thứ hai.

Hắn luôn xuất hiện lúc anh lâm trận thế này.

Hẳn Mạc Sa Dĩnh lòng dạ hiểm sâu, muốn trừ đại họa đây mà!
Nghĩ là làm, Lang thoắt cái mất hút khỏi tầm nhìn của hắn.

Y Hoạt đang loay hoay tìm anh giữa khói lửa mịt mù thì Lang đột ngột có mặt sau lưng hắn.
Cú nện như trời giáng bên mang tai khiến Y Hoạt chết ngất dưới đất.

Mạc Sa Dĩnh trông thấy, hắn nghiến răng tức giận.

Tay tu sĩ vẫn thản nhiên quan sát.

Hắn cười khe khẽ khi đám mây đen kéo tới ngoài xa.
Chuyện Lang dẫn binh vào thành mọi người ngầm hiểu.

Tống Nguyên Long gấp rút vào mật đạo đón bệ hạ.

Cánh quân phản tặc cũng nhanh chóng đuổi theo, Hạo Nguyên cùng ngự lâm quân quyết tâm hộ giá.
Khu đài lễ hỗn loạn kinh khiếp, thái tử và An Ngọc sức lực cạn kiệt dần.

May thay, Tần sư thúc với lão Nhị ứng biến kịp thời nên hoàng tộc tạm thời ổn một lúc.
Trời càng ngày càng u ám.

Vừa nãy đã tối đen, chẳng lẽ tái diễn nữa sao? Mọi người bàng hoàng lo lắng.

Cuộc nổi loạn từ binh bộ thượng thư phút chốc chuyển thành trận đối đầu vương tử Vân Chu.

Bá quan văn võ chui rúc dưới gầm cầu thang sân rồng.

Họ già yếu, hèn nhát hơn hẳn.

Chỉ vài vị lão tướng vẫn xung phong cứu chúa, bảo vệ giang sơn.
Không khí ngày một ngột ngạt, hai bên đánh nhau náo động cả kinh thành.

Lang chống thanh kiếm xuống nền đất lạnh, anh sắp tiễn lão tặc kia một đoạn.

Huyết Vũ tỏa tà khí xung quanh, hầu như mọi người cảm nhận rõ điều đó.

Nó đang tỉ lệ nghịch với Lang.
Qua làn khói mờ mờ ảo ảo, Lang sửng sốt khi thấy bóng dáng quen thuộc bên góc trái chân đài lễ.

Thời cơ ngàn năm có một, lợi dụng phút lơ là của vương tử, mũi tên đại mạc sống dậy sau cơn chết điếng.

Lang chỉ kịp bắt mũi tên thứ hai thì mũi thứ ba nhanh chóng bay về phía nàng ấy!
- Lang!!!
Tiếng la thất thanh của Đoàn Hạo làm Mạnh Hy giật mình.

Anh sững sờ khi cây tên Lang bắt được suýt găm trúng ngực.

Máu bắn ra ướt bàn tay, thứ tên sắc bén mà tính sát thương đầy nguy hiểm.

Tay Lang cảm giác bỏng rát, đau đớn cùng cực rồi khuỵu người, chống kiếm sát đất.
- Chàng...
Ngọc Mai hốt hoảng trong bộ áo nam nhân.

Nàng vội vã lao tới bên phu quân mình.
- Tử Phong ca! Chàng có sao không?
Gương mặt thất thần lo lắng, nàng xót xa nhìn trượng phu máu loang khắp người.

Giọt nước mắt chợt rơi trên má, Ngọc Mai cố kìm lại.
- Bà ta nguy hiểm lắm, nàng hiểu không?
Lang nắm nhẹ đôi tay mềm yếu, Ngọc Mai mấp mái bờ môi nhỏ bé, tự dưng nước mắt cứ ứa ra.
- Thiếp xin lỗi...
Nhìn thê tử đau lòng, Lang ngậm ngùi xót xa.


Nàng ấy cuối cùng biết ai hại chết mẹ mình.

Hẳn A Liên đã thông báo từ trước.

Xem ra, chuyện không giấu mãi được.

Thôi đành!
Chống kiếm đứng dậy, Lang chạm nhẹ lên má nàng.

Anh lau đi hàng lệ đong đầy.

Tình hình vô cùng nguy hiểm, dẫu thế nào cũng phải bảo vệ nàng ấy.
- Đừng sợ!
Lang nói rồi đẩy nàng ra sau lưng mình.

Y Hoạt điềm tĩnh rút cây tên tiếp theo.

Mạnh Hy bất chợt đứng giữa họ.

Tay cung thủ khẽ chau mày, hắn trông Mạc Sa Dĩnh phẩy tay thì từ từ lui đi.
Khoảng cách vừa đủ để nhìn rõ nhau, Mạnh Hy lặng lẽ quan sát mái tóc dài phất phơ kia nhuốm màu sương gió.

Tình huynh đệ keo sơn, bền chặt.

Chỉ nụ cười ngắn ngủi phút trùng phùng mà lòng dạ tái tê thế này.
- Lang...
Mạnh Hy khẽ khàng, anh không để ý lắm người thiếu nữ cạnh bên Lang.

Cái anh quan tâm bây giờ là ánh mắt vương tử mang bao nỗi sầu bi, giờ có còn ấm áp được trái tim hao gầy.

Hay mãi ôm bóng dáng u sầu suốt cuộc đời giông bão?
- Phu quân!!!
Ngọc Mai hốt hoảng, nàng nắm bờ vai Lang khi anh bất ngờ nôn ra toàn máu đỏ.
- Chàng sao vậy?
Nàng chưa tường tận rõ, Mạnh Hy vội đỡ ngay bằng hữu thâm giao.
- Lang?
- Đừng lo, ta ổn! - Lang rút ngay cây kim, châm vào huyệt đạo trên cổ.

Có vẻ Y Hoạt sử dụng tên độc nên thoát thân ngay sau đó.

Vết xướt nơi bàn tay khiến cơ thể anh trúng độc.

Lang cố kiểm soát mọi thứ trong tầm tay.
Thịnh Nhạc Minh ngang nhiên bê đại pháo vào cung.

Trông tinh binh của Lang khí thế hùng hậu, dẫu vậy hắn vẫn tự tin hỏa lực chính mình.
Trận dội pháo thành trì nghiêng ngả, hắn chuẩn bị đợt tập kích tiếp theo.

Lang chầm chậm rút Huyết Vũ ra, một cú chém là xong đời nghịch tặc.

Mạnh Hy hiểu điều đó nhưng...để hắn chết dễ dàng vậy sao?
Trời đất giông gió ập tới dữ dội, đám mây đen bao bọc hết bầu trời Yên Tảo.

Tia chớp nhấp nháy liên tục, rồi thì mảnh thiên lôi giáng xuống hàng đại pháo uy thế.

Tiếng nổ long trời lở đất, Thịnh Nhạc Minh chết khiếp giữa biển người đông nghịch.
- Pháo của ta...
Hắn run rẩy nhìn mọi thứ.

Những âm thanh cuồng nộ bắt đầu vang lên.

Nó khiến đầu óc đau nhức, khó chịu.
Luồng tà khí xoay chuyển dữ dội, Lang trừng mắt nhìn nụ cười cay nghiệt ấy.
Kẻ độc ác, kẻ đáng chết...
Kẻ dìm anh trong máu và hận thù...
Trời đang đổ mưa...
Trái tim ai thổn thức...
Uông Chính Nghiêm hoàng đế, ta có nên đẩy thành trì ngài gây dựng tan thành mây khói hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận