Gió lạnh thổi ngoài hiên, lũ côn trùng phát ra âm thanh tạp nhạp.
Thịnh Nhạc Minh mân mê bộ râu dài, ông ta vừa tiễn mật sứ ra về trong đêm thâu.
Lưu Đình khoanh tay trước ngực.
Hắn luôn để động tác này như một thói quen khó bỏ.
Lão hồ ly lim dim mắt, nụ cười nửa miệng vừa đắc ý lại bí ẩn.
- Ít hôm nữa đại sự sẽ thành, các hạ cứ chờ xem!
Mặc dù Thịnh Nhạc Minh tỏ ra nắm chắc nhưng Lưu Đình cơ bản không mấy lạc quan lắm.
Hắn lại thất bại trong chuyện ám sát một ai đó.
Có lẽ cái lý do vớ vẩn chưa đủ sức thuyết phục.
Dù vậy, hắn đang trông mong vương tử Vân Chu tung chiêu bài mới.
Xem ra, cuộc đua vương quyền đã đến hồi quyết định.
Gác chuyện binh bộ thượng thư sang bên.
Phía nhà Uông thị vẫn miệt mài chuẩn bị đại lễ Nghinh Hương.
Còn ít ngày là tiến hành, toàn bộ nội các tập trung lo xong phần hậu cần quan trọng.
Thái tử xuất cung từ sớm.
Trịnh Đạt bắt gặp ở phía tây ngoại thành.
Ngài đi cùng An Ngọc, dĩ nhiên tai mắt của hoàng hậu có mặt khắp nơi.
Phen này, Uông Điệp khó bề giải thích cùng mẫu hậu.
Diêu Linh nhanh chân bày biện bàn làm phép.
Dù sao, việc thái tử ra ngoài vốn rất có lợi trong chuyện này.
Hoàng hậu ung dung ngồi trước sân.
Bà ta bình thản xem Diêu Linh thi triển pháp lực.
Lá bùa cháy bùng lên, nó bay quanh thành vòng tròn kì dị.
Diêu Linh bấm độn thử, ánh mắt khá kinh ngạc.
Bà ta tiếp tục niệm chú, tay nâng quả cầu pha lê rồi từ từ đặt nó vào vòng lửa vừa cháy sáng.
- Nương nương...
Hoàng hậu chỉ gật đầu.
Nụ cười ma mị từ đôi môi đỏ thắm, tia nhìn cay độc xoáy sâu qua đốm lửa ảo diệu.
...
Chiếc đèn tỏa sáng khắp thư phòng.
Đêm tối mang muôn triệu vì sao lấp lánh.
Lũ sói con ngoan ngoãn canh gác ngoài hiên.
Diệp Nguyên Long miệt mài xem trận đồ Lang đưa tới.
Ông suy nghĩ thật lâu, lâu nhất có thể.
Một cảm giác bất an cùng cực.
Mọi thứ dường như cơn ác mộng sắp thành hiện thực.
Nó ám ảnh ông trong những đêm dài thao thức.
Ngôi sao băng vừa xuất hiện trên trời.
Diệp Nguyên Long chợt bước ra ngoài bậc cửa.
Gió đang lồng lộng thổi.
Nó rất lạnh, lạnh hơn chính trái tim ông bây giờ.
Nỗi nhớ mong hoài niệm xa xưa, mãi vùi mình nơi quên lãng u sầu.
Con sói xám yếm bạc lấp ló ngoài trước.
Diệp Nguyên Long nhìn nó bằng đôi mắt sắc lạnh...
Bốn bức tường ngột ngạt, nó hệt đang thu hẹp lại.
Đồ đạc xung quanh xoay chuyển liên tục.
Ngọn đèn trên bàn tắt ngấm tự bao giờ.
Cả không gian tối tăm, tù túng.
Mọi thứ đang diễn ra trong thư phòng vương tử.
Lang run rẩy bám chặt cạnh bàn.
Người anh mồ hôi nhễ nhại.
Huyết Vũ cuộn trào tà khí, sùng sục trong vỏ thép.
Lang mặc kệ nó, anh cố đứng dậy, tay ôm lấy lồng ngực đau nhói.
- Lang!
Diệp Nguyên Long đẩy cửa, ông lao nhanh đến đỡ anh.
Ánh đèn sáng trở lại, Lang lộ rõ nét mặt đau đớn cực độ.
Liếc sơ hai thanh kiếm, Diệp Nguyên Long kéo nó xa anh.
Thứ tà khí nặc nồng tưởng chừng bóp nghẹt trái tim, ông rút ngay Thiết Trảo ra.
Luồng sáng xanh chợt thanh tẩy chướng khí nguy hiểm.
- Lang?
Diệp Nguyên Long lay nhẹ vai anh.
Cả con người nóng hừng hực.
Lo lắng nếu chuyện hôm trước tiếp tục tái diễn, ông nghĩ điều gì đó rồi vội cởi ngay áo anh.
Đôi mắt mở to, sửng sốt.
Diệp Nguyên Long suýt chết lặng khi nhìn thấy cái bớt sau lưng Lang chuyển dần sang đen.
- Cha...
Lang thều thào gọi, toàn bộ sức lực của anh đang chống chọi cái gọi là tâm ma kia.
Thật không thể tưởng tượng nổi, viễn cảnh kinh khủng nhất mà Diệp Nguyên Long e ngại đang xuất hiện dần dần.
Cánh cửa sổ bỗng bật tung, gió cuốn vào cả căn phòng.
Giấy bút bay khắp nơi, Diệp Nguyên Long vội nắm lấy Thiết Trảo.
- Khương Tử Phong, ngươi chống chọi vô ích thôi!
Giọng nói ồm ồm kia lại văng vẳng bên tai.
Lang tức giận lôi Huyết Vũ ra, chém một đường khí dài vào khoảng không.
Đám mây bung xõa, sấm chớp vang trời.
Giông tố nổi lên cuồn cuộn.
Ánh sáng chói mắt vô cùng, cái bớt hóa ra màu đen kịt.
Lang khuỵu người xuống, toàn thân sắp không trụ nổi.
Diệp Nguyên Long chau mày, ông ném ngay Thiết Trảo vào tâm đám mây.
Lưỡi kiếm bật lại, cắm sâu xuống sàn.
- Ngươi muốn đối phó con trai ta sao?
Cơn thịnh nộ của Diệp Nguyên Long khiến đám mây cười khanh khách.
Tất cả tan biến ngay sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ mỗi việc Lang đang nằm gọn trong vòng tay mình là thật, ông ôm chặt con mà lòng đau nhói.
...
Ngọn cỏ nhuốm màu héo úa.
Cơn gió lung lay hàng cây trước mặt, đám lá thả mình theo hạt cát xa xa.
Mây trắng lượn lờ trôi, bầu trời xanh biếc.
Đàn chim cứ mải miết bay từng đàn theo gió lộng ngàn khơi.
Diệp Nguyên Long đứng trên ngọn đồi cao nhất.
Ông nhìn áng mây lạc lõng chốn lưng trời.
Con chim non ríu rít gọi mẹ mớm mồi.
Thứ tình cảm bản năng mà ngậm ngùi lòng nhân thế.
Nàng ở phương xa biết chăng người mong nhớ.
Bao tháng, bao năm hoài vọng nỗi thương sầu.
Nhặt cánh hoa rơi giữa trời thu lá đỏ, Diệp Nguyên Long lặng lẽ như chiếc bóng nhỏ nhoi dưới ánh mặt trời.
Hình hài thân thuộc vẫn bước đi nặng trĩu, đứa con trai duy nhất mang khát vọng sống còn.
Lang cầm chắc song kiếm bên thắt lưng.
Ánh mắt lạnh căm tựa tảng băng vĩnh cửu.
Những gì có xảy ra cũng phải xảy ra.
Chỉ là cơn ác mộng làm hao mòn linh hồn non trẻ.
Anh bình thản trông thành Vân Chu trước mặt.
Bách tính lê dân qua bao thăng trầm biến cố, một Âu Sa Nhĩ há chẳng là gì.
Người quân tử vốn định tất phải làm, nhưng đắc tội kẻ tiểu nhân thì muôn vàn trắc trở.
- Huynh khởi hành chưa?
Đoàn Hạo chậm rãi hỏi.
Hắn dường như không quan tâm lắm câu trả lời.
Cách phá tan sự im lặng luôn là thế và sự mở lời từ Lang mang tính đòi hỏi hơn.
Hắn còn bận tâm nhiều việc khác.
Chí ít, lá thư của Mạc Sa Ân vẫn nằm gọn trong tay.
- Ngày mai lên đường.
Lang nói bằng giọng khô khốc.
Anh mệt mỏi hơn Đoàn Hạo nghĩ.
Gã đại phu lập dị kia bắt đầu chú ý.
Trông Lang tiều tụy hơn hẳn.
Sau một đêm, anh khác lạ vô cùng.
- Huynh thấy thiên hạ đang thái bình không? - Lang hỏi mà ánh mắt đầy nỗi xa xăm.
Đoàn Hạo thở dài một tiếng.
Hắn khoanh tay trước ngực rồi nói:
- Xem thế thì biết, sức mạnh của quân chủ không phải ở mưu mô mà ở đức độ và sự cởi mở.
Sức mạnh của quốc gia không nằm ở bạo lực và dối trá mà nằm ở thành tín với nhân dân của mình và với các nước lân bang.
Quân chủ có rộng lượng cởi mở, mới tiếp nhận được ý kiến đa chiều của quần thần và dân chúng, có đức độ mới có thể lấy đức phục người.
Lang chạm lên hai thanh kiếm, anh chẳng biết mình nên nhìn nhận sự việc ra sao.
Nếu đã chọn cách nghĩ ban đầu thì khác nào đem chiến công hạng mã của phụ thân ném xuống sông, xuống biển.
Đành rằng Uông Chính Nghiêm là hoàng đế tốt, song dưới tay ngài ấy bây giờ chỉ toàn những kẻ muốn tranh đoạt giang sơn.
- Quốc gia xây dựng dựa trên thành tín thì triều đình không cần phải dối trá hay dùng bạo lực đè nén, áp bức con dân im lặng nuốt hờn dẫn đến nhiều bất ổn.
Lân bang cũng tôn trọng và quy thuận mà không nảy sinh phản trắc.
Bách tính nhìn vào tấm gương từ người lãnh đạo của mình, cư xử hòa thuận, đức độ.
Cần gì phải duy trì lực lượng an ninh khổng lồ tốn kém, hà khắc.
Được như vậy, thiên hạ chẳng phải thái bình ư?
Đoàn Hạo nói hết tâm can, Lang im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Hắn biết hết tình hình hiện nay, ấy thế vẫn ung dung tự do tự tại.
Đấng nam nhi sống trong trời đất, Lang hận mình không trả được thù xưa.
Là bà nhẫn tâm hay ta quá nhân từ?
Không trả lời thêm được nữa.
Cơn gió thu se lạnh chỉ làm ta đau hơn mà thôi.
Hình ảnh người xưa vọng về trong hư ảo, trái tim yếu mềm mang lấy họa sát thân.
...
Áng mây trắng trôi nhẹ qua hồ nước nhỏ.
Lũ cá chép tung tăng bơi lội.
Từng bồn hoa khoe sắc dưới trời thu trong vắt, các cung nữ tỉ mẩn chăm chút đám hoa thơm cỏ lạ nơi hậu cung cấm địa ấy.
Yến Loan hoàng hậu tay cầm quạt, tay bế con mèo Trịnh Đạt vừa mang vào cung.
Bộ lông trắng như tuyết và chiếc đuôi màu cam, trông nó đáng yêu vô cùng.
Thoa đôi môi màu mận chín, hoàng hậu trở nên quyến rũ đến kì lạ.
Thân người bà ta chẳng khác gì thiếu nữ đôi mươi.
Tuy nhiên, cái chất già nua và tàn độc nó hiển hiện bên trong đáy mắt sâu thẳm.
Hoàng hậu thản nhiên đẩy bao kẻ đáng thương vào con đường tuyệt vọng, không lối thoát.
Lưu Cầm thong thả cất bước, ông luôn mang cảm giác ớn lạnh khi đặt chân vô hang nhện độc này.
Nói thế nào, ông ấy vẫn luôn ám ảnh mỗi khi hoàng hậu chau mày.
Bà ta thích mang tấn bi kịch cho ông giải quyết.
Một sự ban thưởng đầy ác ý, nó hù dọa ông cả ngày lẫn đêm.
- Ta e ngươi lại chậm bước rồi.
Cơn gió nhỏ lúc nào cũng nhanh hơn hẳn.
Hoàng hậu cười giễu cợt, Lưu Cầm thật bực mình.
Bà ta có cả nghệ thuật làm người khác mất mặt.
Ít nhất, ông là kẻ đầu tiên mỗi khi hoàng hậu hứng chí lên.
- Nương nương, người quên rồi sao? Gió nhỏ chỉ mang đến sự mát lành thôi.
Lưu Cầm đáp lại, Yến Loan hoàng hậu bỗng phá lên cười:
- Phải, lúc nó hội tụ thành bão thì ngươi chống đỡ nổi không?
Người phụ nữ đó cong môi lên.
Sự ngang bướng đầy kinh hãi.
Lẽ ra ông nên tránh xa bà ta.
Ấy thế, mưu sự đành phó thác do thiên vậy.
- Tặng cho ngươi tiểu bảo bối này.
Xem như ban thưởng!
Lưu Cầm tỏ vẻ kinh ngạc, song vẫn đón lấy con mèo quý.
Hoàng hậu nghiễm nhiên tặng mà chẳng luyến tiếc.
Bà ta không định nuôi cống phẩm này sao?
Trên đường về, ngồi trong cỗ xe ngựa, Lưu Cầm nghĩ mãi không thông.
Từ lúc nào mà con nhện độc tử tế với ông quá vậy?
Loài mèo vốn thích nâng niu, một kẻ nam nhân tay chân vụng về thì ôm ấp mèo làm gì.
Kiểu ban thưởng ngược đời lại đầy giễu cợt.
Hay bà ta ám chỉ đến sự phản bội?
Lưu Cầm chau mày.
Quả thật, lòng dạ đàn bà quá đỗi thâm sâu.
Đấng nam tử tu mi làm sao dò tận đáy.
...
Sương đêm lành lạnh, ánh đèn sáng tỏ thư phòng vương tử.
Lang vẫn miệt mài bên đống binh thư chiến lược.
Tấm bản đồ bọc trong lụa quý, khảm vàng mà anh suýt gặp tử thần đang bày ra trước mặt.
Tay nâng ngọn nến lại gần, Lang như thuộc nằm lòng tất cả chi tiết.
Bao lời Đoàn Hạo nói, anh suy nghĩ mãi.
Có nhiều lý do thay đổi thời cuộc.
Chuyện thái tử Uông Điệp là một bí mật không hề đơn giản.
Bách tính nơi nơi còn khổ ải trăm bề.
Nay vạn dân sắp gặp đại họa lớn, bản thân Lang dần biết trước ngày đó.
- Phu quân!
Ngọc Mai nói vọng bên ngoài, Lang khá kinh ngạc, song anh chậm rãi đẩy cánh cửa ra.
Đứng trước mặt, một phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc.
Nàng khoác bộ áo tím, viền hoa văn nhỏ trên mép vải.
Mái tóc óng mượt, bồng bềnh đầy sức sống.
Lang ngẩn người giây lát, anh ậm ờ vài tiếng.
- Nàng có việc gì không?
Ngọc Mai đang bê chén cháo hạt sen nóng hổi, mùi thơm nức.
Nàng nhoẻn miệng cười.
- Ta thấy khuya quá mà chàng còn thức nên nấu một ít.
Chàng ăn cho nóng nhé!
Tâm ý phu nhân, Lang đâu nỡ chối từ.
Anh để nàng vào phòng rồi đóng cửa lại.
Ngọc Mai cẩn thận mở nắp ra, bát cháo nóng ấm, trông rất ngon miệng.
Lang ngồi xuống, anh chần chừ chưa ăn vội.
Nàng bèn lấy thìa đặt lên tay anh, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Bấy nhiêu đó thôi, quân tử hiểu ngay vấn đề.
Lang thở dài nhìn nàng.
- Yên Tảo rất phức tạp, ta không thể dẫn nàng theo được!
Ngọc Mai chưa thay đổi thái độ, nàng khẽ cười rồi chỉ bát cháo:
- Chàng ăn cho nóng rồi nghỉ ngơi.
Mai phải về kinh mà.
Lang hơi áy náy trong lòng.
Đành rằng, nàng ấy nói vậy nhưng...
- Ngọc Mai à, thật ra...
Lang ngập ngừng, anh nhìn nàng qua làn tóc dài óng ả.
Ngọc Mai bèn lắc đầu, nàng cười nhẹ nhàng:
- Thiếp hiểu, chàng đừng bận lòng.
Thiếp về đây, chàng mau ăn cháo đi!
Nàng quay đầu lui gót, khoảnh khắc mỹ nhân sắp vụt qua tựa cơn gió mát lành, Lang bỗng với tay nắm lấy tà áo kia.
- Đợi đã!
Làn thu thủy ánh lên niềm vui, nàng không vội ngoảnh mặt.
Lần này, bước chân quân tử đành tiến về trước.
Lang trông nàng bên ánh đèn sáng tỏ.
- Nếu...ta không quay về nữa thì nàng...
- Đừng!
Ngọc Mai vội che miệng Lang lại.
Nàng chẳng muốn nghe những lời không may.
Ánh mắt ấy vừa đủ để anh hiểu trái tim nàng nghĩ gì.
Chạm nhẹ bàn tay trắng nõn, thanh mảnh, cảm giác hồi hộp bùng cháy trong lòng Lang.
Đôi môi anh đào nóng bỏng, khóe mắt tràn ngập sự quyến rũ say nồng.
Tim anh đập nhanh liên hồi, sự cám dỗ ngọt ngào lần lần xâm lấn cơ thể.
Lang không thể rời mắt khỏi tấm thân băng thanh ngọc khiết kia.
Những ngón tay bé nhỏ của nàng vuốt nhẹ gương mặt anh.
Tình cảm dạt dào, sâu tận đáy lòng người nhi nữ.
Lang suýt choáng ngộp, anh không biết mình sắp làm gì nữa đây.
- Nàng...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...