Trăng khuya sắp tàn, khung cảnh cô tịch.
Binh lính nhốn nháo đi tìm chủ tướng.
Hạo Nguyên cùng đội quân tiên phong đã có mặt tại Yên Đô nhưng không thấy Mạnh Hy.
Nghi ngờ chuyện chẳng lành, mọi người tản nhau ra tìm.
Bó đuốc tắt hẳn, trời dần về sáng.
Họ rà soát khắp khu vực ngoài thành vẫn không thấy tăm hơi Mạnh Hy đâu cả.
Lòng dạ rối ren, Hạo Nguyên phi ngựa đi quanh bìa rừng.
Dung Lãng sơn cũng gần đó nhưng không lý do gì Mạnh Hy đến.
Nghĩ vậy, song Hạo Nguyên cứ cho ngựa phi nước đại.
Một lúc sau, trận cuồng phong quái lạ xuất hiện.
Bụi mù giăng lối, người ngựa mất cả phương hướng.
Hạo Nguyên bấm bụng, ắt lành ít dữ nhiều.
Qua đám bụi đen mù mịt, đột nhiên cậu thấy bóng người trước mặt.
Lang?
Quá đỗi kinh ngạc, Hạo Nguyên dụi mắt nhìn kĩ nhưng không còn thấy nữa.
Cơn cuồng phong lại dừng ngay khoảnh khắc đó.
- Mạnh Hy?
Hạo Nguyên gọi to, tưởng chừng giấc mơ mộng mị.
Dương Mạnh Hy ngồi tựa thân cây, hai mắt nhắm nghiền.
- Huynh!
Cậu lay gọi, Mạnh Hy bừng tỉnh.
Điều kì lạ nào đó đang xảy ra.
Mạnh Hy mất vài giây nhìn Hạo Nguyên.
- Huynh sao vậy? Có ổn không?
Hạo Nguyên?
Mạnh Hy ngây người, anh sờ tay lên ngực mình.
Chỗ bị kiếm đâm trúng không có giọt máu nào.
Nó hoàn toàn biến mất như chưa hề tồn tại.
- Mạnh Hy! Nghe đệ nói không? Huynh bị gì vậy?
Nhắm mắt thêm lần nữa, Mạnh Hy cố hồi tưởng câu chuyện.
Xung quanh là rừng rậm bao phủ.
Chuyện đêm qua?
- Về thôi! Nơi này quái lạ lắm! Vừa nãy, đệ còn thấy Khương Thập Lang nữa kìa!
- Lang?
Mạnh Hy sửng sốt, anh giống người sắp mất trí.
Toàn thân hoang mang, chưa biết làm gì.
Hạo Nguyên chẳng đợi chờ thêm, đưa anh lên ngựa rồi phi về Yên Đô thành.
...
Mặt hồ yên tĩnh, lũ cá thỉnh thoảng ngoi lên.
Chúng tạo ra những làn sóng tròn dao động trên mặt nước.
Chiếc lá khô theo làn gió cuốn, rơi nhẹ và trôi bồng bềnh giữa mấy đám mây còn ngủ quên dưới đáy hồ.
Mạnh Hy yên lặng bên tảng đá to.
Anh suy nghĩ thật lâu, thật nhiều, chuyện tưởng chừng giấc mơ đó.
Câu nói Hạo Nguyên buột miệng thốt ra, rốt cuộc Lang lại xuất hiện nơi cố đô này sao?
Không thể tin được!
Mạnh Hy lại chạm lồng ngực mình.
Chẳng lẽ mọi thứ chỉ là ảo giác? Nhưng...nếu nó thật sự xảy ra,nó sẽ mãi mãi thuộc về viễn cảnh bi đát nhất cuộc đời anh.
Khương Thập Lang, một vương tử ưu sầu ảo não đến ám ảnh.
Tại sao cuộc đời ta cứ lẩn quẩn quanh đôi mắt của ngươi?
- Mạnh Hy!
Hạo Nguyên vừa hay đến, cậu hỏi han Mạnh Hy.
Mấy huynh đệ giờ chỉ còn hai, Mạnh Hy luôn cảm giác lo sợ mất Hạo Nguyên.
- Huynh ổn chưa? Nói đệ nghe xem!
Hạo Nguyên ngồi xuống.
Kì thực, Mạnh Hy không muốn kể câu chuyện lạ lùng kia.
Thực tế, Hạo Nguyên cũng nhìn thấy Lang trong rừng.
Anh băn khoăn, chưa liệu sao cho toàn vẹn.
- Ta...bị lạc trong rừng.
Sau đó thì ngủ quên.
Hạo Nguyên nhướng mày.
Câu nói dối dở hơi của anh làm cậu khá bực.
Chẳng phải nó liên quan đến Lang sao? Chính mắt cậu nhìn thấy mà!
- Chết thật! Huynh nghĩ Khương Thập Lang ở trong rừng làm gì?
- Ta...
Cảm giác yếu thế, Mạnh Hy đành im lặng.
Hạo Nguyên thở dài, chạm hai bên vai anh.
- Đệ biết huynh luôn xem hắn là huynh đệ nhưng...
Hạo Nguyên lắc đầu, cậu buồn bã rời đi.
Mạnh Hy chỉ đứng đó, một mình cô độc, suy tư.
Cơn gió vô tình lay tán cây cao vút, lá khô lặng lẽ thả mình xuống bãi cỏ xanh.
Người đi, cũng đã đi.
Trái tim ai đó khắc khoải, u hoài hai tiếng thâm tình.
Cảnh cũ gợi bao kỉ niệm, cố nhân còn mãi nơi nào.
Năm xưa, huynh đệ sinh tử chi giao, liều mình bảo vệ Bình vương gia thoát nạn.
Chính nơi đây, người đó đã cởi bỏ vẻ hiền lành điềm tĩnh, trở thành tay sát thủ máu lạnh để bảo vệ bạn bè.
Sống trong bóng tối xa mờ, làm sao nắm được bàn tay vương tử.
Lang! Chẳng lẽ kết cục của hai ta là thế sao?
...
Bình minh bắt đầu cho ngày mới.
Mặt trời Diên Phong quốc tỏa hào quang rực rỡ.
Khắp chốn lưng trời, mây trắng lượn lờ bay.
Muôn nẻo giang sơn gấm vóc.
Bàn tay thiên tử gây dựng, thu về một mối.
Vân Chu thành sừng sững nhìn về hướng đế đô.
Lang không rời mắt dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Lá chắn biên thùy bảo vệ cơ đồ nhà Nghiêm Vân.
Không ai tranh thiên hạ của người, sao mãi ép ta làm điều đó?
- Vì ngươi là kẻ được chọn!
Giọng nói đó xuất hiện cùng đám khói đen.
Nó mỏng manh, không đủ ai phát hiện.
Chỉ Lang mới thật sự thấy.
- Ngươi thích bám riết như vầy sao?
Lang nheo mắt lại.
Làn khói không phát ra tà niệm.
Hai thanh kiếm cũng thờ ơ với nó.
Vô hình chung, một thế giới giữa lằn ranh sinh tử, Lang bình thản đối mặt.
- Nhân sinh như giấc mộng.
Kẻ nam tử tu mi tự biết thuận theo đại cuộc.
Ngươi quá rõ điều đó, đừng ngoan cố nữa.
Nụ cười nhạt trên môi Lang.
Sự ngẫu nhiên cũng có căn cơ của nó.
Đã biết ẩn ý sâu xa, hà cớ chi vòng vo lời lẽ.
Lang rút Huyết Vũ ra, chỉ thẳng đám mây đen.
- Ngươi muốn tan biến sao?
Đáp lại câu nói khiêu khích, làn khói đen bỗng tỏa rộng và đầy nguy hiểm.
Gió thổi lồng lộng thành Vân Chu, mây vần vũ dữ dội.
Cơn thịnh nộ nổi lên ồ ạt, Vân Chu thành đang bị bao bọc trong cuồng phong hắc ám.
Dân chúng hoảng hốt nhìn lên trời, binh tính tản ra quan sát.
Một cơn lốc đang hình thành ngoài xa.
Bụi mù giăng phủ, hỗn loạn vô cùng.
Lang chau mày, anh nắm chặt Huyết Vũ.
Con phượng hoàng đỏ rực bỗng bay về phía lốc xoáy.
Chuyện hy hữu không sao tin được.
Bùm!!!
Tiếng nổ thất thần vang lên.
Người dân nằm thấp dưới đất.
Ngỡ như trời sập!
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng, giống chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lang đứng lặng bên thành trì, nỗi âu lo chất chứa đè nặng.
- Lang! Chuyện gì vậy?
Diệp Nguyên Long nói giọng thì thầm.
Ông chưa muốn gián đoạn dòng suy nghĩ của con trai.
Hai ánh mắt ngước nhìn nhau giữa ám ảnh tâm hồn.
Lục sâu kí ức, nỗi đau giằng xé hiển hiện.
Một cách bất lực mà chua chát, Diệp Nguyên Long trông nét phong trần dáng ủ mày chau kia không khỏi chạnh lòng.
Bao nhiêu năm qua, thứ tình cảm dâng tràn gò bó cả con người lẫn trái tim.
Hòn ngọc máu kết tinh nằm trên bùn lầy bất hạnh.
Thiên mệnh anh hùng hay kết cục kẻ sát nhân?
...
Sương đêm lạnh buốt, đạo quân của tam hoàng tử Mạc Sa Ân vẫn còn đóng trại phía xa biên giới.
Vượt qua con sông lớn kia là đất Yên Đô cổ kính.
Mạc Sa Ân đắn đo cùng cực.
Lệnh vua khó cãi nhưng không thể tùy tiện đột kích biên quan.
Nói cho dễ nghe, Mạc Sa Ân không muốn mang danh kẻ xâm lược.
Mạc Sa Dĩnh lại đưa tới đạo thánh chỉ khác.
Tam hoàng tử đứng ngồi không yên.
- Tiêu Ân!
Mạc Sa Ân ngỡ ngàng, Đoàn Hạo xuất hiện như một vị thần.
Hắn mừng rỡ ôm chặt anh trai mình.
- Nhị hoàng huynh!
Xoa tấm lưng người em ruột thịt, Đoàn Hạo xót xa cảnh xáo thịt nồi da.
Đại huynh của họ vì vương quyền không màng tình cốt nhục.
Đến nước này, Đoàn Hạo đành thốt nên câu vĩnh quyết:
- Trừ khử bạo chúa mới mong quốc thái dân an!
- Hoàng huynh?
Đoàn Hạo chau mày, nói ra câu này lòng hắn đau như dao cắt.
Lang từng ám chỉ nhưng hắn né tránh.
Giờ thì bản thân hắn đang phải đối mặt quyết định khó khăn.
- Đệ sẽ khuyên đại hoàng huynh!
Mạc Sa Ân lộ rõ quyết tâm, ấy thế Đoàn Hạo chỉ lắc đầu:
- Năm xưa, hắn sợ ta tranh ngôi vị nên bày chuyện phản nghịch, để ta trôi nổi nơi đất khách.
Nếu đệ không quyết đoán thì kết cục cũng như ta thôi.
Mạc Sa Dĩnh không còn là hoàng huynh nữa, hắn bị tham vọng đánh mất lý trí rồi.
Mạc Sa Ân ngồi phịch xuống, sự thất vọng hiển hiện gương mặt sầu não đó.
Bóng hai nam nhân in trên vách trại, nỗi muộn phiền lan tỏa đêm thâu.
...
Cơn gió buồn lặng lẽ trôi đi, mang những đám mây trắng xóa u hoài.
Hoàng cung Âu Sa Nhĩ ngập tràn cánh hoa đào mỏng manh.
Mạc Sa Dĩnh đứng yên lặng dưới cây đào cổ thụ.
Không ai bén mảng lại gần, đội cận vệ cùng thái giám tản ra xa hết.
Khung cảnh bình yên, chỉ mình hắn và cây đào bên hồ sen nhỏ.
Hai từ bạo chúa người ta ngầm đặt, bản thân hắn quá quen ra lệnh.
Thứ gì chướng mắt, cứ thanh trừ.
Rồi một ngày kia, kẻ cao ngạo đó vẫn chau mày do dự.
Nhìn bóng mình dưới hồ sen cô độc, hắn thầm mong thấy được dung mạo ai kia.
Kiếp trầm luân sa ngã, hắn tự tay nhận lấy đa tình.
Hoa tay một chiếc còn vương vấn, gói trong túi gấm thêu hoa.
Kẻ mang quyền thế mà đáy mắt lạnh lẽo, ưu tư gót mỹ nhân hồng.
- Bệ hạ!
Cận vệ cúi đầu bẩm báo, Mạc Sa Dĩnh trông chờ hy vọng nhỏ nhoi.
Hắn giữ trạng thái bình ổn nhất khi đối diện kẻ khác.
- Mau đi tìm đi! Dù lục tung đất nước này cũng phải tìm được nàng ấy!
Mạc Sa Dĩnh buông tiếng thở dài, cung tần mỹ nữ nhiều vô kể, hắn chẳng màng tới.
Suốt mấy năm qua, cứ đến ngày này hắn lại ra nơi đây.
Không làm gì ngoài việc im lặng.
Mong muốn thâu tóm lục quốc, khát vọng lớn nhất hắn từng nghĩ.
Kẻ ngáng đường nhiều vô kể song đối thủ mạnh nhất lại là kẻ hắn chưa từng biết mặt.
Quân sư chỉ điểm, kẻ nguy hiểm kia đích thị là ai? Cơn gió nhỏ bé dám cản trở bạo chúa Âu Sa Nhĩ sao?
Dòng suy nghĩ miên man, tên tu sĩ bật cười.
Hắn xuất hiện như bóng ma kì dị, đến cả hoàng đế còn phải chau mày.
- Bệ hạ âu lo điều đó để làm gì?
Vẻ mặt bình thản của hắn khiến Mạc Sa Dĩnh tức giận.
Dù vậy, hoàng đế lấy tự tôn mình ra, kiêu hãnh nhìn kẻ hỗn láo đó.
Chỉ mỗi hắn đọc thấu tâm can mình, Mạc Sa Dĩnh nén giận giữ tôn nghiêm bậc đế vương.
- Ngươi có cách hay à?
Tu sĩ nhướng mày.
Sự nhẫn nhịn của Mạc Sa Dĩnh thật đáng nể.
Hắn chầm chậm lấy trong túi vải ra một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Niệm chú vài câu, quả cầu phát ra ánh sáng, hắn để trước mặt Mạc Sa Dĩnh.
- Mời Bệ hạ xem thử!
Mạc Sa Dĩnh hồ nghi, hắn nheo mắt trông bóng người hiện lên trong quả cầu.
Bức tường thành cao ráo, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú cầm cờ điều khiển đại binh.
Chưa bao giờ thấy nam nhân đẹp như vậy, Mạc Sa Dĩnh kinh ngạc vô cùng.
- Hắn là ai?
Gã tu sĩ khẽ cười, hắn khiến quả cầu tối đen.
Mạc Sa Dĩnh giật mình, tu sĩ liền cất nó vào túi vải.
- Vương tử Vân Chu Khương Tử Phong!
Mạc Sa Dĩnh yên lặng giây lát.
Phản ứng này gã tu sĩ đoán biết từ trước.
Hiển nhiên, hoàng đế Âu Sa Nhĩ phải bối rối vì nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nam nhân có thể đẹp đến mức này sao? Không ngờ chuyện lạ lùng vậy.
- Vẻ đẹp chết chóc của bóng tối.
Nếu ngài muốn gặp thử, có thể theo thảo dân đi ngao du một chuyến.
Lời đề nghị đơn giản nhưng ma lực hấp dẫn không nhỏ.
Mạc Sa Dĩnh suy nghĩ rất lâu.
- Khi nào bệ hạ đồng ý, hãy gọi thảo dân nhé!
Gã tu sĩ nở nụ cười bí ẩn rồi mất hút.
Mạc Sa Dĩnh thoáng trông hồ sen nở rộ.
Con chim nhỏ vừa sà xuống quắp chú cá dưới hồ lên.
Mặt nước xao động với bao cơn sóng tròn dồn dập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...