Đầu thu, năm Nghiêm Vân thứ nhất.
Đại nguyên soái Nhậm Bình Thanh cho quân trấn thủ biên ải.
Điều một số tinh nhuệ phòng ngự gần chốt Hoa Lâm, nơi Âu Sa Nhĩ đóng trại cách năm trăm dặm.
Mật thư truyền đến tay nguyên soái.
Nhậm Bình Thanh vui mừng vì biết bệ hạ đã khôi phục tước vị cho Chu Vân vương.
Bớt đi mối lo trước mắt, bản thân Diệp Nguyên Long thông thuộc địa thế Vân Chu nên bảo vệ nó là chuyện dễ dàng.
Có điều đại tướng quân không rõ chuyện Chu Vân vương chưa vào thành.
Bí mật khó giấu được lâu, Thịnh Nhạc Minh cuối cùng cũng biết.
Ông ta ngồi im lặng suốt ngày, Lưu Đình cứ mặc nhiên chẳng đá động.
Thịnh Nhạc Minh trước đó đắc ý lắm mà, giờ ông ta như con mèo bị cắt ria vậy.
- Cuối cùng bệ hạ chịu đi nước cờ này! Quả là thâm hiểm!
Thịnh Nhạc Minh gấp mạnh chiếc quạt.
Lưu Đình cười thầm trong dạ.
Dù sao hắn chả tổn thất gì ở chuyện này.
Cái Thịnh Nhạc Minh muốn, hắn cơ bản không cần.
Chỉ là hứng thú làm chút chuyện cho thỏa chí kiếm sĩ thôi.
- Giao dịch xem như kết thúc chăng? Đại nhân định làm gì?
Hắn tiếp lời, kì thực Thịnh Nhạc Minh đang lo miếng mồi Vân Chu béo bở không dùng được.
Đã nắm trong tay mà lại chưa thuộc về mình thì nỗi ấm ức này sao nguôi ngoai chứ! Thịnh Nhạc Minh chau mày.
Lần hẹn ước cùng Mễ Ái quốc vương, ông ta hứa biết bao điều.
Nay chỉ vì nanh sói mà thất hứa à?
- Cứ chờ đó! - Thịnh Nhạc Minh rít lên.
Lão hồ ly bóp chặt cây quạt.
Ngoài trời, gió lạnh thổi xào xạc, áng mây đen bay ngang che lấp vầng thái dương mờ nhạt.
...
Nắng vừa rọi ô cửa, Chu sư phụ đón cánh thư trên chân bồ câu.
Tần sư thúc rất nóng lòng, lão Nhị thì bình tĩnh nghe Chu sư phụ nói.
Cả đêm họ bàn bạc mãi chuyện Vân Chu.
Nay đất về chủ cũ, ngoại trừ bệ hạ cùng họ ra, số ít quan lại cũng nắm chút tin tức về chuyện này.
Dù sao, bên bệ hạ tai mắt khá nhiều.
Mặc khác, thế sự Vân Chu nổi bật nên vấn đề gì cũng dễ nắm bắt.
- Kiện Hoàng không vào thành, rốt cuộc là ý gì?
Tần sư thúc ra điều khó hiểu, lão Nhị thở dài chỉ bức mật đồ.
- Vào đây để làm mồi ngon à! Huynh phải chú ý chứ! Diệp Nguyên Long đâu ngốc như vậy!
Ngộ ra chút ẩn ý bằng hữu, Tần sư thúc khoanh tay trước ngực.
Chu sư phụ ngồi xuống ghế, mắt chăm chú lá thư gửi đến.
- Huynh muốn nói gì chứ? Đệ mất kiên nhẫn rồi! - Tần sư thúc than phiền.
Ông ấy ngán ngẩm trông ngoài sân.
Mạnh Hy còn chưa chịu về.
Hạo Nguyên với Chi Quân đi từ lúc trời gần sáng.
Bọn trẻ tất bật cả lên.
- Lũ trẻ có thể sẽ ra biên ải...
Chu sư phụ chầm chậm nói, Tần sư thúc và lão Nhị sửng sốt nhìn nhau.
Họ im lặng giây lát.
- Dĩ Thông...
Chu sư phụ ngẫm nghĩ hồi lâu, Tần sư thúc bất an quá nên lão Nhị đành tiếp lời.
- Là chủ ý của Mạnh Hy?
- Phải.
- Chu sư phụ đứng dậy, đi vài bước.
Ông đắn đo tứ bề, thể như bệ hạ quá kì vọng vào nhóm cựu binh lão tướng này.
- Nhưng...
- Ta hiểu! - Chu sư phụ nhìn Tần sư thúc.
Ông đặt tay lên vai thúc ấy.
Bao năm qua, bọn trẻ lớn lên từng ngày quanh họ.
Thứ tình cảm sâu sắc không gì xóa nhòa được.
Chiến trường đầy rẫy bóng dáng tử thần.
Chính họ cũng chinh chiến nhiều năm, trải gió nằm sương để cùng bệ hạ chinh phục giang sơn.
Họ biết rõ trận mạc không phải nơi du ngoạn cho những kẻ chưa có kinh nghiệm như Mạnh Hy, Hạo Nguyên.
- Đệ...
Tần sư thúc nghẹn lời, ông ấy giờ chưa biết nói sao.
Quốc gia gặp chuyện, thân nam nhi phải dốc sức phò tá minh quân nhưng...ông nhớ hình ảnh Dương Tịnh Văn và lời phó thác đứa con trai duy nhất.
Lòng dạ rối bời, ngổn ngang tâm sự.
- Sư phụ.
Mạnh Hy về đến cửa tự lúc nào, họ ngạc nhiên vô cùng.
Tần sư thúc nắm đôi vai Mạnh Hy, ông định nói song cứ khó mở lời.
- Con muốn giống như phụ thân.
Làm một võ sĩ chân chính.
Ánh mắt anh đầy lòng nhiệt quyết, nó rực sáng như niềm tin mãnh liệt về tương lai tươi sáng của Diên Phong quốc.
Tần sư thúc phấn khởi hơn chút, ít ra võ thuật của Mạnh Hy đã tiến bộ vượt bậc.
Có thể nói là khó tìm được địch thủ xứng tầm ngoại trừ...Lang.
Đến tận bây giờ, ông chưa hiểu sao Lang lại giỏi kiếm thuật ở mức thượng thừa như vậy.
Đành rằng con trai đệ nhất sát thủ Tây Phục nhưng thời gian Lang đủ để rèn luyện bên Diệp Nguyên Long đâu thua kém gì lúc Lang sống trên núi cùng họ.
- Nếu đánh bại Lang thì ta sẽ yên tâm về ngươi đấy!
Tần sư thúc lại bậm môi, Chu sư phụ bồi hồi ngẫm nghĩ câu chuyện xưa cũ.
- Năm Kiện Hoàng phá tan đạo quân Âu Sa Nhĩ đánh Vân Chu.
Bệ hạ sắc phong Chu Vân vương, lúc đó Lang còn nằm trong bụng mẹ.
Khi chưa tròn năm tuổi, nó cùng cha có mặt khắp chiến trường.
Kĩ năng tác chiến mài giũa trong binh cơ chiến địa.
Vừa bảo vệ con, vừa đánh giặc, thử hỏi bản lĩnh Khương Kiện Hoàng ai vượt mặt được.
Nghe Chu sư phụ nói, tất cả ngỡ ngàng.
Thì ra cái tài giỏi mà Lang hiện có, xuất phát điểm từ quá trình rèn luyện trên chiến trường ác liệt.
Mạnh Hy bỗng xót xa làm sao, tuổi thơ Lang nhuốm đầy trong bể máu.
Thảo nào trái tim hắn bi thương tới vậy.
- Sư phụ, con hy vọng người hãy tin tưởng.
Những gì người nói năm xưa, con đều ghi nhớ.
Con sẽ không bao giờ bỏ mặc huynh đệ!
Chu sư phụ vững dạ, ông mỉm cười đôn hậu.
Tần sư thúc và lão Nhị an tâm hẳn.
Dẫu sao, họ vẫn mong mỏi kì tích xuất hiện.
Đánh bại tham vọng Âu Sa Nhĩ, trừ khử gian thần bại hoại quốc gia.
- Con định nói chuyện này...
Mạnh Hy ngập ngừng, lúc ấy một vị khách mặt y phục xám, đầu đội nón rộng.
Ông ta che gần kín gương mặt, Chu sư phụ thấy hồi hộp vô cùng.
Người đàn ông ở sau lưng Mạnh Hy, ông ấy từ từ giở nón ra.
Tất cả họ đứng lặng, thảng thốt.
- Điện...điện hạ...
Khoảnh khắc sửng sốt không nói nên lời.
Bình vương gia xuất hiện như phép lạ.
Tìm kiếm bấy lâu nay, ngài ấy đột ngột có mặt nơi đây thật chẳng thể tưởng tượng nổi.
Tất cả lúng túng hành lễ, Bình vương gia vội xua tay rồi ra hiệu Mạnh Hy đóng cửa lại.
- Chuyện dài dòng mong chư vị lắng nghe sau.
Trước mắt, ta cần nhờ giúp tìm Hà Phục Xuyên tướng quân.
Mọi người chăm chú nghe bao điều vương gia nói.
Không phải ngạc nhiên lắm nhưng câu chuyện này liên quan mật thiết tới người đó.
Mạnh Hy bất an cùng cực.
...
Nắng nhạt trên đỉnh đầu, Lang cưỡi con bạch mã đi vòng sau núi.
Đội quân tinh nhuệ chia thành hai nơi.
Một ở Vân Chu, còn lại túc trực Tây Phục.
Địa hình Vân Chu phức tạp, rất thuận lợi cho việc phòng thủ cũng như phản công.
Bách tính vẫn yên ổn sống trong thành.
Thời khắc nguy hiểm cận kề, Lang nghĩ nhiều thứ đan xen.
Đón thư Đoàn Hạo, anh đọc mấy lần.
Do dự nhất thời của quân tử có thể gây binh biến toàn cục.
Mục đích duy nhất hiện hữu bây giờ chính là gì đây?
Khoảng trời xa vô định, nơi Lang dõi mắt miên man.
Uông Chính Nghiêm hoàng đế cũng đau đáu bên khoảng thiên thanh bất tận ấy.
Tống Nguyên Long vào cung, hồi đáp tâm ý cố nhân.
Bệ hạ im lặng suy tư, hình bộ thượng thư chưa biết nói thêm gì.
- Huynh ấy vẫn không tha thứ cho ta.
- Bệ hạ...
Tống Nguyên Long trầm giọng, ông thấy nét mặt hoàng đế xuống sắc rất nhiều.
Làm thế nào tốt cho đại cuộc?
- Ta không thể giao Vân Chu cho ai khác ngoài Kiện Hoàng.
Nó như long mạch quốc gia.
- Uông Chính Nghiêm khuỵu người xuống, hình bộ thượng thư hốt hoảng lao tới.
- Bệ hạ...
Tống Nguyên Long rối trí nhưng hoàng đế trấn an ông.
Không hiểu sao bệ hạ cố chịu đựng như thế này.
Chẳng truyền thái y và chưa ai hay biết sức khỏe hiện tại của ngài.
- Đừng lo, ta vẫn ổn.
Khanh hãy nhớ những gì ta nói để sau này...
- Bệ hạ...
Tống Nguyên Long nghẹn lòng, Uông Chính Nghiêm với tay lấy một đạo thánh chỉ trao cho ông.
- Vân Chu là cách duy nhất nắm giữ trái tim Kiện Hoàng.
Tìm thái tử về đây, trăm sự nhờ khanh.
Đừng để nó vuột mất vị khai quốc công thần này!
Nắng vàng rọi qua mái tóc điểm bạc, đôi mắt Uông Chính Nghiêm rực sáng tựa tinh tú xa xôi.
Tống Nguyên Long đắng lòng tuân mệnh hoàng đế.
Cơn gió ngoài xa lành lạnh thổi vào, mang cả nỗi quạnh hiu cô độc trong tâm can hoàng đế.
...
Trời dần về sáng, không khí khá lạnh.
Uông Điệp thao thức mãi, ngài ấy băn khoăn về những lời Lang nói.
Tình bạn thuở ấu thơ đành kết thúc hay sao? Giữa quyền lực và bằng hữu, ngài chỉ có thể chọn một mà thôi.
Mang chấp niệm tất lụy phiền ngày sau nhưng bậc vương giả muốn làm nên nghiệp lớn phải biết buông bỏ.
- Két!
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, thay vì Lang bước vào thì thuộc hạ lại cúi đầu mời thái tử rời khỏi.
Chủ tớ họ men theo đường hầm dẫn lối, người của Phượng Hoàng Tây Phục hộ tống qua địa phận Dung Lãng sơn.
Lang đứng trên đồi cao quan sát, Uông Điệp ngoái đầu nhìn lên.
Một hy vọng nhỏ nhoi, xin đừng biến nó thành bi kịch.
Uông Điệp tự nhủ với chính mình.
Khương Tử Phong...
Tuấn mã phi nước đại, thoắt cái đã về đến đế đô.
Uông Điệp vẫn ngần ngừ chưa vào cung, An Ngọc đành thì thầm.
Thái tử tỉnh táo hẳn.
Mật thám của Thịnh Nhạc Minh vừa trông thấy ngài, hắn vội về phi báo.
Đoàn Hạo nhìn từ xa, hắn chậm rãi lại gần Uông Điệp.
- Người biết công tử không ít, tốt nhất tránh mặt thì hơn.
Nghe Đoàn Hạo nói, Uông Điệp cảm giác kì lạ.
Chủ tớ họ liền theo sau Đoàn Hạo.
Qua khúc đường vắng, Uông Điệp bèn hỏi:
- Không biết tiên sinh là ai? Mong được chỉ giáo!
Đoàn Hạo ngạc nhiên bởi thái độ kính trọng này của thái tử.
Hắn ngẫm nghĩ giây lát rồi nói vừa đủ nghe.
- Thân phận ngài cao quý nhưng nhiều kẻ lấy đó mà trừ khử hậu họa.
Tây Phục tuy nguy hiểm nhưng an toàn hơn cấm cung điện ngọc.
Mong người bảo trọng và hãy hiểu ân tình cố nhân!
Đoàn Hạo cúi đầu rời đi, Uông Điệp đứng lặng hồi lâu.
Ân tình cố nhân rốt cuộc là gì? Suy nghĩ miên man ập tới, Uông Điệp bất an khôn nguôi.
An Ngọc nghĩ ngợi điều gì đó.
Lát sau, hắn nói với Uông Điệp.
- Công tử, trông hắn rất giống Kỳ vương Mạc Sa Vũ.
Uông Điệp nheo mắt lại.
An Ngọc nói đúng, quả thật kẻ lúc nãy giống Kỳ vương Âu Sa Nhĩ vô cùng.
Quái lạ là sao hắn có mặt trên đất Diên Phong này? Lời hắn ám chỉ liên quan tới Tử Phong.
Hai kẻ kia đích thực thế nào đây?
Uông Điệp bừng tỉnh, vội vã nhập cung, triệu nhóm Mạnh Hy khẩn cấp.
Tên mật thám bấy giờ về tới phủ binh bộ.
Thịnh Nhạc Minh chỉ chờ có thế, ông ta thả bồ câu đưa thư ngay.
Lưu Đình khoanh tay trước ngực, hắn chẳng mấy hứng thú việc lão hồ ly làm.
Chỉ là Khương Thập Lang quá đỗi hấp dẫn thanh kiếm bao năm ít dùng của hắn.
Dù trải nghiệm một lần nhưng hắn thích thú cực độ ánh mắt tử thần mà Lang có được.
Bóng dáng vương tử hiện hữu, sự tàn nhẫn không chút khoan nhượng.
Con người bí ẩn đợi chờ khám phá.
Khương Thập Lang, ngươi thật sự là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...