Vương Tôn Chiến Thần

Thổ Phong nhìn người đến liền chuyển sang vẻ mặt hưng phấn, hắn ánh mắt nhìn trên dưới thiếu niên tăng y mà chặt lưỡi khen ngợi: “Không ngờ mới hôm qua không gặp, Vô Nhai ngươi lại đột phá viên mãn Thông Linh cảnh, lợi hại a!”

Tăng y thiếu niên mỉm cười, từ tốn nói: “Sơ ý đột phá mà thôi”

Thổ Phong nghe vậy khoé miệng giật giật, ngươi ngưu bức nhất có được không, ta tu luyện điều mạng không cần, ngươi lại nói là thảnh thơi sơ ý đột phá

Một tiếng hừ nhẹ vang lên, đám người nhìn lại thì đó là một cái thanh niên tú tài

Thổ Phong nhìn thanh niên tú tài liền trào phúng nói

“Thái Túc, ngươi đây là đang khó chịu sao?”

Thái Túc lật tay liền xuất hiện quạt giấy, nhẹ nhàng động tác một cách phiêu nhiên: “Là đạo không theo kịp ta tâm cảnh mà thôi, không đột phá là bình thường!”

Thổ Phong nghe vậy liền không nhịn được mà cười: “Thật buồn nôn, ngươi đạo hạnh không đủ, tâm không đuổi kịp đạo ta còn tin, lý nào có chuyện ngược lại”

Vô Nhai thiện tai, thiện tai đi lên: “Trước mặt bần tăng là vô hạn, đời đi ngược với đạo là chuyện bình thường, xưa có người tâm vượt xa đại đạo, lại là đạo không đuổi kịp hắn, sau mới có chuyện Khai Thiên”

Thái Túc nhếc miệng cười: “Đến, nghe thấy sao, chỉ có Vô Nhai mới là hiểu ta nhất”

Thổ Phong nghe vậy ánh mắt chuyển động trái phải, gật đầu nhưng không gật đầu


Lại nói hắn niềm nở kéo Vương Tôn ra trước giới thiệu: “Sư đệ, đây là ta hai cái bằng hữu, tên đầu không thể mọc tóc này chính là Vô Nhai, là một cái thích tăng y, độ chúng sanh, nhưng chưa bao giờ độ qua bản thân”

“Đến, còn cái này tiểu bạch kiểm chính là Thái Túc”

Đến đây, Thổ Phong tự tin giới thiệu

“Còn đây là ta sư đệ, Vương Tôn, hắn chính là một cái mới vừa bước vào tu luyện”

Vương Tôn bình dị chắp tay chào hỏi: “Hân hạnh”

Thái Túc và Vô Nhai hai cái nhìn Vương Tôn một cách cởi mở, đồng thời vỗ tay lên vai Vương Tôn: “Rất tốt, chúng ta đến Mộng Thiên Lâu thôi”

Nói xong bọn họ liền kéo Vương Tôn tung bay rời thuyền

Vương Tôn cười khổ không thôi, ta đây từ khi nào giống tiểu đệ các ngươi vậy chứ, nhưng là hắn cũng mặc bọn họ tùy ý dẫn đạo

Thổ Phong cười khà khà, xong gọi lại một nữ tử trên Liễu Hồng Thuyền, nàng tên là Tử Yên, một cái bị nam nhân phản bội người, từ một cái thiên tài Thông Linh cảnh tuyệt thế trong vùng Dạ Lâm Thôn, sắp bước vào Khai Linh cảnh, tiền đồ sáng lạn liền cứ thế bị phu quân sắp cưới hạ thuốc mê, bán nàng cho dân buôn, trong mê man nàng đã bị một đám hôi hám nam nhân cưỡi lên, một đêm mưa tầm tã không có ý định dừng lại, nó đã trở thành bão giông, cũng may một tia lý trí đã khiến nàng vực dậy trong cơn giông tố… vì trốn chạy mà nàng liều mạng cưỡng ép tán khí toán thân, tu vi lúc này bùng nổ, tự tay diệt sát bảy tên nam nhân hôi hám, đồng thời trang thủ thời gian quay lại tàn sát cả nhà tên phu quân phản bội, tuy rằng một người làm sai… toàn gia bị diệt

Đáng trách không? Đáng hận không? Có đáng thương không?


Không!

Người phụ ta, ta vô tình

Người hữu tình, ta vì người hữu tình

Người bất nhân, ta bất nghĩa

Thiên đạo vô tình, người sao hữu tình?

Tán khí toàn thân, nàng cũng trở thành một phàm nhân, đời này không có kỳ ngộ, e cũng là trở thành súc vật trong mắt người tại thế giới cường giả vi tôn

Thù hận điều đã xử lý xong, nàng lại không hề vui vẻ, điên điên dại dại trên đường phố, người gặp điều che mũi né tránh

Lúc này từ xa đi đến một nữ tử hồng y mang theo hồng lụa che mặt, nhẹ nhàng đưa tay ngọc về phía nàng

“Thế gian khổ hạnh, ngươi chi bằng theo ta nhìn khổ hạnh của thế gian”


Tử Yên vô thức gật đầu, và nữ tử hồng y cũng thành công cứu rỗi nàng từ trong tuyệt vọng trở về cuộc sống bình thường

Thổ Phong đưa cho nàng ta một con Yêu Ngư to lớn màu vàng, vẻ mặt chân thành: “Tử Yên, đây là Kim Sa Ngư, rất béo, làm vài món bồi dưỡng có biết không!”

Nữ tử có chút rối rắm nói: “Phong công tử, ta thực ăn cá điều muốn ngán, ngươi xem có thể không cần mang đến nữa được không…”

Thổ Phong không để ý mà tranh thủ đuổi theo đám người, chỉ vội hô lên: “Ta biết rồi, lần sau ta sẽ đổi sang loại khác, Thanh Hổ Ngư, vậy đi, ta đi đây!”

Tử Yên vẻ mặt bất lực nhìn Thổ Phong rời đi

“Thanh Hổ Ngư, vẫn không phải là cá hay sao?”

Đột nhiên một giọng nói êm dịu, lại tràn đầy bí ẩn bất tri bất giác từ lầu cao Liễu Hồng Thuyền truyền xuống, khiến cho người nghe cảm thấy lòng thanh tịnh, lại tựa như rơi vào mùa xuân tiên cảnh

“Tử Yên, cá không thể đổi, vậy thì đổi khẩu vị đi, ngươi làm món hấp, tự nhiên liền có thể hâm nóng ngươi tâm đã nguội, cuộc sống những gì đã qua liền cho qua, thực tại mới là đáng trân trọng”

Tử Yên giật mình nhìn lên lầu cao đóng kín cửa sổ, thở dài nói: “Tinh Nhi tỷ, ta chỉ là hạ lưu thân phận, trinh tiết điều bị dẫm đạp đến tàn phai, đời này thật sự còn người chấp nhận ta thân thể dơ bẩn sao…”

Giọng nói êm tai lại truyền đến

“Đời này quả thực không còn ai có thể chấp nhận nữ nhân như vậy”

Tử Yên vẻ mặt u buồn: “Ngay cả Tinh Nhi tỷ điều nói như thế, lại sao còn khuyên ta hâm nóng tâm”


Tinh Nhi giọng nói tiếp tục bình thản vang lên: “Đời này không thể, vậy muội nghĩ, kiếp sao có thể gặp lại Phong công tử? Tử Yên, suy cho cùng chỉ là thân xác bị dẫm đạp, nhưng tâm hồn mới là giá trị thật của con người, chấp niệm quá khứ mới chính là cái khiến tâm hồn đau khổ, chấp niệm thay đổi, mới có thể thay đổi một con người, kiếp sau không thể, tại sao không thể thay đổi kiếp này chấp niệm, Tử Yên vẫn là Tử Yên”

Âm thanh tuy nhẹ nhàng lại như sấm truyền vào não hải Tử Yên, cơ thể nàng có chút ngây ngốc đứng hình, tinh thần bắt đầu cảm ngộ chân lý, hiểu ra bản thân nên buông cái gì, nên giữ cái gì

Thời gian tinh thần là không thể đong đếm, Tử Yên quán thâu chân lý cho đến không còn là chân lý, tựa như vật cực tất phản, chấp niệm quá khứ đau khổ buông xuống, tâm hồn Tử Yên liền trở nên sạch sẽ, Tử Yên không còn là Tử Yên, Tử Yên lại vẫn là Tử Yên, thay đổi con người hiện tại thành con người trước kia, thay đổi con người trước kia thành con người hiện tại,… đó gọi là Vô Thường

Cái gọi là Vô Thường chính là hiện tại cũng không phải hiện tại, tương lai cũng không phải tương lai, quá khứ cũng không phải quá khứ, thời gian có thể dừng lại cũng có thể không dừng lại, hãy nhớ rằng thời gian tinh thần không thể đong đếm, mà tinh thần chính là ý nghĩ, trong thế giới này không có đúng sai, khi thời điểm này ta nói nó đúng, chính là nó đúng, khi thời điểm khác ta nói nó sai thì nó chính là sai, sự vật không có trước sau, không có đúng sai tồn tại, đó mới gọi là Vô Thường

Lúc này Tử Yên cả người linh quang lam sắc chiếu sáng một vùng, thủy hệ bùng nổ, linh lực thiên địa hướng nàng quán thâu, thành công ngộ nhập con đường tu đạo, thoát khỏi phàm thai khổ ải

Trên lầu cao Liễu Hồng Thuyền, một nữ nhân hồng y sắc đẹp động lòng người, tay khẽ châm trà điều như rót mật vào tai, khiến đầu óc người nhìn lập tức ù ì u mê, phía trên bồng đảo nhô cao dập dền, khiến người hơi thở có chút không thông, tấm lụa hồng che đi gương mặt, khiến người lại muốn hủy lụa hồng tìm ngọc quý

Hoạ ngọc cớ sao hồng y

Mật này vốn có hương lại không vị?

Trà này có hương có vị

Tại sao hương liễu, vị đắng của đời?

Đời này là thế, cái không thể xem lại muốn xem, vì sao không bỏ chấp niệm, sống một đời vô thường, lúc này dù trà đắng cũng thành mật ngọt!

Tinh Nhi uống ngụm trà liền khẽ mỉm cười: “Xem ra lại giải thoát một người, ta tu vi lại có điểm đề thăng, xem ra không lâu liền có thể trở về thượng giới”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận