Vương Tôn Chiến Thần

“Thiếu chủ, đây là chủ nhân sắp xếp, muốn ngươi đến nhân tộc âm thầm tạo dựng thế lực, đồng thời hiểu rõ nhân tộc tập tính, phải biết nhân tộc chính là đám người vô cùng mưu mẹo, như ngươi đã thấy, một cái thành nhỏ đã khiến ngươi đau đầu đến như thế, nếu như gặp phải những tông môn thánh địa kia, đám lão già đó thì phải làm sao?” Hắc Lão chậm rãi nói

“Hừ, chẳng phải chỉ cần sức mạnh liền xong, dù bọn chúng có như thế nào mưu mẹo cũng phải chết, Hắc Lão, vì sao ngươi không giúp ta ra trận hủy diệt cái này Quang Lâm Thành?” Vương Chính Hùng cũng là khó nhẫn được mối nhục ngày hôm nay

“Ha ha… thiếu chủ người sai rồi, năm đó chủ nhân là cường giả Bán Tiên kỳ, dưới trướng có thập nhị Độ Kiếp cảnh, lại phối hợp với Yêu Tộc công phá Nhân Tộc địa bàn, kết quả thì sao, đối phương một cái Bán Tiên kỳ điều không có, lại có thể chống lại trăm ức đại quân, khiến chủ nhân trọng thương đến nay chưa khỏi, ngươi nói xem, chủ nhân là như thế nào đối với nhân tộc kiêng kỵ, được rồi thiếu chủ, ngươi cũng nên nghĩ cho chủ nhân nỗi khổ, hắn dù sao cũng là lo cho Ma Tộc tương lai, lại là đối với ngươi khổ tâm rèn dũa, dù sao tương lai ngươi cũng phải trở về Ma Tộc thống lĩnh con dân, cũng nên học cách nhẫn nhịn mới nên đại sự” Hắc Lão lời nói vô cùng cứng rắng, tuy nhiên về sau lại có chút hạ giọng lại

“Hít” Vương Chính Hùng hít sâu, lại nhắm mắt suy tư

“Haizz” Hắc Lão thở dài liền bước vào hư không biến mất

Trở lại thung lũng Hắc Long


Vương Tu lúc này buồn chán nên đi một vòng thung lũng Hắc Long dạo chơi

“Vương ca, thì ra ngươi ở đây, làm chúng ta tìm ngươi rất lâu a!” Lục Thanh Tuyết từ phía sau mừng rỡ nắm lấy tay Vương Tu lung lay

“Ồ, là nàng!” Vương Tu giật mình quay lại, nhất thời vui vẻ không thôi

“Ngươi là Vương ca của Thanh Tuyết sao, ta là nàng mẫu thân, Hỏa Yến tại đây cảm tạ đại ân cứu mạng” Hỏa Yến chính là muốn quỳ xuống

Vương Tu giật mình tiến lên đỡ lấy

“Là Hỏa di, ta gọi là Vương Tôn, người không cần đối với ta khách sáo, với lại Thanh Tuyết đã gọi ta là Vương ca, xem là người một nhà đi!”

“Tốt, là Vương Tôn, ngươi tiểu tử này thật tốt bụng, cứu giúp chúng ta không nói, còn đối với chúng ta xem như người một nhà, hay là thế này đi, ngươi cũng khoản mười tuổi, đến lớn thêm một chút, ta liền gã con gái Thanh Tuyết cho ngươi, thế nào?” Hỏa Yến vô cùng hài lòng nhìn Vương Tu

“Mẫu thân, gã ta cho Vương ca là sao? Có thể chơi vui không?” Thanh Tuyết tò mò hỏi

“Hả” Vương Tu há hốc mồm, đây là xác định nam sủng sao? Vậy mà hào quang vẫn còn…

“Hụ hụ… chuyện này còn đợi Thanh Tuyết muội đồng ý, ta thật không thể cưỡng từ đoạt lý, hay là thế này đi, đợi sau này rồi tính!” Vương Tu họ sặc sụa, lập tức xua tay từ chối

“Có gì phải suy nghĩ, ta liền đồng ý chẳng phải được, dù sao Vương ca sẽ không hại ta” Thanh Tuyết ngốc nghếc nói


“Ùm” Vương Tu nhất thời mộng, hắn lại quên nàng này bị ngốc

“Ha ha… Thanh Tuyết nhà ta điều đã đồng ý, ngươi xem, một nam nhân không thể nói lời mà không giữ lời” Hỏa Yến nói xong, lại sợ Vương Tu chối từ, lập tức kéo con gái đi xa

“Ấy mẫu thân, ta muốn cùng Vương ca đi chơi…” Thanh Tuyết lúc này cũng là bắt đắc dĩ bị kéo đi

“Được rồi, chúng ta phải trở về, Vương ca của ngươi hẳn là rất bận!” Hỏa Yến nghiêm túc nói

“Được, nhưng mẫu thân, muốn gã ta cho Vương ca là sao, người vẫn chưa nói cho ta biết a!” Thanh Tuyết vô cùng ngây thơ hỏi

“Ha ha… sau này ngươi mười sáu tuổi, liền sẽ tự biết!” Hỏa Yến xoa đầu nữ nhi nói, cả hai lúc này cười đùa rồi cũng đi xa

“Xong!” Vương Tu nhất thời đen mặt


Thung lũng Hắc Long tứ phía đón nhận di dân, Hắc Long Thành theo đó được dựng lên một cách tạm bợ, đương nhiên điều có đại quân Quang Lâm Thành đóng giữ, bảo vệ trong thành người dân

Mặc khác Lâm Vũ cũng đã bắt đầu ra trận, đầu tiên là kéo Lâm Thành An đến, tìm hiểu tin tức thung lũng Hắc Long hiện tại đang có những gì, cần gì, và thiếu gì

“Bẩm thiếu gia, hiện tại 80 ngàn vạn di dân từ Quang Lâm Thành đã chuyển tất cả đến bên ngoài thung lũng Hắc Long chờ đợi, chỉ là ta không biết tiếp theo nên sắp xếp bọn họ ra sao?” Lâm Thành An khó khăn nói

Lâm Vũ nhíu mài, ngón tay gõ gõ bàn suy tư: “Nếu ta là di dân người, một ngày đầu tiên sẽ chờ đợi, vậy ngày thứ hai, thứ ba, sợ là sẽ khó tránh khỏi khó chịu, rất có thể sẽ xảy ra xung đột, lại thêm vài ngày, sẽ có người lên cầm quyền, phân khu, rồi khai hoang, tiếp đến là thống trị, rất có thể sẽ loạn một bầy!”

“Đúng là không ổn!” Lâm Vũ nhìn Lâm Thành An

“Vâng, thật sự là không ổn!” Lâm Thành An há hốc mồm, nếu là ổn thỏa, ta cần báo cáo thiếu gia sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận