Vương Tôn Chiến Thần

“Vương ca… hu hu… ngươi sẽ không bỏ rơi Tuyết Nhi đúng không” Lục Thanh Tuyết cũng tại siết chặt Vương Tôn, sợ hắn sẽ lần nữa rời xa nàng, sợ hắn tại ngay lúc này có thể biến mất, cũng sợ đây là giấc mơ…

Tại hai người ôm nhau điều muốn cùng nhau hòa nhập một chỗ, nhiệt lượng trên người không ngừng kích thích đối phương

Thanh Lân ánh mắt kinh dị liền lập tức hóa thành Thanh Xà, hướng thiên khung liền bay mất

Chậm rãi buông ra Lục Thanh Tuyết, Vương Tôn nhìn nàng chăm chú, cảm nhận nàng tình cảm dành cho hắn

Nàng cũng tại nhìn hắn một cách nồng nhiệt, nhịp tim không ngừng kích thích nàng, gò bòng không ngừng nhấp nhô tràn đầy dụ hoặc

Vương Tôn mỉm cười, xong liền theo bản năng, trực tiếp bá đạo cưỡng hôn nàng…

“Ưm…” Lục Thanh Tuyết thoáng giật mình, hít thở điều không thông, xong lại cảm giác ngon ngọt của tình yêu ùa đến, lại không kiểm soát được mà dùng móng tay bấu chặt thật mạnh vào phía sau lưng Vương Tôn, cùng hắn không ngừng điên đảo

Bàn tay Vương Tôn khẽ điểm thiên khung, thiên địa xung quanh liền hóa thành huyễn cảnh, khu vực lập tức biến thành lễ đường, phòng tân hôn rực đỏ liền xuất hiện, nến hương hoạ tiết điều là nhân gian đỉnh cấp một lễ đường, âm thanh pháo nổ, kèn hoa linh đình theo thiên địa linh khí nhịp nhàng hân hoang không ngừng vang lên


Hắn theo đó nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường, lại bên cạnh dùng tay gói đầu và chăm chú nhìn nàng: “Có cần hỏi qua phụ mẫu nàng sao?”

Lục Thanh Tuyết xấu hổ che mặt lại rồi nói: “Cần!”

Vương Tôn lại mỉm cười: “Vậy thì phải đợi bao lâu?”

Lục Thanh Tuyết càng xấu hổ, sau đó hai tay liền kéo cổ hắn lại, cho mặt hắn sát vào mặt nàng, giọng nói oán trách vang lên: “Tuyết nhi mỗi ngày điều cảm giác bất an, ta mỗi ngài điều phải khổ cực chờ đợi chàng, chàng có biết ta phụ thân đã trở về, còn bảo ta buông bỏ chàng, nói ta nên theo ngài ấy đến nơi thần bí đó!”

Lục Thanh Tuyết nhanh chống thuật lại những năm qua nàng trải qua, xong nàng lại hỏi: “Rốt cuộc chàng những năm qua đã đi đâu!”

Vương Tôn áp mặt mình vào mặt nàng thủ thỉ nói: “Ta đi tìm chính bản thân mình”

Khẽ thở dài, Vương Tôn chậm rãi kể lại những gì đã gặp phải, những gì đã trải qua từ bé đến hiện tại

Duy những gì hắn ngộ ra được, những bí mật của thiên địa này, những thứ vượt tầm kiểm soát hắn điều là không muốn nói, vì hắn biết cái này nói ra sẽ chỉ khiến nàng thêm lo lắng

Lục Thanh Tuyết nghe xong Vương Tôn kể hết cố sự, những gì đau đớn hắn trải qua, gặp qua sự phản bội đến mạng điều sắp không giữa được, nàng đau thương mà gục mặt vào người hắn khóc lớn: “Vương ca… ngươi… hu hu… ngươi thật khổ!”

Vương Tôn khẽ vuốt tóc nàng: “Tuyết nhi, chỉ cần có thể gặp lại nàng, ta cảm thấy tất cả điều không quan trọng, lại nói ta có phụ mẫu tại tiên giới, ta nghĩ sẽ gặp lại họ một lần, nếu họ có thể chấp nhận ta, chẳng phải ta liền sẽ có phụ mẫu, tất cả mọi thứ điều có thể quay lại từ đầu, vì thế, nàng yên tâm đi, ta không sao cả!”

Lúc này Vương Tôn vẻ mặt hết sức tươi cười nhìn nàng

Lục Thanh Tuyết chui ra từ ngực hắn, lại nhìn hắn tươi cười như thế thì càng đau lòng, thế là khẽ chòm lên hôn hắn một cái

“Lại dám đánh lén ta!” Vương Tôn nhéo nhéo gương mặt mỹ lệ của nàng

“Ùm, đau!” Lục Thanh Tuyết thoáng giả vờ


Vương Tôn lúc này thấy vậy mà giật mình, không nghĩ mình lại dùng lực mạnh như thế, xong lại nhìn nàng tinh nghịch ánh mắt, lập tức liền biết mình bị lừa, thế là hắn đành thở một hơi, trực tiếp nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi

Lục Thanh Tuyết tiến lên ôm ấp hắn, cho hắn hơi ấm từ nàng: “Vương ca, chúng ta sẽ mãi như thế này được không?”

Vương Tôn không mở mắt, nhưng lại nhẹ nhàng trả lời: “Tuyết nhi, ta thực sự rất muốn làm người bình thường, hết sức bình thường, nhưng từ khi ta bước lên con đường tu luyện, ta càng phát hiện ra bản thân thật sự không thể quay đầu, phải biết là người thì sẽ có tham vọng, cầu sinh, cầu tử, cầu vinh hoa, cầu sức mạnh, cầu bình an, ngay cả cầu làm người bình thường điều là một tham vọng, vì thế chỉ có tiếp tục tu luyện mới có thể giữ được những mong muốn này, và đó là tham vọng”

Lục Thanh Tuyết cũng biết đây là điều mà ngay cả nàng điều không thể thay đổi, vì thế nghĩ nghĩ mà nàng quyết định nói ra ước mơ lúc này: “Vương ca, ta muốn sinh cho ngươi một đứa bé!”

Vương Tôn nghe vậy liền giật mình mở mắt nhìn nàng: “Không cần hỏi qua phụ mẫu nàng?”

Lục Thanh Tuyết cười khúc khít nói: “Không cần!”

Vương Tôn vội hôn nàng xong lại rời môi, hắn nghiêm túc nói: “Hiện tại chưa phải lúc!”

Lục Thanh Tuyết chợt nhớ ra Vương Tôn có nói qua hắn có vài người bằng hữu, vậy là nói: “Là trước đó chàng cần cứu ra Ma Thần, tìm lại tam vị sư huynh?”

Vương Tôn gật đầu cũng là lắc đầu: “Ta chờ nàng lớn thêm chút nữa!”

“Chàng… ô ô!” Lục Thanh Tuyết nghe vậy liền giận lên mà nghiêng người cắn vào vai hắn một cái thật mạnh…


“A…” Vương Tôn theo bản năng hét lớn…

Tiếp đến một tháng thời gian, Vương Tôn điều ở bên cạnh cùng Thanh Tuyết, ăn những món nàng nấu, nghe nàng tấu đàn, nhìn nàng nhảy múa, nhìn nàng trồng hoa,…

Lúc này tại hai người điều quấn bên nhau không rời, đột nhiên bầu trời ầm ầm xuất hiện mây đen, từ thiên khung bước ra hàng ngàn vạn thiên binh thiên tướng, dẫn đầu là Vương Tu, trong hắn khuôn mặt điều rất giống Vương Tôn, chỉ là đôi mắt khác nhau ở màu sắc, hình dạng khác nhau ở sự trưởng thành, Vương Tu là dạng mãnh nhân, Vương Tôn văn nhân, một cái trên người chiến giáp, một cái là lam y nhẹ nhàng, lập tức sự khác nhau này liền khiến hai người trở nên khác nhau ở một loại kỳ dị

“Là người chàng nói, một phần chấp niệm của chàng sinh ra tiến vào luân hồi sao!” Lục Thanh Tuyết nghi hoặc nhìn trời

“Phải, cũng không phải!” Vương Tôn không để ý nói

Lục Thanh Tuyết lúc này lại nhìn Vương Tôn, Vương Tôn cũng tại nhìn nàng, cả hai liền nở nụ cười dành cho nhau

“Đi, ta đưa nàng đến Tiêu Diêu Phái, ta cảm thấy nơi đó có một cây Cổ Tùng rất thần bí, sẽ có thể giúp ít cho nàng tư chất!” Vương Tôn vội nắm tay Lục Thanh Tuyết

“Vâng!” Lục Thanh Tuyết mặc kệ tất cả, chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng đi đâu cũng được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận