Gần đây chị Hồng và Sa Ưng liên tục cãi vã, đương nhiên là vì chuyện của Tần Thái.
Chị Hồng muốn làm gì, dù Tần Thái không biết nhưng cũng đoán được vài phần.
Sa Ưng vì chuyện thả Tần Thái ra khỏi Nhân Gian mà liên tục xảy ra tranh cãi với chị Hồng.
Tần Thái không hỏi Sa Ưng về tiến triển của sự việc, cô luôn an phận dẫn dắt tiểu tổ, thỉnh thoảng mời họ ăn cơm, mấy tổ viên trong tiểu tổ đều nghe theo sự chỉ đạo của cô.
Ngày hai mươi bảy tháng bốn, Tần Thái đang ngủ, đột nhiên mơ thấy công viên Hương Hồ, cô bị mấy giám sát của Trật Tự truy đuổi.
Đang chạy tới bước đường cùng, cô nhìn thấy góc tường công viên có một nắp cống.
Trong lúc hoảng loạn Tần Thái đành trốn vào đó, bên ngoài tiếng bước chân của những người giám sát vẫn tiến về phía trước, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Tần Thái thở hắt ra một hơi dài, lúc này cô đã tỉnh táo hơn, biết mình đang nằm mơ, giờ chỉ còn ngồi đợi tỉnh dậy thôi.
Nhưng không thể cứ ở trong nước mãi, Sa Ưng và bọn A Tử thì sao?
Cô sốt sắng muốn biết cát hung của ngày mai, đột nhiên rời khỏi cống, đi về chỗ mà Sa Ưng thường đỗ xe.
Men theo con đường trong công viên, ba phút sau cô nhìn thấy xe của Sa Ưng.
Đột nhiên cô thấy lòng nhẹ nhõm: “Sa Ưng”
Những lời còn lại chưa kịp nói ra, chiếc xe của Sa Ưng đã chầm chậm tiến về phía cô, mỗi lúc mỗi gần, đèn xe làm cô chói mắt, Tần Thái bất giác nheo mắt lại, chỉ nghe bốp một tiếng, cô bay lên mười mấy mét, rồi ngã sõng xoài vắt vẻo trên hàng rào sắt của công viên, lau đó lăn xuống đất.
Tần Thái thẫn thờ, một lúc sau mới đờ đẫn đưa tay lên sờ mặt, đầu vỡ một mảng.
Khi cô tỉnh lại vẫn liên tục sờ mó đầu mình, cảm giác quá thật, khiến cô kinh hãi.
Sa Ưng, cuối cùng quyết định nghe theo lệnh của chị Hồng ư?
Nhưng cô còn có thể làm gì?
Tại sao cô luôn phải làm con cá nằm trên thớt?
Tại sao nhất định phải để mặc người khác giết mổ?
“Điểm đến tối nay?” Sa Ưng đứng ngoài cửa phòng hỏi, Tần Thái giật mình, vô thức buột miệng: “Công viên Hương Hồ.”
Sa Ưng nghe xong định đi, Tần Thái đột nhiên nhớ ra địa điểm trong giấc mơ, đang định đổi, bỗng nghĩ ít ra mình cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì: Nếu mình cứ nấp trong cống nước ở công viên không ra, có phải giấc mơ sẽ không thể thành thật?
Tám rưỡi tối, công viên Hương Hồ.
Tần Thái đứng sau hòn giả sơn, luôn chăm chú quan sát tình hình xung quanh: Càng nghĩ cô càng thấy tối nay mình quá mao hiểm, chi bằng nên xin nghỉ để Sa Ưng đưa tiểu tổ đi làm.
Vừa quyết định, cô lập tức rút điện thoại ra gọi cho Sa Ưng.
Nhưng vừa bấm số, xung quanh đột nhiên ồn ảo hẳn lên, Tần Thái vốn đang trong tình trạng cảnh giác, lập tức ngó quanh, một người đột nhiên lao tới, ngã sõng xoài dưới đất.
Có chuyện rồi!
Tần Thái cắn răng, theo những gì xảy ra trong mơ, chỉ có một chỗ an toàn: Cống nước.
Cô không tìm cách liên lạc với Sa Nữa, mà co giò chạy về phía cống nước.
Mấy giám sát của Trật Tự đuổi theo, Tần Thái càng chạy càng tự tin: Đây là góc chết, cỏ cây um tùm, ánh đèn không hắt tới nơi, không thể có người phát hiện ra cô.
Cô vừa chui vào cống, tiếng bước chân dồn dập rồi xa dần.
Tần Thái tim đập thình thịch, tiếp theo cô đi tìm Sa Ưng, sau đó.
Không, không thể đi tìm anh ta.
Cứ ngồi nấp ở đây, đợi trời sáng là xong.
Cô co ro ngồi im, đột nhiên cảm giác xung quanh có thứ gì đó ngọ nguậy chạm vào da khiến cô buồn buồn.
Thò tay xuống túm, đó là một con đỉa
Mẹ ơi!
Không thể ở trong cống được nữa, cô vội vàng trèo lên, người ướt rượt, chỉ có bàn tay cầm điện thoại là vẫn khô ráo.
Khốn kiếp, ông mày quyết không đi tìm Sa Ưng đấy.
Nhưng xe Sa Ưng đỗ ngay phía trước, đây là lúc thích hợp để bỏ chạy.
Tần Thái gọi điện cho Sa Ưng, Sa Ưng vừa bắt máy, cô đã nói: “Âm nhãn của tôi có thể nhìn thấy những chuyện sắp xảy ra, anh biết chứ?”
Sa Ưng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi thế: “Vì vậy?”
Tần Thái vừa đi về phía anh ta vừa nói nốt, “Tối qua, tôi thấy tôi chạy tới bên anh, và anh đã giết tôi.”
Sa Ưng cũng đang nhìn cô, điện thoại vẫn kết nối, nhưng hai người không nói gì.
Tần Thái từng bước từng bước lại gần anh ta, thực ra Sa Ưng có ý đứng đây đợi cô phải không? Nếu cô không bỏ trốn ngay tại chỗ này, chắc chắn sẽ bị giám sát của Trật Tự bắt.
Nếu cô bỏ trốn tại chỗ này.
Con đường đó đã bị hàng rào chống trộm bao quanh, con đường nhỏ do người dân đi mà thành, không có ánh đèn.
Xe của Sa Ưng đỗ giữa vô số những chiếc xe khác, bật xi nhan, loáng thoáng có thể nhìn thấy xung quanh.
Tần Thái từng bước từng bước áp sát anh ta, bốn mắt nhìn nhau, cô dừng lại trước anh ta khoảng mười mét.
Áp di động vào tai, khẽ nói: “Chính là chỗ này.”
Bàn tay Sa Ưng đang nắm chặt thành nắm đầm từ từ mở ra, “Lên xe, đi.”
Tần Thái ngẩn người, nhưng chỉ do dự khoảng mười giây, sau đó chạy về phía trước, mở cửa lên xe ngồi.
Sa Ưng im lặng không nói gì, xe vòng qua đường vào công viên Hương Hồ, khi lên tới đường Kiến Thiết, anh ta dừng xe lại: “Bọn A Tử đang ở trạm hai, cô đi đón đi.”
Tấn Thái xuống xe, anh ta lái xe đi, không lâu sau đã biến mất.
Chuyện đã được định đoạt lại không xảy ra, nhưng không biết lần sau sẽ là khi nào?
Lần này Sa Ưng do dự, lần sau thì sao?
Trung tuần tháng năm, Tần Thái hẹn Sa Ưng ra ngoài ăn cơm.
Trong phòng, Sa Ưng đang nằm trên giường thẫn thờ, không chịu đi đâu.
“Chúng ta đi cả thì ai quản tổ viên?”
Tần Thái đứng trước mặt anh ta, rất lâu sau mới nói: “Cùng đi mà, Sa Ưng, hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của tôi.” Sa Ưng thoáng sững người, Tần Thái cười: “Không biết sang năm có còn gặp nhau không, anh đi chứ.”
Sa Ưng thở dài, cuối cùng cũng đứng dậy, “Địa điểm?”
Lúc này Tần Thái mới thấy vui vẻ, “Phúc Kí.”
Tiệc sinh nhật sao lại đặt ở đó? Sa Ưng thoáng chau mày.
Xung quanh toàn những người đi uống bia đêm, không khí oi bức, lúc này mà đi ăn mấy xiên thịt nướng, ăn chút đồ xào, hải sản, lại uống mấy chai bia lạnh thì thật là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Nhưng tiệc sinh nhật thìhơi ồn ào quá nhỉ?
Chủ quán mang ra một chiếc bàn tròn lớn, Tần Thái cùng các tổ viên trong tổ nữa tổng cộng là bảy người, ngồi quanh chiếc bàn.
Quán đồ nướng Phúc Kí này trước kia Lí Diệu thường đưa cô tới.
Đồ ăn được mang lên, chỗ này không sánh được với khách sạn, mỗi đĩa thức ăn đều nhiều như cho lợn, chất cao như núi trong đĩa.
Tần Thái gọi bia, cả bàn còn chưa kịp động đũa, Thanh mù xuất hiện.
Sa Ưng biết người này là tai mắt của Tần Thái nên không nói gì.
Thanh mù vốn là kẻ tự nhiên, lập tức ngồi xuống cạnh Sa Ưng.
Vừa uống xong hớp bia, lập tức ông ta bất mãn: “Hôm nay là sinh Nhật chị Thái, lại có anh Ưng ở đây, sao cso thể uống bia chưa? Ông chủ, mang năm chai rượu trắng ra đây!!!”
Sa Ưng chau mày, đang định ngăn lại thì Tần Thái cười bảo: “Kệ ông ta đi.”
Kiểu người như Thanh mù, lang bạt giang hồ quen rồi, tửu lượng đương nhiên không tệ, ông ta không ngừng chúc rượu Tần Thái.
Tửu lượng của Tần Thái thế nào Sa Ưng biết, rượu uống vào bụng là lên mặt ngay.
Anh ta ngăn lại rất tự nhiên: “Đừng chuốc rượu cô ấy.”
Thanh mù lập tức thuận thế đẩy thuyền, “Vậy đành chuốc rượu anh Ưng rồi, nào, chúng ta uống thoải mái đi.”
Sa Ưng vốn không muốn uống rượu với ông ta, nhưng cũng không từ chối, miễn cưỡng uống hai chén.
Gần đây tâm trạng của anh ta không ổn lắm, rượu vào thấy dễ chịu, vô thức dần không thể tiết chế.
Thanh mù lại thêm dầu vào lửa, hai người ra sức cụng ly.
Tần Thái gắp đồ ăn cho mấy người trong tổ, Thanh mù uống một lúc, cũng bắt đầu say.
Không lâu sau, ông ta đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay lại đột nhiên tinh thần phấn chấn, cứ đòi rót rượu cho Sa Ưng.
Sa Ưng dần dần thấy không trụ được nữa, một mình lên xe.
Thanh mù nhìn nhìn Tần Thái, Tần Thái đưa cho ông ta một phong bì, bên trong có ba nghìn tệ.
Thanh mù cười tít mắt, “Chị Thái, tôi đưa mọi người về!”
Tần Thái gật đầu.
Sa Ưng say thật, vừa lên xa đã ngủ mất, Thanh mù lái xe, đưa Tần Thái cùng tổ viên trong tổ về kí túc.
Sa Ưng ra sức lắc đầu, xem ra đúng là không còn tỉnh táo nữa.
Nhưng vẫn suy nghĩ rất chu đáo: “Tôi hơi say rồi, bảo Thanh mù ở lại quản tổ viên giúp cô.”
Tần Thái ừ một tiếng, quay đầu nhìn Thanh mù, Thanh mùi khẽ gật đầu.
Về tới kí túc, Tần Thái ở trong phòng Sa Ưng, dùng khăn mặt ướt lau mặt cho anh ta.
Không lâu sau Thanh mù xuất hiện, trong tay cần ly nước: “Uống cho tỉnh rượu.”
Tần Thái cho Sa Ưng uống, hết nửa cốc nước, Sa Ưng vốn đã hơi tỉnh tóa, lúc này lại bất tỉnh nhân sự.
Thanh mù rửa sạch cốc, đặt ở đầu giường Sa Ưng: “Được rồi chị Thái, giờ anh ta chẳng khác gì món ăn bày trên bàn, chị muốn làm gì thì làm.”
Tần Thái gật đầu: “Anh ta uống say rồi.”
Thanh mù gật đầu lia lịa, “Phải phải, tửu lượng của anh Ưng không tốt, ha ha ha.”
Thanh mù ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng.
Sa Ưng ngồi ở đầu giường Tần Thái nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô bắt đầu cởi từng đồ trên người Sa Ưng.
Khi ngủ Sa Ưng cũng chau mày, tay Tần Thái hơi run.
Trời đã bắt đầu ấm hơn, Sa Ưng mặc không nhiều.
Tần Thái chạm vào cơ thể rắn chắc của anh ta, lòng vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng.
Cô cắn môi cởi thắt lưng Sa Ưng.
Anh ta ngủ rất say, không có bất kì phản ứng gì.
Tần Thái nắm lấy cái chỗ mà khiến cô đỏ mặt tía tai, chỉ hơi dùng lực, ‘nó’ đã ngóc đầu lên.
Tim Tần Thái đập thình thịch, nhưng tay vẫn không ngừng, chỉ là lên xuống nhè nhẹ.
Sa Ưng mơ hồ có chút phản ứng, anh ta đột nhiên giang tay ôm lấy Tần Thái, Tần Thái giật nảy mình, nhưng anh ta không mở mắt, chỉ túm tay cô lên lên xuống xuống.
Mặt Tần Thái đỏ tới có thể chích ra máu, nhưng thần sắc kiên định: Cô nhất định phải làm vậy, cần phải làm vậy.
Đôi môi nóng rực như lửa của Sa Ưng hôn lên trán Tần Thái, rõ ràng anh ta còn muốn nhiều hơn, hai tay Tần Thái cung cấp ‘dịch vụ’ không đủ đáp ứng, anh ta dừng sức ép lên đùi Tần Thái.
Rất lâu sau mới nhẹ nhàng cọ cọ vào người cô, giọng thì thào: “Diêu Hồng”
Tần Thái trong lòng hổ thẹn, cô đành cần mẫn ‘phục vụ’ anh ta chu đáo hơn.
‘vũ khí’ của Sa Ưng càng mài càng sắc, và không có dấu hiệu đầu hàng.
Tần Thái lo tới đỏ cả mặt: “Rút cuộc anh muốn thế nào?”
Sa Ưng nắm tay cô dùng sức khoảng hơn mười phút, những tiếng rên khe khẽ kèm teo đó là động tác mỗi lúc mỗi nhanh hơn.
Tần Thái cảm nhận được hơi thở của Sa Ưng, nóng bỏng phả lên mặt cô.
Cuối cùng trong lòng cô cũng thấy có chút ấm áp dịu dàng, đầu mũi chạm khẽ vào mũi Sa Ưng.
Sa Ưng đột nhiên hôn cô, ưỡn lưng, thứ nước nóng hổi phun vào tay Tần Thái.
Tần Thái vẫn vô cùng căng thẳng, cuối cùng cô cũng không còn ác cảm với Sa Ưng nữa, lúc này không khó chịu mấy.
Sa Ưng vô cùng mệt mỏi: Thanh mù chuốc cho anh ta uống rất nhiều rượu, cuối cùng lại cho anh ta uống một cốc nước có pha chút thuốc kích thích loại mới.
Anh ta nửa tỉnh nửa mê, thần trí mơ hồ.
Tần Thái không dọn dẹp hiện trường, mà bôi tinh dịch của Sa Ưng ra ga giường.
Sau đó cô đi rửa tay, rồi chích một ít máu trên cánh tay mình, nhỏ vài giọt xuống.
Cuối cùng ngẫm nghĩ thấy vẫn không ổn, cô giật đồng tiền đeo trên cổ xuống, đặt lên giường Sa Ưng, sau đó ra ngoài.
Thanh mù vẫn ở trong phòng Tần Thái, thấy Tần Thái ra sớm như vậy, ông ta thấy khó hiểu: “Thế nào chị Thái, không hài lòng à?”
Tần Thái xua tay: “Ông về đi.”
Đương nhiên Thanh mù phải về rồi, ông ta cười ha ha, “Tôi quan tâm dịch vụ sau bán hàng mà, chị Thái hài lòng là được rồi.
Ha ha ha ha.”
Tần Thái ngồi xuống giường, “Sau này ông gọi tôi chị Lam đi.” Cô nhìn Thanh mù chằm chằm, “Tôi thấy tôi ‘tầm thường’ thế này cũng đều là do bị ông trù ẻo đấy!”
Từ Thái trong Tần Thái đọc giống từ Thái trong rau cỏ, tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...