Thanh Mù lần theo địa chỉ mà Tần Thái đưa, tìm tới một khu dân cư, trong một căn hộ bình thường, tường thô vẫn chưa được quét vôi, nhìn hơi cũ kĩ.
Thanh mù mang theo hai con gà trống, vàng mã, hương.
lòng run sợ.
Nhưng Tần Thái vẫn còn sống, cho dù bây giờ cô đang làm gì, thì làm việc cho cô vẫn còn tốt hơn là ngày ngày phơi mặt ở sân ga chờ xem bói.
Ông ta cố gắng xốc lại tinh thần, bấm chuông cửa nhà c tầng 4.
Tần Thái đã ở bên trong rồi, sau khi trở thành tổ trưởng đúng là có rất nhiều lợi ích, kí túc xá trở thành nơi làm việc của cô.
Cô thuê một căn phòng ở đây, coi như nơi ở chính.
Bình thường chỉ cần một mình cô hoặc Sa Ưng có mặt ở kí túc xá, cấp trên sẽ không hỏi.
Không giải quyết xong chuyện của Bạch Lộ, Tần Thái không yên tâm làm việc.
Dù sao nếu ngày nào cũng có người đứng bên gọi tên bạn, làm sao bạn còn tâm trạng mà nghĩ đến việc gì khác?
Sa Ưng hiểu điều đó, nhưng anh ta không có ý giúp đỡ Tần Thái: Nếu Tần Thái mở miệng nhờ, có thể anh ta sẽ giúp, nhưng cái giá anh ta đưa ra thì ai cũng biết.
Tần Thái không muốn, đã kiên trì được tới tận bây giờ, hà tất phải thỏa hiệp vì một kẻ thù đã chết?
Thanh mù vừa bước vào, Tần Thái đã đón lấy hai con gà trống mà ông ta mang tới.
Ngày xưa ở quê Tần Thái từng mổ gà: Đến đây thậm chí cô đã giết người, thế thì giờ giết gà có gì mà phải do dự?
Cô vặn cổ con gà, dùng sức vặn, con gà kêu ré lên một tiếng, sau đó máu chảy ra, chảy một bát đầy.
Tần Thái bỏ một ít chu sa vào, bắt đầu vẽ bùa.
Chu sa: hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ.
Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II) (HgS).
Cô chưa vẽ bùa nhiều, càng không có kinh nghiệm thực tế, với thực lực hiện nay của mình, cô không dám chắc chắn lắm.
Mặc dù đã tìm thấy một chiếc răng của người từng bị giết chết, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một ‘lạc địa’ hồn, khác nhiều so với ‘chủ hồn’.
Lạc địa hồn: Là chỉ hồn người chết bị rơi từ trên cao xuống đất.
Còn ‘chủ hồn’ là hồn người chết giống như Bạch Lộ.
Huống hồ ‘chủ hồn’ của anh ta không ác, nên cũng không thể bị coi là nguy hiểm.
Còn Bạch Lộ lại khác, trước khi chết Bạch Lộ từng làm nhiều việc ác, khi chết lại phải chịu giày vò khổ sở, còn oán hận Tần Thái tới tận xương tận tủy, Tần Thái mím môi: Đây không phải lúc do dự, dù sao nếu Bạch Lộ không chết thì cô sẽ phải chết.
Cô im lặng vẽ bùa, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm đọc chú để yểm bùa, Thanh mù đứng bên cạnh thấp thỏm: “Thái.
TháiTháichị Thái, hay là tôi đi tìm một con chó đen về cho chị lấy máu nhé?”
Tần Thái không ngẩng đầu lên: “Lần này là ác quỷ, máu chó đen vô dụng.”
Thanh mù thấy cô trả lời nghiêm túc như vậy, bắt đầu run lập cập răng va cả vào nhau: “Chị.Thái, hay là tôi ra ngoài đợi chị nhé?”
Tần Thái vẫn vẽ bùa: “Tùy ông.”
Thanh mù vội vàng đi ra ngoài, tiếng Tần Thái vang lên phía sau: “Ông không sợ là được.”
Thanh mù đứng bên ngoài, sắc trời tối dần.
Trên hành lang bỗng có cơn gió tốc tới, khiến người ta sợ dựng cả tóc gáy.
Thanh mù bắt đầu hối hận: “Chị...chịchịThái, tôi xuống tầng dưới uống cốc cà phê, tiện thể ở đó đợi chị luôn.”
Tần Thái ở trong phòng không trả lời, Thanh mù cảm thấy càng lúc càng lạnh, không được, nhất định phải đi xuống dưới.
Hu hu, sớm biết thế này thì cứ an phận ở ga tàu mà làm thấy bói! Ông ta đi về phía cầu thang, phía trước có thứ gì đung đưa, suýt nữa ông ta nhảy dựng lên.
Nhìn kĩ lại, hóa ra là có một bé gái ngồi ở cầu thang, mặc chiếc váy màu đỏ, giống như quả chín mùa thu.
Thanh mù bất giác nuốt nước bọt, rồi nhìn xung quanh thấy không có ai.chi bằng?
Hê hê!
Ông ta bước lên phía trước giật giật váy của cô bé: “Cháu gái, sao lại ngồi một mình ở đây?”
Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, chầm rãi nói: “Ông..có..thể.nhìnthấytôi?”
Thanh mù sợ hãi hét lên ‘mẹ ơi’, sợ tới đái ra quần.
Cô bé ôm bụng phá lên cười, vừa cười vừa chạy xuống tầng dưới.
Thanh mù tức điên: “Con cái nhà ai không biết, thật quá đáng!!!”
Ông ta chầm chậm đi xuống, không lâu sau thấy cô bé đó ngẩn ngơ đi về phía mình.
Thanh mù túm lấy cô bé, “Nha đầu láo toét, lần này thì túm được mày rồi! Đền quần cho ta!”
Cô bé quay đầu nhìn ông ta, Thanh mù lần này không sợ nữa: “Nhìn gì mà nhìn, bố mẹ mày đâu?”
Cô gái đột nhiên toét miệng cười: “Tôi bảo bà ấy đền ông một cái đầu được không?”
Thanh mù tức giận: “Còn dám mắng người! Bảo người lớn ra đây!”
Cô bé lúng liếng, mái tóc dài, cổ cao, xương quai xanh lộ ra, nhìn đẹp mắt vô cùng.
Thanh mù bất giác nuốt nước miếng.
Cô bé đều đều hỏi: “Để tôi bảo bà ấy đền ông một cái đầu được không?”
Thanh mù thấy mĩ nhân như ngọc, cơn giận lập tức giảm đi vài phần: “Vậy em đền cho tôi được rồi!”
Cô bé cười dịu dàng như nước: “Được.”
Hai tay cô bé nắm lấy cổ mình, nhẹ nhàng ngửa cổ ra phía sau, độ cong vừa phải đẹp vô cùng, Thanh mù mê mẩn.
Đang lúc ngây ngất, đột nhiên hai tay cô bé kéo lên trên, Thanh mù há hốc miệng, muốn hét không hét được, lần này trong quần của ông ta có cả ‘cháo loãng’.
Trên mặt cô bé vẫn nở nụ cười quyến rũ, chiếc cổ thon dài đó bị kéo dài tới kinh ngạc, cuối cục bựt một tiếng, máu tươi bắn tóe ra, rồi phun khắp cầu thang giống như vòi nước vỡ.
Cô bé vẫn đang cầm cái đầu của mình: “Cầm lấy đi!”
Thanh mù lấy hết sức lực hét lên một tiếng: “Á..”
Nhưng âm thanh mắc nghẹn trong cổ họng, cô bé cầm cái đầu chầm chậm đi về phía ông ta: “Cầm lấy đi.” Giọng mỗi lúc mỗi cay nghiệt, “Cầm lấy đi!”
Khắp mặt khắp đầu Thanh mù toàn máu, nhìn như ác quỷ, trong lúc nguy cấp, ông ta trở nên thông minh hơn: “Đừng giết tôi, tôi biết người cô tìm ở đâu!”
Cô bé đứng lại trước mặt ông ta, ông ta đang run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa, giọng nói cũng run: “Tôi đưa cô đi.”
Trước căn phòng c của tầng 4, Thanh mù một chân đá cửa.
Tần Thái đang ngồi giữa phòng, xung quanh là một vòng nến.
Chùa đã vẽ xong hết, tất cả mười hai lá, là thiên sư bùa do Bạch Hà đích thân dạy cô: Bạch Hà lười vẽ, ngày thứ hai sau khi nạp cô làm đệ tử đã để cô làm thay.
Còn bùa có linh hay không, xin lỗi, chưa thử.
Tần Thái mở mắt, đang tập trung khí trên người.
Không thể bị kinh động, không thể bị thoát khí, một khi bị kinh động, dương khí dễ tan, tà vật dễ xâm nhập.
Tần Thái không có dị nhãn, cô vẫn chỉ nhìn thấy cô bé đang cầm đầu trên tay kia, nhưng cô biết đối phương là ai.
“Bạch Lộ.” Cô đứng dậy, lấy hết dũng khí gọi ra cái tên đó.
Cô bé ấy vốn không có phản ứng gì, lúc này đột nhiên mở bừng mắt: Cuối cùng cô ta đã nhìn thấy Tần Thái.
Cô ta thét lên một tiếng rùng rợn, bổ nhào về phía Tần Thái.
“Đừng sợ, đừng sợ đừng sợ.” Tần Thái tự nói với mình như thế, nhưng sao có thể không sợ?!
Nhất thời cô không tìm được lá bùa dán ở eo, cô gái không đầu đuổi tới, hai tay bóp cổ cô.
Tần Thái cảm thấy nghẹt thở, thì đột nhiên cô ta buông tay!
Lúc này Tần Thái mới nhớ ra, trên người cô có hai đồng tiền, tay phải một, trước ngực một.
Là của Bạch Hà cho, sư phụ cũng không nói dùng để làm gì.
Trên cái bảo vệ cổ tay phải: lưỡi hái bằng giấy cục một tiếng, biến thành thứ vũ khí lấp lánh ánh kim.
Tần Thái nắm nó trong tay, lòng kiên định: Giết chết cô ta, cần phải giết chết ‘nó’!
Mới được mấy ngày, mà ‘cô ta’ đã có thể nhập thể, nếu còn tiếp tục kéo dài, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô dùng bùa dán ở cửa, Thanh mù đứng bên cửa, định chạy, nhưng hai chân như không có lực.
Tần Thái cuối cùng tìm thấy một lá bùa, cô gái không đầu cũng biết trên người cô có vũ khí lợi hại.
Cô ta mặt đối mặt với Tần Thái, đột nhiên bóng hồng lắc một cái, Tần Thái còn chưa kịp phản ứng, đã thấy eo bị bóp chặt.
Cô ta đang ôm chặt lưng Tần Thái! Máu còn chưa khô, dính nhớp tới buồn nôn! Tần Thái dùng sức đá, một bàn tay của cô ta đã xé rách ra cô, đang muốn moi nội tạng của cô ra!
Sức mạnh đó hoàn toàn không giống sức mạnh của loài người, Tần Thái lật tay dán một lá bùa vào người cô ta: Không có phản ứng gì!
Mẹ kiếp!
Lưỡi hái trong tay, cô chém liên tục, nhưng đối phương đã tự bứt đầu mình ra từ lâu.
Bàn tay đó hình như đang vạch xương sườn cô ra, tay Tần Thái sờ được bát màu gà còn chưa dùng hết, dùng sức hắt lên người cô ta.
Những tiếng kêu quái dị vang lên, ‘nó’ như vừa bị hắt nước nóng vào người, lập tức buông Tần Thái ra lăn lộn dưới đất.
Thi thể không đầu lăn qua lăn lại trông hết sức kì cục, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến Thanh mù chỉ hận không thể móc mắt mình ra.
Thi thể dưới đất bỗng nhiên bất động, một cô gái mặc váy đỏ khác từ trên thân thể đó ‘đứng dậy’.
Tóc cô ta dính chặt vào nhau, Thanh mù đứng gần, nhìn rõ thứ đỏ đỏ trắng trắng trên tóc, trên mặt cô ta.
Đó chính là.óc?
Gáy cô ta có một cái lỗ, tiếng cười chát chúa như dao gõ lên kim khí, vừa sắc vừa lạnh: “Lam Trù? Ha ha ha ha, Lam Trù”
Tần Thái không kìm được nôn liên tục, không thể thở, cô giống hệt Thanh mù, cứng đờ người tại chỗ: “Bạch Lộ.”
Cô ta lạnh lùng đáp lời Tần Thái không muốn chết thì không được sợ! (Tần Thái đang tự nói với mình)
Xương trên người Bạch Lộ hình như đã bị gãy hết, những đầu xương gẫy đâm ra ngoài da, giống như con búp bê rách nát: “Lam Trù chúng ta là bạn tốt.” cô ta lại cười, khuôn mặt bị đánh nát như dưa hấu thối, hai hốc mắt đen ngòm.
Tiếng cười của cô ta lúc gần lúc xa, “Vì vậy chúng ta nên ở bên nhau.”
Dạ dày Tần Thái cuộn lên từng hồi, tay cô vẫn nắm chặt lưỡi hái: “Nếu cậu có bản lĩnh, thì tôi sẽ ở cùng cậu.”
Bạch Lộ lại cười ré lên, cô ta đột nhiên lắc người, thoắt cái đã đứng sau Tần Thái, vết thương của cô hình như bị xé rất to.
Tần Thái cảm giác mình sẽ bị gẫy từ giữa.
Cô túm lấy tóc Bạch Lộ, trong tay là lưỡi hái, lưỡi hái đó cắt từ cổ Bạch Lộ cắt xuống, giống như bổ củi.
Bạch Lộ đau tới mức lại lăn lộn dưới đất, cô ta vừa lăn, xương cốt đã rơi khắp nơi, chỗ nào cũng một mùi tanh thối.
Tần Thái không cảm thấy gì hết, không đau, không sợ, cô hoàn toàn không do dự lao tới: Trước ngực cô có một đồng tiền, Bạch Lộ sợ cái này!
Trên mặt đất là hai dã thú: Nếu mày không cắn chết tao, tao sẽ cắn chết mày.
Bị đồng tiền bằng đồng áp chế, Bạch Lộ gần như không còn sức nữa, Tần Thái túm chặt lưỡi hái, từng nhát từng nhát một, tay giơ dao chém xuống, cắt thi thể dưới đất tan nát! Máu thịt bắn khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên mỗi lúc mỗi nặng, Tần Thái rút hết những lá bùa kẹp ở eo dán xuống, cuối cùng cũng có một lá phát ra ánh sáng.
Bạch Lộ rú lên, tay phải bóc một miếng thịt trên lưng Tần Thái!
Tần Thái không còn để ý tới việc đau đớn nữa, giữ chặt lấy cô ta không cho cô ta cử động.
Bạch Lộ bỏng như thép bị nung trong lò, mắt Tần Thái đỏ vằn: “Mày chết đi!!”
Cô dùng miệng giật đồng tiền trên cổ tay phải ra, cố mớm vào miệng Bạch Lộ, Bạch Lộ gào thét, trong bụng bốc lửa, Tần Thái buông cô ta ra, cô ta thảm thiết kêu rên, ra sức chạy về phía Tần Thái.
Nhưng chạy chưa được vài bước, sụp xuống như người giấy, trên đất chỉ còn lại một nhúm tro màu xám.
Người Tần Thái toàn máu, vết thương trên lưng nhoe nhoét.
Lưỡi hái trên tay lại biến thành lưỡi hái giấy, cô giữ miệng vết thương dựa vào tường ngồi xuống, khắp người chỗ nào cũng đau, cô ngồi khoảng hai phút, đột nhiên áp lưng vào tường nôn ọe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...