Vương Quốc Màu Xám


DeYun
Sau cái chết của Chu Tế Xương, Bạch Hà vẫn còn mất tích, Lữ Liệt Thạch lại đầu quân về Tần Thái.

Xu thế đã là tất yếu, tuy cả nửa Trật Tự còn lòng nghi ngờ nhưng chỉ có thể quy thuận với cô.

Đầu tiên Tần Thái tuyên bố xóa bỏ Bất Ki các của Trật Tự, thiết lập lại tổng bộ ở Hành Thiên Nhã các, khu biệt thự Thiên Lư Loan.

Đương nhiên Trật Tự không phục nhưng ngại đối đầu nên không dám nhiều lời.
Tần Thái và Yến Trọng Hoan, Lữ Liệt Thạch, Trần Khoa, Bạch Cập và Sa Ưng cùng thảo luận, quyết định vẫn theo thể chế của Trật Tự, Yến Trọng Hoan vẫn là Sứ giả Tôn Chủ, Bạch Hà, Bạch Cập và Lữ Liệt Thạch làm trưởng lão.

Lữ Liệt Thạch không phụ trách Bộ Tra xét nữa mà chuyển sang Bộ Công trình, dùng người theo đúng nhiệm vụ.

Không có ai dị nghị điều gì, chỉ có một chuyện.

Tần Thái yêu cầu phải giữ lại Bộ Phán quan và Bạch Cập đứng đầu.
Bộ Phán quan vốn không có ở Trật Tự.

Nó chỉ tồn tại ở Nhân Gian với nhiệm vụ đào tạo Thủ Vọng giả, cho nên dưới trướng còn có Trung tâm huấn luyện.

Nhưng quan trọng hơn là, đây là tổ chức theo dõi nội bộ, thậm chí có cả quyền sinh sát.

Một khi phát hiện thành viên nào có tâm tư khác hoặc vi phạm điều lệ tổ chức, Bộ Phán quan có quyền xác thực tội danh sau đó tiến hành xử quyết.
Một Bộ mang tính bạo lực như vậy, quyền lực trong tay lại quá lớn, đám người Trật Tự nào có thể chấp nhận?
Nhưng ý Tần Thái đã quyết, có ai ngăn được? Bộ Phán quan cuối cùng vẫn được giữ lại.

Tần Thái lập thêm một căn cứ huấn luyện nhân lực mới cho Huyền môn ngay dưới trướng Bộ Phán quan, đào tạo Huyền thuật tạm để Lữ Liệt Thạch làm, quyền cước bên ngoài nhờ Sa Ưng phụ trách.

Lúc cuộc thảo luận sắp kết thúc, bỗng nhiên cửa lớn bị mở toang.

Sắc mặt Lữ Liệt Thạch liền thay đổi: "Lương Bạc, con đến đây làm gì?"
Đi phía sau Lữ Lương Bạc còn có Lữ Dật, đôi kính đen to rộng che khuất đôi mắt anh, không nhìn rõ biểu cảm.
"Tôi chỉ muốn hỏi em một câu, em bắt Bạch Hà tiên sinh đến nơi nào rồi?" Anh đứng ngay cửa, tay chống trượng.

Tần Thái ngồi đầu bàn hội nghị, bên trái là Lữ Liệt Thạch, bên phải là Bạch Cập.

Ngón trỏ phải của cô vẽ lên mặt bàn bóng loáng một vòng, Lữ Liệt Thạch nóng lòng: "Lúc này Trật Tự đang họp bàn việc quan trọng, sao con dám đến gây chuyện hả? Mau đi ra ngoài!"
Tấm lưng Lữ Lương Bạc thẳng tắp, giọng anh trầm tĩnh như nước: "Em rốt cuộc là ai?"
Tần Thái chẳng ngoảnh đầu: "Anh đoán xem?"

Lữ Lương Bạc ngập ngừng, TT đứng dậy khỏi ghế chủ tọa, cô bình tĩnh đi lướt qua vai anh.

Bóng hình cô hắt lên mặt ngoài kính râm, nhưng anh chỉ cảm nhận được gió thoảng qua bên tai.

Thiên Lư Loan.
Tần Thái lười biếng nằm trên sô pha.

Yến Trọng Hoan nắm rõ thói quen lúc lười sẽ nằm bẹp không động đậy của cô, chỉ lo dọn sạch đống đồ ăn thừa đi.

Bạch Cập đã lâu chưa về, hắn đoán hẳn lần này Bộ Phán quan đã tổn thất nghiêm trọng nhất.

Nhưng trên thực tế, là nhân sự Bộ Phán quan vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có các ẩn tu Nhân Gian là còn sống mấy người.
Chỉ lát sau, Sa Ưng mở cửa đi vào.

Thương thế của anh chưa khỏi hẳn, hiện tại còn nhận căn cứ huấn luyện cho cô, nhưng Tần Thái phái thêm Lê Minh Uyên đến hỗ trợ.

Lê Minh Uyên vốn dĩ là trợ thủ đắc lực của Bạch Cập, tuy quyền cước công phu không so được với Sa Ưng, nhưng thắng ở Huyền thuật, làm việc lại rất đáng tin cậy.

Có ông ấy, Sa Ưng được nhàn hơn.
Anh vừa vào thấy Tần Thái liền sà tới ngồi xuống cạnh cô, tay nới rộng cổ áo.

Tần Thái dựa sát vào anh xem TV, Yến Trọng Hoan ngồi một bên đọc sách.

TV chỉ có mình Sa Ưng xem, cô dựa vào đùi anh ngủ.

Đang say giấc, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên hôn cằm Sa Ưng một cái.

Sa Ưng vỗ vỗ đầu cô, rồi ấn xuống vì cô cản trở anh xem TV.
Chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng trong mắt người có tâm không giống nhau.

Yến Trọng Hoan nhanh chóng chuẩn bị một phần mỳ Ý cho Sa Ưng.
Tần Thái quản lý Trật Tự đương lúc rối ren nhất, có rất nhiều người chỉ tạm thời ẩn nhẫn, thật sự không thật tình thuần phục cô.

Mà càng nhiều hơn là loại người rơi theo chiều gió, Tần Thái đang là Tôn Chủ, nếu muốn được thăng tiến thì phải cống hiến vì Tôn Chủ mới.

Nhưng cống hiến đâu?
Càng ngày càng nhiều người Trật Tự lọt vào tầm ngắm vì nhiều lý do khác nhau.

Tuy rằng Bạch Cập không muốn làm đao to búa lớn, vì hắn vốn xuất thân từ Trật Tự, tuy ở Nhân Gian nhiều năm nhưng bản chất rất khác nhau.


Hơn nữa có lập công hay không đối với hắn không quan trọng.
Hắn dò ý tứ cô, ngoài dự kiến là Tần Thái chỉ cười nhẹ: "Phản đốitrong tối thì cứ nghĩ tôi không thấy sao, cứ lập danh sách bọn họ lại, sư thúc cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Bạch Cập ngồi xuống cạnh cô, gần đây hắn thật sự rất mệt mỏi, lát sau đã ngủ rồi.

Sa Ưng giảm âm lượng TV xuống, sau đó phát hiện bản thân đang nằm trong lòng ngực Tần Thái, tay anh bắt đầu mất quy củ.
Tần Thái bắt lấy tay anh đang sờ loạn eo cô, không giận: "Sa gia, anh đang làm gì vậy?" Sa Ưng chẳng hề biết xấu hổ: "Sa gia không muốn xem TV."
Tần Thái chặn tay anh lần nữa: "Không xem kênh này thì đổi sang kênh khác."
Sa Ưng bế cô lên: "Sa gia muốn đổi sang kênh cấm người xem."
Tần Thái cười, Sa Ưng cúi đầu chạm vào chóp mũi cô cọ cọ, rồi hôn nhẹ lên má cô, chẳng coi ai ra gì thân thân mật mật, rồi bế cô lên đi xuống tầng hầm.

Lúc đi còn rất nhỏ nhen vòng qua người Bạch Cập đang ngủ say.

= =///
Lúc Bạch Hà thoát khỏi trận pháp, đã mười ngày rồi qua.

Mười ngày này, Trật Tự mới đã thành, Lam Trù là Tôn Chủ.

Bạch Hà xuất hiện làm đám người kia một lần nữa dấy lên lòng phản.

Nhóm Huyền thuật sư bất mãn với Tần Thái lại tập hợp.
Đối với việc Tần Thái lên làm Tôn Chủ, Bạch Hà chỉ giữ im lặng.

Nhưng đám người kia nào để yên, bọn họ tập trung lại quanh Bạch Hà.

Tần Thái không rảnh lo mấy chuyện này, việc cấp bách trước mắt là tìm ra được Thiên Thư ở Bất Ki các.
Thiên thư lưu trữ cả Thiên Đạo, chỉ cần cô lấy được Thiên thư, đọc được các phù văn bên trên là sẽ chứng minh được cô được Thiên Đạo lựa chọn.

Tôn Chủ cũ cùng vì được Thiên Đạo lựa chọn mà đã nhận được tín nhiệm nhiều năm như thế,.

Mặc kệ có Huyền thuật sư nào phản đối, một khi cô đọc hiểu được Thiên thư, tức Thiên Đạo đã trao tư cách cho cô, những người này sẽ không nói được gì.
Sau khi Bất Ki các bị san bằng, Thiên Thư vẫn chưa xuất hiện, cũng không biết có hủy đi cùng không.

Nhưng Thiên Thư là vật của Thiên Đạo, hẳn sẽ không dễ bị hủy.

Tần Thái vẫn cho người liên tục dọn sạch Bất Ki các, dọn sạch sẽ các di vật còn lại.


Cửu thiên Thần lôi có sức mạnh quá lớn, đánh bay của bảy thước đất khiến việc dọn dẹp khó khăn.

Hai ngày sau, cuối cùng đã có phát hiện mới.

Bạch Cập đưa chiếc hộp vốn đựng Thiên Thư đến.
Thiên Thư được khai quật, tất cả Huyền thuật sư đều có mặt.

Bọn họ yêu cầu cô phải giao Thiên Thư cho Bạch Hà giữ, Bạch Cập đương nhiên không đồng ý.

Lúc Tần Thái đến nơi thì đã chật ních người, thấy cô bọn họ đều tự động tránh ra tạo một con đường hướng đến chỗ Bạch Hà.

Tần Thái chậm rãi đi đến trước mặt anh, cười nhẹ: "Sư phụ, đã lâu không gặp."
Bạch Hà quay đầu không đáp, Tần Thái không nhiều lời đi đến chỗ Bạch Cập.

Hắn giao chiếc hộp kia cho cô, cái hộp vẫn rất sacgj sẽ nhưng không có ai dám mở ra.
Tần Thái cầm lấy chiếc hộp màu đen, trên mặt là lớp hoa văn kỳ lạ, không cảm nhận được là vật liệu gì.

Huyền môn Thiên Thư, chứa bùa chú cả Thiên Đạo, hiện giờ đang nằm trong lòng bàn tay cô.

Vô vàn ánh nhìn chăm chú dán chặt vào cô, chờ đợi cảnh Thiên Đạo không tán thành với Tôn Chủ mới này.
Cô đứng đó hồi lâu rồi nói: " Thiên Thư vốn là vật thần thánh, không thể vội vàng mở ra, quá bất kính.

Ba ngày sau, Bổn tọa sẽ dâng hương tắm gội rồi mới mở."
Dứt lời, cô cầm chiếc hộp đi thẳng.
Các Huyền thuật sư nhao nhao, Bạch Cập cũng rời đi cùng cô.

Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái bảo tất cả lui ra chỉ để lại vài tâm phúc.

Lúc này Bạch Cập mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thái đưa hộp cho hắn để hắn đánh giá một lúc: "Cô nghi ngờ cái thứ này đã bị người khác động tay sao?" Lữ Liệt Thạch sấn lại, cẩn thận xem xét phong ấn phía trên: "Không giống như đã bị mở.

Thiên Thư được bảo vệ cẩn thận ở Bất Ki các, vốn chỉ có Tôn Chủ mới có thể chạm đến, những lúc trưởng lão muốn tra mệnh cách, nếu không có Tiên Tri thì phải có sứ giả đọc qua Tôn Chủ.

Những người có thể mở được phong ấn chỉ đếm được trên bàn tay, mà nếu đã mở ra thì chắc chắn không thể niêm phong về như cũ."
Những người còn lại không nói gì, chuyện rõ ràng là như bên ngoài đoán, Tôn Chủ lo rằng Thiên Đạo không tán thành nên muốn bỏ bước này đi.

Tần Thái không nói thêm gì, chỉ phất tay ý bảo mọi người đi ra cả.
Khi tất cả rời đi, cô cầm chiếc hộp trong tay, sau một lúc mới từ từ mở nó ra.

Thánh Vật của Trật Tự, chiếc hộp truyền thuyết chứa đựng Thiên Thư, vậy mà bên trong trống rỗng.
Thiên Thư là cái gì? Thiên Đạo là gì? Ai có thể biết được vốn dĩ thế giới này phải như thế nào? Sức mạnh gì có thể biến thế giới thành như hiện tại?
Toàn bộ Huyền môn đều thuần phục Thiên Đạo, nhưng đã có ai thật sự thấy được Thiên Đạo chưa? Ai lập nên thiện ác của thế gian này? Ai là thẩm phán, ai là người tuân thủ và ai là người khiển trách thi hành?
Quy tắc của thế giới này, vốn là cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót, chưa từng thay đổi.
Ngày tiếp theo, Tần Thái triệu tập nhóm Lữ Liệt Thạch lần nữa, hỏi qua tình hình Thiên Thư trong quá khứ.
Lữ Liệt Thạch đã quyết định sẵn sàng góp sức nên miêu tả càng thêm tỉ mỉ.


Ông ta chỉ có một yêu cầu với cô, chính là không làm tổn thương Lữ Lương Bạc.
"Huyền môn không có nhiều người thấy Thiên Thư.

Nhưng lúc liên kết với Thiên Thư thì quả thật có thể nhìn thấy phương hướng của Thiên Đạo, thậm chí là mệnh cách của một người." Lữ Liệt Thạch vốn là trưởng lão, cũng đã một vài lần cảm nhận được.

Ông ta có thể hình dung lại rõ ràng.

Tần Thái bỗng nhớ đến một chuyện: "Vậy sư phụ tôi đã từng nhìn thấy Thiên Đạo đúng không?"
Lữ Liệt Thạch ngẫm lại một chút: "Sau khi Bạch Hà tu được dị mắt, không bao lâu thì Yến Trọng Hoan liền lên chức nên Bạch Hà rời khỏi nơi này.

Thấy thì chắc cũng đã thấy, nhưng số lần không nhiều lắm, sau này lúc nghĩ cách cứu cô, tôi và Bạch Hà đã cùng nhau xem qua một lần."
Tần Thái liền hiểu, thật sự vốn không có Thiên Thư.

Yến Trọng Hoan có thể chiếm được vị trí Sứ giả Tôn chủ là gì Bạch Hà đã tu được dị mắt.

Bọn họ vốn chỉ thấy được một đoạn ngắn được Tôn Chủ phục chế.

Lịch sử đã qua, rất dễ làm, tương lai thì chưa phát sinh.

Cũng đúng là bởi vì chưa phát sinh nên không một ai thật sự biết sắp tới sẽ có chuyện gì?
Thân thể Tiên Tri bị kiềm chế ở Bất Ki các, hồn phách còn bị hợp thể mặc cho Tôn chủ thao túng.

Và vì sao Bạch Hà lại phải đi xa, vì để lừa dối một đôi dị mắt thì sẽ phung phí càng nhiều công đức và linh lực hơn.
Tôn chủ không muốn lãng phí, đương nhiên phải đuổi Bạch Hà đi.

Vì sao Thiên Thư có thể đọc qua Tiên Tri mà không cần Tôn Chủ? Đương nhiên vì hồn phách Tiên Tri đã bị khảm vào kết giới của hắn, hắn muốn cho cô ta thấy gì thì cô ta phải thấy cái đó.
Nhưng chuyện này có nên nói không?
Huyền môn đã thờ phụng Thiên Đạo nhiều năm như thế, cuối cùng chỉ là một âm mưu sâu xa sao? Căn bản không có Thiên hành giả, Thiên Đạo sẽ không bao giờ chọn bất kỳ kẻ nào muốn sửa lại nó! Thật giống như trò cười Chân long thiên tử.
Nhưng nếu nói ra, những người khác sẽ nghĩ cô không được Thiên Đạo chọn nên tìm cớ thoái thác.

Hơn nữa dù bọn họ có tin, thì sẽ không còn nhiệt tình thờ phụng ai nữa, Tôn chủ cũng sẽ không hưởng được lợi ích tín nữa mà tích lũy năng lượng.
Một tổ chức, có công tất có quả.

Cho dù không có Thiên Thư, nhưng vẫn còn năng lượng phúc thọ.

Trật Tự lại đã bị âm quá nhiều công đức, không dễ xóa được hết.

Một khi phần năng lượng tín ngưỡng kia biến mất, đừng nói là thi triển thuật nghịch chuyển ngũ ahfng, đến một chức vị Tôn chủ cũng không làm ăn gì được với cái tổ chức âm công đức này.
Tần Thái xoa nhẹ lòng bàn tay lên mặt hộp đen khắc hoa văn, vì sao cô lại đến vị trí này? Vì cái gì mà muốn có được năng lực Tiên Tri? Vì sao lúc trước một lòng muốn vạch trần gương mặt thật của Tôn Chủ, cũng vì sao lại theo đuổi công bằng chính nghĩa tuyệt đối.

Đến cuối cùng đứng tại đây có còn là bản thân, sau này còn có thể đi đâu?
Cô nghe thấy giọng nói của bản thân, rất lạnh nhạt mặc sự đời: "Thông báo với mọi người, ba ngày sau sẽ mở Thiên Thư.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui