DeYun
Đã mấy lần Lục Thiếu Hoài gọi Bạch Cập và Tần Thái đến, hai người đều đi, và khoe ra tình trạng bị thương nặng chưa khỏi.
Đấu với Tôn Chủ Trật Tự mà bị thương là chuyện có tình có lý, Lục Thiếu Hoài không có cách nào.
Mà Trật Tự tuyệt đối không vì hắn bị lâm vào tuyệt cảnh mà ngừng đuổi tận giết tuyệt Nhân Gian.
Tôn Chủ tái nhậm chức, tương đương tiêm máu gà cho lực lượng Trật Tự.
Hiện tại không cần hắn xuất hiện thì người Trật Tự đã có thể tăng vọt sĩ khí tấn công làm Nhân Gian bị thương nặng.
Không có cơ hội, dù chiến thắng trước mắt cũng không thắng được Tôn Chủ phía sau kia.
Cứ nghĩ như vậy khiến Nhân Gian mất đi ý chí chiến đấu.
Mà Tần Thái không có thời gian ứng phó Lục Thiếu Hoài, cô cần nắm chặt thời gian để tăng cường sức mạnh bản thân.
Lục Thiếu Hoài nhiều lần ra quân chống lại Trật Tự, đều bị Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch đánh tan.
Khoảng khắc Nhân Gian bị hủy diệt như trước mắt.
Ngày nọ, bên Ứng Quả Nhi truyền đến tin Trật Tự sắp tập kích tới biệt thự Xuân Dương.
Lúc này Tần Thái mới ra khỏi cửa bởi Lục Hồng Huyên đang ở đó.
Cô ngự kiếm một lát đã tới.
Bên trong rất nhiều bác sĩ cùng vú em, khi cô bước vào chỉ thấy Ứng Quả Nhi ôm Lục Hồng Huyên ngồi trên sô pha.
Thấy cô liền trưng ra vẻ mặt lo lắng: "Tiên Tri đại nhân, Nhị gia dẫn người chiến đấu với Trật Tự rồi, tôi nghe nói bọn họ sắp tập kích nơi này, thật sự không yên tâm....Đành phải gọi ngài đến đây một chuyến."
Tần Thái đi đến trước mắt cô ta, Ứng Quả Nhi cúi đầu bón sữa cho Lục Hồng Huyên: "Có ngài ở đây, chúng tôi không sợ nữa."
Đúng lúc này, có người lảo đảo từ bên ngoài chạy vào: "Tiên Tri đại nhân, không ổn rồi, người Trật Tự đang vây đánh Xuân Dương Viên."
Ứng Quả Nhi lập tức kinh hoảng thất thố ôm Lục Hồng Huyên trốn vào sau lưng Tần Thái: "Bọn họ tới rồi, thật sự tới rồi!!"
Ánh mắt Tần Thái lạnh băng: "Ngươi làm giao dịch với người nào bên Trật Tự?"
Ứng Quả Nhi ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch: "Tiên Tri có ý gì?"
Tần Thái lạnh lùng cười nhạt: "Ngu xuẩn."
Tiếng người bên ngoài ngày càng gần, rất nhiều bác sĩ và người làm bị sát hại, mùi máu tanh tràn tới khắp không gian.
Tần Thái nhìn thẳng vào Ứng Quả Nhi, bỗng nhiên cơ thể cô biến hóa, vóc dáng dần dần lùn xuống, tóc trở thành màu vàng hoe, nhìn qua như một cô nhóc mười bốn mười lăm tuổi.
Ứng Quả Nhi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Tần Thái cười nhạt: "Cô ở Nhân Gian, tốt xấu gì cũng là mẹ đẻ của Lục Hồng Huyên, dù là Nhị gia hay ta đều sẽ không bạc đãi cô.
Đầu quân cho Trật Tự thì cô được cái gì?'
Ứng Quả Nhi dần lui về phía cửa, vì sợ hãi nên giọng cô ra vút cao lên: "Nhân Gian còn lại được cái gì chứ? Sắp thành một đống xác khô cả rồi! Ngươi cứ ôm con trai trưởng thủ lĩnh Nhân Gian chờ chết đi!"
Giọng nói Tần Thái vẫn mềm nhẹ như ban đầu: "Làm giao dịch với ai?"
Ứng Quả Nhi hừ lạnh: "Chết đến nơi rồi còn tò mò, cũng không sợ nói cho ngươi biết, Lữ Liệt Thạch trưởng lão sắp tới rồi."
Quả nhiên là có tiếng bước chấn, Tần Thái không nói nhiều cúi người quỳ gối trước mặt cô ta.
Ứng Quả Nhi ngửa mặt lên trời cười to: "Ta làm nhiều việc cho ngươi như thế, cũng đến lúc ngươi nên báo đáo rồi đấy!"
Cửa lớn bị người đá văng, rất nhiều Huyền Thuật sư vây nơi này lại.
Gương mặt Ứng Quả Nhi lộ vẻ vui mừng: "Thật tốt quá, Lữ trưởng lão ở đâu? Người các ngươi muốn tìm ở đây này!"
Cô ta chỉ tay vào cô bé đang quỳ trước mặt, kêu la thất thanh.
Lữ Liệt Thạch đi ra từ đám người, ông ta là người cẩn thận, năng lực thật sự của Tần Thái đã biểu hiện ở Bất Ki các khiến lòng người chấn động, hắn không dám qua loa.
Nhưng mà....nha đầu mười bốn mười lăm tuổi này là Tần Thái sao? Đừng giỡn chứ!!
Sắc mặt ông ta thay đổi: "Cẩn thận, có thể đây là kế trá hình của Lục Thiếu Hoài!"
Huyền Thuật sư của Trật Tự khẩn trương hẳn lên, mấy chục pháp khí chỉa thẳng vào người Ứng Quả Nhi.
Cô ta luống cuống: "Lữ trưởng lão, tôi tự mình ở đây mà, lừa ông thì có ích gì chứ!"
Lữ Liệt Thạch sai người từ từ rút khỏi đây: "Cô ta cực kì xảo trá, biết rõ ta sẽ đến sao lại ngồi chờ chết được? Người đâu, đưa người phụ nữ này cùng đứa nhỏ đi luôn!"
Người Tần Thái như đang run lên bần bật, không có dị mắt của Bạch Hà, ai có thể nhìn ra cô đang dùng thuật biến hình chứ? Nhưng biết rõ là trận vây bắt cô thì sao Bạch Hà có thể đi?
Lữ Liệt Thạch xách cổ Ứng Quả Nhi, mang theo Lục Hồng Huyên rời khỏi Xuân Dương viên.
Tần Thái không chút hoang mang đứng dậy, ngự kiếm lên rời đi.
Tần Thái đến chỗ Bạch Cập, Bạch Cập và Sa Ưng đều bất ngờ: "Cô để Lữ Liệt Thạch mang Lục Hồng Huyên đi sao?"
Cô nhún vai: " Tên Lữ Liệt Thạch sau này còn có chỗ dùng, không cần thiết giết ông ta."
Bạch Cập nâng cằm Tần Thái lên: "Đừng nói với tôi là cô vất vả chăm sóc Lục Hồng Huyên vì nổi lên mẫu tính."
Cô không để bụng: "Lần này Trật Tự suýt bị Nhân Gian tận diệt, thanh danh giảm quá nhiều rồi.
Tuy là có Tôn Chủ vớt vát lại nhưng bọn họ cần hành sự có tiếng nhân từ khoan dung, lấy lại hình tượng chính đạo năm xưa.
Hồng Huyên chưa đầy một tuổi, bọn họ ngoài phải chăm sóc cẩn thận còn có thể làm gì được đâu.
Còn phải tuyên bố là con nít vô tội, không thể vì cha tội ác ngập trời mà liên lụy đến con cái.
Trật Tự sẽ chăm nom nó tốt, không để nó đi theo con đường tà đạo các thứ các thứ."
Ngày hôm sau, thật sự Trật Tự truyền ra tin tức bắt được con trai của thủ lĩnh Nhân Gian.
Nhưng lúc hỏi đến có nên dùng nó để áp chế cục diện không thì người ngoại giao của Trật Tự tỏ vẻ tội không liên đối, con trẻ vô tội, Trật Tự sẽ nuôi nấng nó tốt hơn.
Hai ngày sau, Lục Thiếu Hoài đã chống đỡ hết nổi, bị Trật Tự ép lùi về tổng bộ Nhân Gian, hắn ta dùng đến bí thuật cầu viện Bạch Cập.
Đương nhiên là Bạch Cập xem ý tứ của Tần Thái, cô hỏi kĩ tình huống, cuối cùng không nhanh không chậm thay quần áo: "Nhị gia gặp nạn, đương nhiên chúng ta phải đi xem rồi.
Đi thôi."
Bạch Cập hiểu ý, lập tức điều động lực lượng còn lại của Nhân Gian, đến trước tổng bộ nghĩ cách cứu viện Nhị gia.
Tổng bộ của Nhân Gian là một tòa cao ốc cao 49 tầng.
Chuyện vây bắt người khác thế này Tôn Chủ sẽ không làm, lần này có Yến Trọng Hoan và Lữ Liệt Thạch đến.
Tần Thái và Bạch Cập dẫn người tới lập tức hai bên vào thế giằng co.
Tần Thái nói với Bạch Cập: "Thủ hạ của hai người kia có chỗ hữu dụng với chúng ta, đừng để thương vong quá nhiều."
Bạch Cập đáp ứng, lập tức Tần Thái đi thẳng vào cao ốc.
Yến Trọng Hoan và Lữ Liệt Thạch đều giận dữ, sau khi Tôn Chủ xuất hiện thì lá gan bọn họ lớn hơn rất nhiều, lúc này trực tiếp thi pháp với ảo tưởng phân cao thấp với cô.
Nhưng thuật pháp lại xuyên thẳng qua người Tần Thái giống như không có gì, cơ thể cô như dần dần trong suốt, trong không khí chỉ ẩn hiện lờ mờ hình dáng, như là hư vô.
Cô xuyên qua bọn họ không chút khó khăn, đứng chờ thang máy.
Lữ Liệt Thạch thẹn quá hóa giận, liên tiếp phóng các loại pháp khí, chúng nó lại đập lên trường làm bụm bặm văng tứ tung, mà Tần Thái vẫn yên tĩnh đợi thang máy mở cửa rồi đi lên trên.
Lữ Liệt Thạch tức đến mức nổi trận lôi đình, kiểu thua này quá nhục mặt!!
Ông ta sai người cắt nguồn điện của cao ốc! Tuy chiêu này chỉ là giải trí, điện đã ngắt nên thang máy liền ngừng vận hành.
Lữ Liệt Thạch hừ lạnh, đang muốn cười nhạo để lấy lại mặt mũi thì bỗng dưng thang máy không hề ngừng, tiếp tục vững bước nảy số lên cao, cuối cùng dừng ở tầng 49.
Lòng ông ta bắt đầu kinh sợ, ngay cả các quản lý cấp cao xung quanh đã nhìn ra, chỉ có đích thân Tôn Chủ, nơi này không có ai là đối thủ của Tiên Tri kia.
Tầng 49 che kín Huyền Thuật sư của Trật Tự, tùy ý có thể thấy được thi thể Huyền Thuật sư của Nhân Gian nằm la liệt, Tần Thái giẫm lên máu thịt bọn họ đi tới.
Lục Thiếu Hoài đang đứng sau vài Huyền Thuật sư còn sót lại.
Hắn thấy cô đến liền vui mừng ra mặt: "Tiên Tri! Nhanh nhanh tới hỗ trợ!"
Tần Thái đi đến trước mặt hắn, giọng nói cung kính dịu dàng: "Nhị gia có kế sách nào không?"
Lục Thiếu Hoài nhướng mày: "Tiên Tri đã có thể đi vào, chẳng lẽ không đi ra được sao?"
Trần Khoa đứng phía sau hắn cũng phụ họa: "Tiên Tri, trước tiên cứu chúng tôi ra ngoài đi."
Tay phải Tần Thái đỡ Lục Thiếu Hoài, kéo hắn lên sân thượng.
Mười mấy Huyền Thuật sư còn lại đều là tâm phúc của hắn, lúc này đang liều chết ngăn cản Trật Tự đuổi giết.
Tiếng kêu rên thất thanh truyền đến từ phía sau, bước chân Tần Thái hơi ngừng, cô quay đầu lại nhìn một Huyền Thuật sư dùng thân mình ngăn lưỡi đao của Trật Tự, máu tươi bắn lên mặt cô, vừa ấm vừa tanh ngọt.
Bước chân Lục Thiếu Hoài nhanh hơn: "Đừng nhìn, nhanh chạy thoát thân mới quan trọng."
Tới sân thượng, xung quanh là kết giới do Trật Tự bày trận.
Lữ Liệt Thạch và Yến Trọng Hoan sợ hắn đào tẩu nên chỉ huy Huyền Thuật sư liều mạng thi pháp.
Lục Thiếu Hoài biến sắc, những tâm phúc bên người hắn đã không còn, mà hắn thì, chưa nói đến thực lực, chỉ luận kinh nghiệm thì không bằng bất cứ ai bên Yến Trọng Hoan và Lữ Liệt Thạch.
Lúc này hắn như nỏ mạnh hết đà, nào chống đỡ nổi trước công kích như thế?
Vì thi pháp quá độ mà đôi mắt cùng mũi chảy máu, cuối cùng bị buộc phải lùi bước, dưới chân vừa đưa về sau thì bị trượt lảo đảo ngã xuống khỏi cao ốc.
Trần Khoa hét lên "Nhị gia", Tần Thái phi thân đến duỗi người nắm chặt tay hắn, trong miệng Lục Thiếu Hoài đã toàn là máu, đang muốn nói chuyện đã bị Tần Thái cười nhạt chặn ngang: "Nhị gia, nếu tôi là ngài, quyết không cầu cứu."
Lục Thiếu Hoài sửng sốt, chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh mãnh liệt trào vào người, trong đầu có gì đó nổ tung rạn nứt.
Cô đã đánh vỡ nguyên thần của hắn.
Ánh mắt kia dần mất đi ánh sáng, bàn tay không còn lực tuột khỏi tay cô.
Sau đó, rơi xuống.
Bạch Cập và Lữ Liệt Thạch đang đấu pháp bên dưới, bỗng có thứ gì xé gió rơi từ trên xuống, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đang rơi tự do.
Cuối cùng "Bịch" một tiếng to, 49 tầng lầu khiến tay chân hắn không còn nguyện vẹn, máu thịt bắn xa cả 10 mét.
Sau đó là Tần Thái mang theo tâm phúc của Lục Thiếu Hoài là Trần Khoa đáp xuống, áo choàng đen phất lên ẩn hiện như đem cả người tan vào trong gió.
"Thủ lĩnh chúng ta, đã..." cô không nói thêm, Bạch Cập tiếp lời: "Nghĩ cách cứu viện thất bại, không cần phải hy sinh vô ích nữa, rút lui thôi."
Có Tần Thái yểm hộ, Lữ Liệt Thạch và Yến Trọng Hoan có muốn thừa thắng đuổi giết cũng không được.
Bọn họ đành trơ mắt nhìn hai người bỏ chạy.
Nhìn sang đống máu thịt bầy nhầy kia, Lữ Liệt Thạch nhăn mày: "Cô ta...thật sự là tới cứu viện Lục Thiếu Hoài sao?"
Yến Trọng Hoan hừ lạnh: "Ông quản cô ta làm cái gì? Dù sao bây giờ Lục Thiếu Hoài đã chết, xem như là lập công lớn rồi!"
Giờ Lữ Liệt Thạch mới nhớ đến chuyện này, hai người đứng nhìn nhau mà trong lòng bắt đầu tính toán làm sao để độc chiếm công lao trừ khử được thủ lĩnh Nhân Gian với Tôn Chủ.
Đây không phải là chuyện nhỏ đâu.
Lục Thiếu Hoài đã chết, Nhân Gian có thể nói là nhân tâm giảm sút.
Đáng tiếc là đang lúc Trật Tự giương oai, người nào có đầu óc đều biết nếu chạy trốn lúc này tất sẽ bị Trật Tự tiêu diệt.
Các trưởng lão may mắn còn sống lập tức triệu tập lực lượng sót lại của Nhân Gian, khẩn cấp thương nghị.
Đương nhiên Bạch Cập là nhân vật quan trong hàng đầu của hội nghị, bây giờ Sa Ưng cũng có tư cách dự thính.
Mà Tần Thái vẫn chưa đến, vấn đề nhóm nguyên lão đưa ra rất đơn giản.
Nước không thể một ngày không có vua, Lục Thiếu Hoài đã chết, bây giờ ai sẽ lãnh đạo Nhân Gian?
Lúc đó trưởng lão được đẩy ra đầu tiên chính là người luôn thoái ẩn những lúc quan trọng Tạ Thiên An, ông ta là lứa cùng với Lão gia tử, Lục Thiếu Hoài gặp ông cũng phải cung kính gọi một tiếng sư thúc.
Luận bối phận quả thật rất cao, ông ta không có ý kiến gì với đề nghị này, nhưng có người nói: "Tôi cảm thấy, hiện giờ Nhân Gian đã ở ranh giới diệt vong, chúng ta cần một người có thực lực chân chính giúp Nhân Gian vượt qua thời khắc nước sôi lửa bỏng, chúng ta không thể lại theo lề thói cũ, đưa trưởng giả chỉ có bối phận lên nắm quyền được!"
Lời này vừa nói xong, ánh mặt mọi người đổ dồn lại nhìn rõ mặt người phát biểu, lập tức có trưởng lão nổi giận quát lên: "Trần Khoa! Ngươi nói cái gì?"
Trần Khoa nhìn thoáng qua Bạch Cập, sắc mặt trấn định nắm chặt tay: "Tạ trưởng lão, vãn bối không phải có ý bất kính với ngài, nhưng ngài cũng hiểu nếu nhậm chức thủ lĩnh Nhân Gian, đối diện với Tôn Chủ Trật Tự thì ngài có mấy phần thắng?" Hắn lại nhìn thoáng qua mọi người, hạ quyết tâm: "Mọi người mau tỉnh lại đi, hiện giờ cả Nhân Gian này ai có thể so sánh được với sức mạnh của Tiên Tri đại nhân? Cho nên tôi đề cử Tiên Tri làm thủ lĩnh."
Mọi người ồn ào bàn tán.
Mà khi đó, Tần Thái đang ngồi trong một quán trà sữa cạnh trường Trung học Nghiệp vụ Tam Họa.
Cầm ly trà sữa vị khoai môn, hương kem sữa lan tỏa trong không trung.
Chỉ ba đồng một ly, mà cô chưa từng được uống.
Tầm mười lăm phút sau, có người chống gậy từ từ đi tới.
Tần Thái đứng lên nhẹ nhàng đỡ lấy anh.
Lữ Lương Bạc cầm tay cô, hai người ngồi xuống bàn, Tần Thái gọi một phần sữa đông hai lớp, dùng muỗng múc lên từng ngụm từng ngụm đút cho anh.
Lữ Lương Bạc yên tĩnh ăn, đã qua tám năm, có rất nhiều điều muốn hỏi, mà lại luyến tiếc thời gian an yên như thế này.
Năm ngón tay thon dài lạnh mát như mặt ngọc, khi lướt qua lòng bàn tay lại có một cảm giác mềm mại ấm áp.
Tám năm xa cách, những nhu tình lời mật năm đó, thề non hẹn biển đó còn tin được không?
"Thật ra lần này em có chuyện cần anh giúp đỡ." Tần Thái hạ nhẹ giọng, mặc anh nằm bàn tay "Lục Thiếu Hoài thật sự đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng Hồng Huyên chỉ là đứa nhỏ.
Con bé như vậy có hiểu gì đâu.
Lương Bạc, em chỉ có một đứa con này."
Lữ Lương Bạc im lặng rất lâu, anh nắm chặt đôi tay cô, trong lòng rỉ máu: "Em yêu hắn ta sao?"
Ánh mắt Tần Thái lạnh nhạt nhưng anh không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được qua lời nói của cô: "Chỉ để sống sót, ban đầu là kiên trì, sau đó là vì hứa hẹn, rồi từ từ quên mất.
Anh biết không, lần đầu tiên em gặp anh, từ Thiên Đạo em đã thấy chúng ta sẽ bên nhau.
Cho nên em vẫn luôn kiên trì giữ chắc niềm tin.
Chỉ là do thời gian, em đã trải qua thời điểm nhục nhã nhất, nghèo khổ nhất, tuyệt vọng nhất.
Giữa đêm hôm khuya khoắt bị người khác đánh đập rồi đuổi khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, phải quỳ gối trước một người phụ nữ ác độc, dùng váy của mình lau sạch vết rượu trên sàn, lần đầu tiên giết chết tra xét đang muốn giết em.
Em đã luôn giữ mình trong sạch để tám năm sau có thể đường đường chính chính đứng trước mặt anh, nhưng con đường quá gập ghềnh mà em thì đã đuối sức, em không thể chịu nổi nữa.
Vì thế cả tôn nghiêm, cả niềm tin đều ném trên đường, bao gồm cả...tình yêu cao vời vợi."
Lữ Lương Bạc luôn yên lặng lắng nghe, đôi kính râm to che gần nửa mặt anh, Lữ Lương Bạc cúi đầu cọ làn môi ấm lên mu bàn tay Tần Thái, giọt nước mắt theo đó thấm ướt bàn tay cô, tám năm xa cách.
"Anh sẽ đưa Lục Hồng Huyên vẫn bình an cho em." Giọng nói của anh vừa ấm áp vừa trầm tĩnh, như thiếu niên hồn nhiên hay xấu hổ trong Bất Ki các tám năm trước.
Anh đứng lên, sờ soạng đi ra khỏi tiệm trà sửa.
Tần Thái đứng nhìn theo, đôi mắt không hề gợn song.
Nước mắt và bi thương đã không còn bị khuấy động.
Cô không để nó bị khuấy động.
"Tiểu Thái." Lữ Lương Bạc bỗng quay đầu khi đã đi tới cửa, "Dù là 8 năm hay 80, 800 năm, anh vẫn luôn yêu em.
Đến khi anh đưa được Lục Hồng Huyên ra ngoài, chúng ta rời khỏi Huyền môn đươc không? Cùng nhau đến một thôn một xóm yên bình mà sống, chỉ chúng ta thôi."
Từ dị mắt đến trong lòng ẩn ẩn đau nhói.
Tần Thái cười nhẹ: "Được."
Tầm ba tiếng sau, Lữ Lương Bạc đúng hẹn đưa Lục Hồng Huyên ra ngoài.
Tần Thái đón lấy cậu nhóc, sau đó hóa thành làn gió cuốn đi.
Chúng ta đều ở đây, đều hoài niệm nhớ nhung về hoa ngô đồng rơi năm đó, lá phong thành lớp lớp.
Mà thu đi đông tới, tình yêu tàn héo theo gió đông, đã không còn gì đáng giá để anh đau đớn hay chờ đợi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...