DeYun
Với việc Tần Thái phân phó, Thanh Hạt Tử luôn để tâm nhiều hơn, hắn nhanh chóng xuất phát đến trấn Chu Dương.
Tần Thái còn dặn dò thêm: "Điều tra giúp thôi một chuyện, tôi muốn biết là ai định kì hằng tháng gửi mấy chục vạn vào thẻ của cha tôi."
Thanh Hạt Tử lĩnh mệnh làm việc, Tần Thái vẫn luôn ở cạnh Đàm Tiếu, anh cảm thấy gần đây cô thật dính người.
Nhưng chuyện này đối với anh mà nói là chuyện tốt.
Tốc độ hồi phục của anh rất tốt, Huyền Thuật sư dùng chú cầm máu để khép miệng vết thương hay chữa bệnh nhẹ là dư dả.
Có Tần Thái và Sa Ưng ở đấy, đương nhiên không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nửa tháng sau, Đàm Tiếu xuất viện.
Tần Thái không giao việc gì cho anh, nhưng thật ra cô không biết anh làm gì.
Đàm Tiếu là một một trợ lý ưu tú, thế nên anh biết mình phải làm gì.
Hiện tại toàn sảnh Tinh Tú có việc gì đều trực tiếp tìm Tần Thái, anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nghe ra như là Tần Thái mới là trợ lý của anh vậy.
Tuy rằng không ai nói rõ, nhưng địa vị của anh trước mặt cô không cần nói cũng biết.
Qua tầm hai mươi này, bên Thanh Hạt Tử truyền tin đến.
Hắn tự mình đến Thiên Lư Loan, biểu cảm nặng nề: "Chị Lam, tôi tra một chuyện quả thật hơi trùng hợp.
Ngày đầu tiên dì Chu sống lại, em năm của chị là Tần Tiểu Quý bị đứt tay lúc gọt bút chì.
Dì Chu đã mút vết thương cho cậu ấy."
Tần Thái khẽ nhíu mày, ở nông thôn có thói quen như vậy, mỗi lần bị thương đều ngậm vào miệng để ngăn máu chảy và khử trùng.
Nói như thế, là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?
Thanh Hạt Tử lại nói tiếp: "Ban đầu tôi cũng nghĩ đó là chuyện xui rủi, nhưng trên tay Tần Tiểu Quý có tổng cộng ba vết thương.
Ngày đầu tiên là do gọt bút chì, ngày thứ hai là do cắt giấy, ngày thứ ba thì do té ngã....mà cả ba lần này dì Chu đều có thể ngậm vết thương vào miệng."
Tay phải Tần Thái nắm chặt thành quyền, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thanh Hạt Tử lại nói không ngừng: "Vấn đề này tôi đã dò hỏi, cậu nhóc không nói là có ai bên cạnh, dường như là không có yếu tố bên ngoài thúc đẩy."
Tần Thái ngồi trên số pha, trầm ngâm không nói.
Nhưng Sa Ưng hỏi một câu: " Bên Tần Thế Huy có manh mối gì không?"
Thanh Hạt Tử gật đầu: "Bên chú Tần tôi đã điều tra qua, từ bày biện trong nhà đến sinh hoạt hằng ngày, với tư tưởng tiêu pha của ông ấy, tôi làm tính toán một chút thì mỗi tháng nhà đó thu vào không thấp hơn hai mươi vạn.
Thẻ ngân hàng thì tôi không tra được, nhưng tôi đã lén xem danh sách phí điện thoại, có một số rất đáng nghi thường xuyên liên lạc.
Tôi giả làm người của công ty bảo hiểm gọi vào số đó, tôi còn ghi âm lại nữa, chị Tần đoán xem người này là ai?"
Đương nhiên Tần Thái không có tâm trạng để đoán, Thanh Hạt Tử cũng cảm thấy đây không phải lúc đùa, nhanh miệng: "là Trần Khoa."
Tần Thái nhắm mắt lại: "Trần Khoa cho cha tôi mỗi tháng ít nhất 20 vạn, còn yêu cầu cha tôi đối tốt với tôi, haha, hắn thật đúng là thiện lương."
Hắn làm như vậy, đương nhiên là có người bày mưu phía sau.
Là ai? Mà cũng không cần hỏi.
Trần Khoa đã ra mặt, người sau lưng đương nhiên là Lục Thiếu Hoài.
Thanh Hạt Tử cẩn thận hỏi: "Tiên Tri, chẳng lẽ là Nhị gia cố ý...."
Hắn không hỏi hết, Sa Ưng liền phủ định: "Nhị gia muốn Tần Thế Huy đối tốt với cô một chút, chắc chắn không cần thiết thương tổn đến người vốn yêu thương cô là dì Chu.
Thật ra tôi cảm thấy, Nhị gia làm như vậy là hy vọng cô gần gũi với người nhà hơn."
Tần Thái cười lạnh: "Gần gũi hơn để có nhiều điểm yếu, dễ dàng bị khống chế hơn, đúng không?"
Sa Ưng im lặng, đương nhiên là dễ dàng, nếu Tần Thái để tâm với người nhà của mình, hắn chỉ cần khống chế được người nhà, chắng khác nào bắt được cô.
Chỉ là hai mươi vạn mỗi tháng đổi lấy tình thân, thật là sang quý đến bi ai.
Tần Thái suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại của Sa Ưng lê, gọi thẳng cho Bạch Cập: "Sư thúc, Tiên Tri có thể biết được chuyện nhỏ đến mức nào?"
Bên kia đang rất yên tĩnh, hẳn là ở nhà: "Nhỏ nhất à? Là những chuyện không cần để ý nhiều như ăn cơm, ngủ."
Tần Thái cần bức chụp tay Tần Tiểu Quý của Thanh Hạt Tử, là các vị trí bị thương, cô nói rõ ràng: "Miệng vết thương tầm một cemtimet, chỉ bị cắt nhẹ rướm chút máu, có thể cảm nhận được không?"
Hiện tại Bạch Cập nói chuyện với cô đã có nhiều hơn sự nhẫn nại, nhưng điều này không ngăn hắn thả sự khinh thường khi phải nói chuyện với đồ ngốc: "Mấy cái này mà cần phải biết sao? Cô điên à?"
Tần Thái từ từ nắm chặt tấm ảnh, đôi mắt tràn khí lạnh, Tần Tiểu Quý bị thương liên tiếp ba ngày, đều rất nhỏ, vừa đủ nằm ngoài năng lực của cô.
Mà chuyện Chu Bích Hoa chết đi sống lại vốn là trái ý trời, Tiên Tri cũng không nhìn được tương lai đó.
Nếu đây không phải là trùng hợp, vậy là ai đang thao túng tất cả?
Người này chắc chắn rất hiểu Tiên Tri, hắn có thể tinh tường tìm được điểm mù của Tiên Tri.
Đương nhiên người này có năng lực sửa mệnh nghịch thiên, vận mệnh mỗi người rất phức tạp, muốn thay đổi những thứ nhỏ nhỏ thì càng khó, chứng tỏ thực lực của người này.
Hắn bày mưu, như lưới trời không kẽ hở.
Là ai?
Sáng thứ bảy, Tần Thái chưa rời giường, dang nằm trong ngực Đàm Tiếu phát ngốc, bỗng người làm cầm theo điện thoại bàn đi lên, người gọi là Tần Thế Huy.
"Con gái, mẹ con vừa mới mất, cha cũng biết tâm tình con không vui, vốn dĩ không định gọi con về nhà sớm vậy đâu.
Nhưng tuổi cha đã lớn, cả đời chỉ có nhà ta, vẫn nên là ở bên nhau nhiều hơn.
Chủ nhật nếu con không đi công tác thì về nhà với cha và các anh em đi." Giọng nói Tần Thế Huy rất cảm khái, vừa thương cảm lại chân thành.
Đàm Tiếu cúi đầu nhìn biểu cảm Tần Thái, căn bản là cô không có phản ứng gì, giọng nói lại giống như Tần Thế Huy, đủ chân thành: "Cha, sau khi mẹ mất con mới biết được ý nghĩa của người thân, ngày mai nhất định con sẽ về, cha hãy bớt đau buồn."
Tần Thế Huy thở dài: "Con ngoan, thành tựu lớn nhất đời này của cha chính là các con."
Tần Thái nhợt nhạt trả lời: "Con sẽ cho cha hãnh diện."
Hai người lại nói thêm một lát, cuối cùng là Tần Thế Huy tắt điện thoại.
Đàm Tiếu dùng cằm cọ cọ cô: "Cái biểu cảm không âm không dương này là sao? Ngày mai cô thật sự muốn về xem cái người cha hai mươi vạn một tháng đó à?"
Tần Thái lật người, dán mặt vào Đàm Tiếu, dịu dàng hơn rất nhiều: "Người cha đáng quý như thế, nếu tôi không về thì uổng cho ý tốt của Nhị gia đúng không?"
Đàm Tiếu sờ đầu cô, nhẹ giọng: "Đừng buồn."
Ngày hôm sau, quả nhiên Tần Thái hủy đơn yêu cầu của một khách hàng VIP, cùng Đàm Tiếu trở về trấn Chu Dương.
Việc cô đến đây, người trong trấn có kính sợ, cũng có thóa mạ.
Nhưng phản ứng chung đều là né xa ba thước.
Mẹ Tần không còn, trong nhà không còn ai nấu ăn.
Tần Lão Nhị đơn giản là đặt đồ ăn của quán.
Tần Thái lấy từ trong xe ra một thứ cao tầm nửa thân người, được phủ vải đỏ.
Lúc Tần Lão Nhị ra đón cô, còn luôn cố nhìn đó là gì.
Tần Thái đưa vào trong nhà: "Cha, con lớn vậy còn chưa mua được gì cho nhà, nay con mua tượng Quan Âm này coi như là thêm bài trí."
Vải đỏ xốc lên, Tần Lão Nhị chỉ thấy hoa mắt, tượng Quan Âm bằng vàng sáng đến lóa mắt, cao tầm nửa thân người, điêu khắc giống như thật, nhìn có vẻ nặng không dưới trăm cân.
Này....là vàng ròng sao?
Tần Lão Nhị nuốt nước miếng.
Nhưng đây chỉ là ít, Đàm Tiếu cho ông ta một đồng hồ kim cương, mấy bộ quần áo cắt may riêng, một cái áo sơ mi thôi là đã hai vạn.
Tần Lão Nhị cười không khép được miệng, ông ta giả vờ xót,
"Con mua mấy thứ này làm gì, lãng phí tiền quá!" tuy là nói thế, ông ấy ôm đống đồ không buông.
Tần Thái cười rất "hiếu thuận": "Con chỉ còn một mình cha, không hiếu kính cha thì hiếu kính ai?"
Anh hai của cô đã tốt nghiệp đại học, còn mới có bạn gái.
Hắn ta biết hàng hơn so với Tần Lão Nhị, biết những thứ này có bao nhiêu giá trị.
Nhưng vì lần trước vụ tìm việc sau khi tốt nghiệp không thành, từ đó đến giờ không thèm nói chuyện với cô.
Lúc này mở miệng rất tự nhiên: "Em tư phát tài rồi nha."
Tần Thái cười nhạt: "Nhị ca nói gì vậy, chúng ta là con cái, nên phụng dưỡng cha mẹ một chút không phải sao?"
Hắn cũng thuận theo: "Đúng vậy, em tư thật là hiểu chuyện."
Tần Lão Nhị đi vào trong thử quần áo, hắn đi đến gần cô, rót cho cô ly nước rồi cả lúc sau mới nói: "Em tư, chị dâu em...chắc em chưa gặp đúng không? Hôm nào anh đưa đến cho em gặp."
Tần Thái đồng ý thỏa mái, hắn nhìn Tần Thái không có gì khó chịu, lại nói tiếp: "Em tư, em xem em cứ mua cho cha mấy quần áo, đồng hồ xịn thế làm gì, cha đã lớn tuổi có ích lợi gì đâu? Chị dâu...vẫn luôn thích túi LV..."
Đương nhiên cô hiểu: "Anh hai, chỉ là một cái túi mà thôi, chủ nhật tuần sau anh đưa chị dâu về nhà cũng chúng ta ăn bữa cơm đi."
Biểu cảm anh hai cô thiện lương hơn rất nhiều: "Đúng đúng, điều đó phải làm! Nào em tư mau ăn cơm.
Xem cha hồ đồ chưa kìa, chưa mua gì cho em tư uống hết, em muốn uống gì cứ nói, anh hai mua cho em."
Tần Thái kéo Đàm Tiếu ngồi xuống bàn: "Em uống gì cũng được, chỉ có anh ấy vừa phẫu thuật xong, mua sữa chua là được."
Hắn nhanh chóng đi mua, Đàm Tiếu sờ sờ đầu cô: "Vì sao kéo tôi tới đây?"
Tần Thái vẫn cười như vậy, nhưng nói rất nhỏ: "Một mình ngồi đây sẽ thấy cô đơn."
Đang nói chuyện, Tần Lão Nhị đi từ trong phòng ra: "Ai da, bộ quần áo này thật vừa người làm sao."
Đàm Tiếu liếc mắt sang nhìn Tần Thái một cái, cười rất nho nhã lễ độ: "Chú Tần, đây vốn dĩ là đồ may đo riêng mà."
Tần Thế Huy vui vẻ ra mặt, một cuối tuần cha từ con có hiếu, anh em hiền lành, có thể nói là hòa thuận vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...