Vương Quốc Màu Xám


deyun
Hôm sau, người phụ nữ tự xưng là Đào Nương, phụ trách chính của Tiêu Dao Các giảng giải các quy củ cho Tần Thái.

"Hiện tại Tiêu Dao các có 672 công chúa và 500 thiếu gia thường trú, số lượng lưu động tầm 300 đến 700 người.

Những người thường trú đều được có số hiệu, giá cả thì niêm yết tại đài phục vụ, cũng có thể thương lượng."
Tần Thái ngơ ngác: "Cái này tôi không cần biết đâu..."
Đào Nương vờ như không nghe: "Toàn bộ các công chúa và thiếu gia đều có thể bao đêm, tiếp nhận yêu cầu tất cả thể loại tình thú, nhưng không được ra khỏi phạm vi của Tiêu Dao các, ai cũng không được."
"Bên này sẽ bắt đầu biểu diễn lúc 8 giờ." Đào Nương chỉ vào sân khấu giữa hồ nước "Có thể hội viên được xem miễn phí, có tặng rượu, nếu chi tiêu vượt quá mức quy định thì bắt đầu thu, cũng có thể trừ thẳng vào thẻ."
Tần Thái biết thẻ đó chính là thẻ lưu số phúc thọ mà cô từng có.

Cô không nói gì cứ bước theo Đào Nương: "Đây là phòng riêng, dùng làm gì chắc cô cũng hiểu.

Tính phí theo giờ, không bao gồm phí xem sân khấu.

Không có điều kiện thì bất kì nơi nào như sảnh ngoài, bụi cỏ đều được.

Nhưng không được ra khỏi Tiêu Dao các."
Tần Thái phục, rốt cuộc là nhậm chức bộ trưởng Nhân Gian hay bộ trưởng khách làng chơi vậy?
Đào Nương vẫn chưa nói xong: "Có thể chơi các loại tình thú với công chúa và thiếu gia, đến chết cũng không được phản kháng, càng không được giả chết."
"...."
"Lầu hai có sòng bạc, mỗi thẻ hội viên đều có ưu đãi.

Sinh nhật được miễn phí một ngày, ngày hội pháp định cũng vậy.

Hoàn thành nhiệm vụ của Tiêu Dao các sẽ được nhận phí tương đương, danh sách nhiệm vụ xem tại màn hình trước đài chính."
= =
Nghe xong, Tần Thái chỉ hình dung được một từ.

Bạo Lực!!!
Buổi tối về đến nhà, một thân ám đầy mùi son phấn.

Cô không dám chạm vào những công chúa thiếu gia đó dù chỉ là cọng tóc.


Mấy nay Sa Ưng về nhà sớm, ba người ngồi cùng nhau, lúc này mới quay trở lại thế giới loài người.

Tang Cốt Nê có rất nhiều hứng thú.

Mỗi lần nó đi đâu đó, trở về đều vác theo thức ăn tươi mới đưa cho Đàm Tiếu nấu cơm.

Hầu như trong nhà không phải mua gì nhiều.

Tối đến, Tần Thái đang xem TV thì nó lén lút kéo Đàm Tiếu sang một bên, thấp giọng hỏi: "Cô ta sẽ không đi nữa chứ?"
Thính lực của Tần Thái sao có thể không nghe được, lòng cảm thấy ấm áp, rồi lại có chút lo lắng.

Cái cây dâu này chỉ nằm ngốc ở đây, liền xem nơi này như nhà của nó.

Nó mới là đứa không chịu được biệt ly đúng không?
Nghĩ đến đấy, Tần Thái gọi nó tới: "Tang Cốt Nê, người đem cái kính lại đây."
Tức khắc tinh thần Tang Cốt Nê hứng khởi: "Cô có thể đánh thức nó sao?"
Tần Thái phất tay: "Nói nhiều quá, cứ cầm lại đây."
Lát sau, nó nâng kính Côn Luân đưa cô.

Thân kính được mài bóng lưỡng, hai chữ GX được chạm khắc đơn giản không hề thu hút.

Tần Thái cầm kính đi xuống tầng hầm.

Thông Dương Tử có thể tìm được tài liệu để luyện hóa A Lan, như vậy chứng minh hắn khá tinh thông với chuyện luyện pháp bảo.

Nếu đã vậy, thì chắc sẽ biết cách chữa trị.

Bạch Cập chỉ tạt bát máu chó đen vào cái kính, đáng lẽ không đến mức bị thương hoàn toàn mới đúng.

Tần Thái tập trung vào "nội tồn: của hồn phách Thông Dương Tử, rất nhanh đã tìm ra phương pháp khai dương lại vật bị ô nhiễm bởi uế khí.

Cô dựa theo kí ức hắn ta vẽ lại tấm phù chú, dùng pháp chú đánh lên tấm kính.

Chuyện không có gì khó, nhưng cần máu của pháp tạo nên huyết kế để khai quang.


Nhưng thân thể cô không có máu.

Cô ngồi suy nghĩ cả tiếng, đối với cái cây kia thì tấm kính này quan trọng hơn cô nghĩ rất nhiều.

Đây là đồng bọn, là bạn bè của nó chứ không phải là pháp khí thông thường.

Nó ở đây lâu như vậy, mỗi ngày đều ngốc chôn mình ở vườn hoa, chẳng mấy ai có thời gian trò chuyện với nó.

Tần Thái cắn răng quyết định, đi lên trên bảo Đàm Tiếu tìm một cây kim dài thật dài, càng mỏng càng tốt.

Đàm Tiếu không hiểu gì, nhưng cũng đi tìm.

Lát sau anh cầm về một cây kim cùng để châm cứu.

Tần Thái cầm kim, cởi bỏ áo bên ngoài cùng nội y, đâm một phát vào ngực trái.

Đàm Tiếu biến sắc, bắt lấy tay cô: "Cô muốn tự sát à!"
Tần Thái tức giận: "Tôi muốn tự sát thì phải dùng kiếm gỗ đào, đây chỉ lấy chút máu thôi."
Đàm Tiếu không cho cô đâm nữa, lớn tiếng gọi Sa Ưng đến.

Sa Ưng mặc áo ngủ lững thững tới, nghe Tần Thái giải thích, liền cầm lấy cây kim trong tay cô, một nhát đâm thẳng vào ngực.

Hầu như sách cổ ghi chép lại, muốn giết quỷ hút máu ma cà rồng phải phá hủy tim của nó.

Cương thi không khác lắm, chỉ là không có tim.

Lúc biến thành cương thi, tim sẽ hóa thành hạch tâm.

Nơi này đủ khả năng lọc máu tươi.

Máu thuộc thủy, màu đỏ lại thuộc hỏa.


Trong thủy có hỏa là thuộc tính khó đạt đến.

Cho nên máu có tác dụng cân bằng âm dương rất tốt, đối với cương thi là thứ đại bổ.

Không phải bổ vì linh khí, mà trong lúc vô tình cơ thể cương thi hấp thu dương khí bên ngoài, gặp âm khí bên trong tại hạch tâm.

Ban đêm cũng có dương khí, máu là vật giúp trung hòa dương khí đi vào không làm hại cương thi.

Nói cách khác, không có linh khí cùng lắm là tu vi trì trệ không tiến thôi.

Nhưng không có máu, cho dù cương thi không bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, thì dương khí vẫn không dung hợp với âm khí, từ đó tích lũy dần đến chết ngắt.

Hạch tâm cũng là thứ quan trong nhất đối với cương thi.

Hành động của Sa Ưng tuy nhanh mà cẩn thận, lấy máu của Tần Thái thì phải lấy cẩn thận, nếu không ngày mai mặt báo của thành phố Tam Họa sẽ ghi về cuộc thảm sát trong một biệt thự.

Kim đâm vào ngực, ban đầu còn chưa có gì, lúc vừa chạm đến nội hạch Tần Thái liền nắm chặt lấy tay Sa Ưng, Sa Ưng kinh ngạc quát: "Đứng im."
Đàm Tiếu lập tức ôm Tần Thái lại: "Đau không? Hay đừng lấy nữa, cái kính kia cũng không có tác dụng gì lớn."
Sa Ưng không dám tiếp tục, nhìn Tần Thái hỏi ý kiến.

Tần Thái hít sâu một hơi, lúc sau vẫn mở miệng: "Không sao, tiếp tục đi."
Sa Ưng vẫn thấy sợ: "Hay là cô thoát ra đi, nếu không sẽ cử động."
Tần Thái vừa chui ra khỏi thân thể, Sa Ưng đâm vào nội hạch lấy một giọt máu.

Cũng may im châm cứu rất nhỏ, không ảnh hưởng gì nhiều, Tần Thái nhập vào lại.

Đàm Tiếu cùng Sa Ưng xuống tầng hầm với cô, pháp chú không có gì phức tạp, đốt giọt máu đốt bằng phù, hóa thành nước rồi thanh tẩy pháp khí.

Mặt kính xám xịt từ từ sáng trong lên.

Tần Thái đặt nó ở nơi giàu linh khí nhất, lát sau nó đã đứng lên, ẹo trái ẹo phải, nhảy qua nhảy lại.

Cuối cùng nhìn thấy Tần Thái liền hét lớn một tiếng: "Người xấu!!"
Tần Thái thấy nó đã ổn, liền xách đến vườn hoa.

Nó cực lực giãy giụa trên tay cô, còn chửi ầm lên: "Ngươi là người xấu, dám gạt ta! Chủ nhân của ta nhất định sẽ giết ngươi, băm người thành trăm mảnh!!"
Âm thanh của nó lan xa, Tang Cốt Nê nhảy ra khỏi đống đất: "Kính?!"
nó quay người lại, hoài nghi gọi: "Chủ nhân?"
Tang Cốt Nê chạy tới, nhẹ nhàng cầm lấy nó: "Ngươi ngủ thật lâu, giờ thì tỉnh rồi sao!!"
Kính ngơ ngác nhìn Tang Cốt Nê: "Nghe giọng rất giống chủ nhân..." Nó lại nhìn bốn phía: "Chủ nhân?! Sao người lại bị tên yêu nữ kia cầm tù ở đây?!"

Nó nhận ra nơi này là địa bàn của Tần Thái, bởi lúc lén đi trộm tấm da người đã đi ngang qua.

Nó òa khóc: "Tên yêu nữ kia có đánh mắng người không? Có bị bỏ đói không? Không bị sao...? Dưa ca nói một khi bị loài người giam giữ, chắc chắn sẽ không giữ được cái gọi là cúc hoa, chủ nhân ơi còn cúc hoa không....huhu...không còn cũng đừng buồn, ngày mai sẽ lành thôi..."
"...."
Tần Thái vô lực nhìn lên trời, ngươi có sức tưởng tượng phong phú như vậy, ta còn có thể nói gì?
Hôm nay Sa Ưng đang có chuyện muốn nói, anh xem xét thân thể của Tần Thái trước xem có để lại di chứng gì sau khi lấy máu hay không, sắc mặt Sa Ưng dần nghiêm túc: "Cô có biết tôi đã nghe được chuyện gì không?"
Tần Thái đã đổi thân thể, ngồi phịch xuống sô pha: "Chuyện gì?"
Sa Ưng nhìn thẳng cô: "Tôi nghe nói có người boa cho Nhị gia hai trăm đồng."
Tần Thái nổi giận: "Đàm Tiếu, có phải anh nói không?!"
Đàm Tiếu bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu thư của tôi ơi, lời này vừa nghe là biết do nhóm người hầu bát quái rồi."
Mặt Tần Thái nóng lên, nhưng Sa Ưng không phải muốn nói đến chuyện này: "Cô không thể cứ mãi như thế này, thân đã là bộ trưởng bộ Tài Nguyên của Nhân Gian, dù không xuống được phòng bếp thì thôi, nhưng phải nắm được phòng khách chứ."
Tần Thái phát hoảng: "Kia bếp...từ nhỏ tôi đã..."
Sa Ưng rất kiên quyết: "Cho nên phải học." anh quay đầu lại hỏi Đàm Tiếu đứng phía sau: "Mỗi tháng cô ấy có tiêu xài quá tay không?"
Đàm Tiếu biết rõ Tần Thái có bao nhiêu tài sản: "Không, tháng trước cô ấy có tổng cộng 306 vạn 7892 đồng (tức hơn 3 tỷ nhân dân tệ), tháng này không tiếp khách tới chữa nên chỉ thu được 35 vạn.

Sinh hoạt phí của Triệu An Nhã 2 vạn, thẻ tín dụng của Thiếu Lợi Minh còn 27 vạn 6702 đồng, cộng thêm phí điện nước nhà Thiếu Lợi Minh, phí bất động sản gì gì đó, còn tầm 30 vạn.

Hiện tại cô ấy có 311 vạn 7882 đồng...!à, ngân hàng trừ mười đồng tiền phí quản lý năm."
= =
Cô không ngờ luôn đó.

Sa Ưng đưa ra một danh sách: "Bắt đầu từ ngày mai, cô phải học âm nhạc thường thức.

Cuối tuần đi xem nhạc hội, một lần xem kịch sân khấu.

Sau khi xem xong viết cho tôi bài luận cảm nghĩ.

Mỗi tuần ba lần đi ăn tiệm cơm Tây, không được giúp cô ấy chọn món.

Học phẩm rượu, về sau không cần mua quần áo bên ngoài, tới cửa hàng định chế lấy số đo cô ấy rồi may."
Đàm Tiếu nhanh chóng ghi chép lại: "Ừ, tôi sẽ sắp xếp."
Tần Thái tuyệt vọng: "Tôi cảm thấy mấy cái này không cần thiết đâu, mấy năm vừa rồi vẫn rất ổn mà."
Sa Ưng không nói lời nào, Đàm Tiếu tất nhiên không đồng tình với cô.

Tần Thái muốn khóc: "Các người không thể như vậy!!"
Đàm Tiếu ôm cô vào lòng, thật lâu mới nói: "Anh ta nói rất đúng, thân phận cô giờ đã khác, phải học cách tiêu tiền, dung nhập vào giới thượng lưu."
Vẻ mặt Tần Thái đáng thương: "Đàm Tiếu, tôi không thích rượu vang đỏ, tôi thấy nước sôi để nguội thêm xíu đường còn ngon hơn."
"Lăn!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui