Vương Quốc Màu Xám


Bạch Hà không nói thêm gì nữa, cái đầu nhỏ của Tần Thái đã hiểu ra: Vị tôn chủ kia xem ra là người có quyền thế, có nhà có xe có ‘tiểu đệ’, tầm cỡ vậy mà phải tới nông thôn mua vợ với giá trên trời, diện mạo chắc là.
Chỉ e không đủ lời để diễn tả.
Sau khi biết cảnh ngộ của mình, Tần Thái lại bình tĩnh hơn.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Hà, cô biết sư phụ mình cũng là bất đắc dĩ, cô hạ giọng an ủi sư phụ: “Thực ra sư phụ không cần phải buồn, như thế này còn tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Thân phận tôi cũng chẳng cao quý gì, lấy thì lấy.”
Bạch Hà thoáng ngẩn người, hồi lâu giơ tay lên xoa đầu Tần Thái, “Nếu cô không phải là tiên tri, sư phụ sẽ đưa cô về nhà.”
Tần Thái ngẩng lên nhìn anh cười, rồi gật gật đầu.
Nhưng tình hình thực tế, còn tệ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
Trưởng lão của Trật Tự là Lã Liệt Thạch, hai bên tóc mai điểm bạc, nhưng khuôn mặt thì trắng trẻo trẻ trung, nhìn chỉ khoảng ở độ tuổi tứ tuần.

Anh ta nhanh nhẹn bước lên phía trước, lúc này Tần Thái mới để ý, căn phòng giống như một giảng đường, chỗ ngồi phân chia như bậc cầu thang, cô và Bạch Hà ngồi ở hàng đầu tiên.
Bên trên nhìn giống như bục giảng, ở đấy đặt một chiếc bàn màu trắng rất lớn.

Lã Liệt Thạch đi đến trước mặt Tần Thái, quan sát cô rất chăm chú.


Tần Thái định đứng dậy, Bạch Hà lại nhẹ nhàng nhắc nhở: “Không cần.”
Một lúc sau, Lã Liệt Thạch lên tiếng, “Tối qua Tần tiểu thư ngủ có ngon không?”
Lưỡi Tần Thái như cứng lại: “Cũng.cũng ngon.”
Lã Liệt Thạch khẽ gật đầu, mặc dù trong ánh mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo, nhưng thần thái cử chỉ lại vô cùng cung kính: “Xin hỏi Tần tiểu thư, tối qua có mơ thấy gì không?”
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, Tần Thái hơi căng thẳng, hai tay túm chặt gấu áo: “Mơ thấy một chiếc cầu thang trong suốt, rất cao rất dài.”
Cô ngượng ngùng không dám kể tiếp, tối hôm qua đúng là cô mơ thấy một chiếc cầu thang rất dài, càng xấu hổ hơn là, cô còn mơ thấy ở bậc cuối cùng của cầu thang, một người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn dịu dàng ôm chặt lấy cô.
Khung cảnh khi đó rất đẹp, xung quanh là nước biển xanh thẫm, cô đứng trên mỏm đá màu xám, người đàn ông đó nhẹ nhàng ôm cô, ánh triều dương chầm chậm dâng lên sau lưng anh ta, họ dường như chìm trong những tia nắng hoàng hôn.
Chỉ có điều một giấc mơ như thế, làm sao cô dám kể ra đây?
Mới nghe được đoạn đầu tiên của giấc mơ, sắc mặt Lã Liệt Thạch thay đổi rất rõ ràng: Anh ta hơi cúi người xuống đỡ Tần Thái đứng lên, dắt cô đi về phía ‘bục giảng’.

Sau đó dừng lại trước bức tường trước mặt, anh ta khẽ nói: “Đi đi, Tần tiểu thư.”
Tần Thái tức tới mức suýt thì nghẹn cả thở.
Bố khỉ, trước mặt có bức tường chắn thế này tôi có thể đi đâu?
Cũng may Lã Liệt Thạch lại nói tiếp: “Men theo ký ức trong giấc mơ, vào đi.”
Kể ra thì cũng lạ, rõ ràng đó là một giấc mơ, nhưng Tần Thái vẫn nhớ rất rõ hướng của chiếc cầu thang ấy.

Cô nhấc chân, thăm dò bước đến nơi đặt chiếc cầu thang trong suốt kia, và khi đặt chân xuống đúng là đã chạm vào một vật cứng.
Tần Thái bắt đầu an tâm hơn, chầm chậm bước lên bậc thứ hai.


Phía sau cô, Bạch Hà khe khẽ thở dài.
Trong bộ máy quản lý cấp cao của Trật Tự, những người có thể cùng tiên tri và trưởng lão bước lên tầng trên cùng của Bất Ki Các không nhiều.

Tần Thái đi một lúc, xung quanh càng ngày càng tối, ánh sáng bị nuốt dần từng chút từng chút một, tất cả đều phải dựa vào trí nhớ của cô rồi.
Sau lưng cô có tám người luôn theo sát, mỗi bước đi của họ đều nghiêm ngặt đặt vào đúng dấu chân đi trước của cô.

Đôi mắt của những người này hình như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của việc không có ánh sáng, chỉ khổ cho Tần Thái.
Trèo được khoảng một nửa cầu thang, áo Tần Thái đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này cô mới nhận thấy, thì ra tòa kiến trúc này là hình tròn, chỉ có điều một nửa bên dưới phát sáng, nên nhìn lại tưởng hình bán nguyệt.

Nửa bên trên tối tăm không ánh sáng, nhìn như không tồn tại.
Không biết bao nhiêu lâu sau, trước mặt cô cuối cùng cũng đã lại sáng bừng.

Tần Thái phát hiện ra mình đang đứng ở cuối một hành lang, trước mặt là một cánh cửa bằng đồng rất lớn.


Bên trên có khắc câu chuyện thần thoại Bàn Cổ khai thiên lập địa địa, mắt trái hóa thành mặt trời, mắt phải hóa thành mặt trăng, thân hóa thành núi hồ sông biển.

Chỉ là thời gian đã lâu, nên màu sắc nhìn rất cũ.
Quay đầu nhìn lại phía sau, Tần Thái đột nhiên không biết phải nói gì: Tám người đi theo sau cô, Bạch Hà mặc đồ Trung Sơn, Lã Liệt Thạch mặc áo dài, sáu người còn lại mặc như sau: Trang phục thời Thanh, Đường, hay vest thì cũng thôi, lại còn có người khoác tấm da thú.
Bàn cồ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Đây cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo.
Mẹ ơi, đủ các thành phần lịch sử rồi đấy.
Tần Thái đứng trước cánh cửa bằng đồng, vốn định đợi Lã Liệt Thạch dùng chìa mở ra, nhưng Lã Liệt Thạch đứng sau cô, hoàn toàn không có ý định bước lên mở cửa.

Tần Thái đợi mãi, đành giơ tay đẩy cửa.

Nhưng vừa giơ tay ra cô đã sững lại ngay.
Bàn tay phải của cô đặt lên cánh cửa, còn chưa dùng lực, thì xung quanh bàn tay đã nứt ra một đường như sóng gợn, lúc sau, những hình vẽ rỉ sét của mặt trời, mặt trăng, sao, núi hồ sông biển trên cánh cửa bằng đồng đó bỗng trở nên sống động, như mới được ban tặng cho sinh mạng vậy.
Cánh cửa nặng nề cạch một tiếng rồi mở ra.
Tần Thái nhìn nhìn phía sau, bắt gặp ánh mắt cổ vũ của Bạch Hà, cô giơ tay đẩy cửa, chỉ thấy đằng sau cánh cửa là một thảm cỏ xanh rờn, ánh mắt trời rạng rỡ, trước thảm cỏ là một dòng sông nhỏ bình lặng, hai bên bờ sông mọc đủ các loại hoa năm màu sáu sắc.
Điều khiến người ta kinh ngạc là, trong đám đá ngổn ngang bên bờ sông, có một người đang ngồi, giống như một bức tượng ngọc à không! Tần Thái bước lại gần nhìn, cô phát hiện ra đó đúng là một bức tượng ngọc.

To bằng người thật, được điêu khác chạm trổ khá tỉ mỉ, ngay cả vẻ u sầu trong ánh mắt cũng được khắc rất sống động, nhìn nhận ra ngay.
Tần Thái vuốt ve bức tượng, bất giác buông lời tán dương: “Bức tượng này, khắc giống người thật.”
“Khụ” , vẻ mặt của tám người đứng sau cô có phần cổ quái, Tần Thái không nhận thấy điều đó, cô đi một mạch lên đây, đã rất mệt rồi, nên ngồi xuống, đặt nửa mông lên vai bức tượng: “Tiếp theo phải làm gì, các người nói đi.”

Tám người kia bao gồm cả Lã Liệt Thạch và Bạch Hà trong đó, nhất loạt quỳ xuống, cất giọng đều đều như đã kinh qua trăm nghìn lần luyện tập: “Bái kiến tôn chủ, bái kiến tiên tri.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Thái là bước tới đỡ Bạch Hà, đỡ Bạch Hà đứng dậy xong cô mới giật mình: “Tôn.tôn chủ đã đến rồi?”
Ánh mắt Bạch Hà phức tạp, cuối cùng chầm chậm gật đầu.

Tần Thái nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức tượng.

Cô băn khoăn không hiểu: “Ở đâu?”
Nhìn theo ánh mắt Bạch Hà, ánh mắt nhìn về phía bức tượng ngọc với tư thế ngồi rất nghiêm nghị kia.
Tần Thái hóa đá tại chỗ: “Tôn giả mà các người nói, chính là bức tượng được tạc bằng ngọc này?”
Bạch Hà không nỡ nhìn vào mắt cô, quay đầu đi chỗ khác.

Lữ Liệt Thạch trả lời một cách khẳng định: “Bẩm tiên tri đại nhân, đúng thế.”
Tần Thái chầm chạp dịch người khỏi bức tượng, đầu óc hỗn loạn không biết nên nghĩ gì: “Vì vậytôi phải lấy một bức tượng sao?”
Không ai trả lời cô, bởi vì câu trả lời đã rõ ràng quá rồi.

Tần Thái vui buồn lẫn lộn.
Vui, vì cô giữ được trinh tiết.
Buồn, cô phải giữ trinh tiết cả đời.
Việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui