Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
deyun
Lúc tới trung tâm huấn luyện, vừa đúng 11 giờ.
Sa Ưng bảo Tần Thái đi thay đồ : " Trước tiên làm nóng người cái đã."
Tần Thái còn nói thầm: " Tôi đã thay thân thể khác, sức lực của nó rất yếu."
Sa Ưng lắc đầu: " Trước cứ dùng thử đi."
Lực đạo của thân thể này không lớn, Sa Ưng phân phó chạy một trăm mét để làm nóng. Tần Thái dùng 34 phút, nếu là thân thể của mình thì có thể nhanh hơn chút,
Lúc chạy xong, Sa Ưng đưa khăn lông cho cô, thanh âm cực kỳ sủng nịnh làm Tần Thái muốn nôn: " Cứ tưởng thật sự muốn học, thì ra là cần tôi bồi cô chơi sao?"
Tần Thái không hiểu: " Đương nhiên là học, tôi đã vất vả tới đây."
Sa Ưng ôm lấy đầu vai cô, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên cái trán của cô. Tần Thái không rõ lý do, lại nghe anh ta ôn nhu nói: " Được."
" Phần hai của huấn luyện, cách chiến đấu cơ bản." Âm thanh anh ta trở nên nhẹ nhàng vui vẻ, Tần Thái còn chưa nói gì, liền thấy có một người đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Sa Ưng còn đặc biệt cẩn thận giúp Tần Thái lau mồ hôi: " Ngoan, đi thôi."
Đi lên đài tập , Tần Thái lôi mười tám đại tổ tông nhà Sa Ưng ra mà mắng—— má nó, kia là huấn luyện viên Nhan Nguyệt Dung mà aaaa!
Tuy Nhan Nguyệt Dung chi là giảng sư của trung tâm huấn luyện, nhưng có thể làm giảng sư của các Thủ Vọng Giả, khẳng định là có tài năng. Lúc Tần Thái cùng Sa Ưng đi vào thì cô ta đã chú ý đến. Khi Tần Thái vào bãi tập, cô ta còn đứng yên được sao?
Nhan Nguyệt Dung lập tức cởi bỏ áo ngoài, đổi sang đồ huấn luyện: " Huấn luyện viên Sa tự mình mang người tới đây, chắc chắn tôi sẽ chú tâm đến thật tốt."
Tần Thái rơi lệ, Sa Ưng còn vỗ vỗ bả vai cô, Vẻ mặt rất thành khẩn: " Làm ơn đi mà."
Nhan Nguyệt Dung rất nhanh đã hoàn thành bài tập khởi động: " Đầu tiên là trận đấu với người thật. Trong chiến đấu, quan trọng nhất là lực xuất ra vừa tĩnh vừa động, cách di chuyển cũng rất quan trọng, ví dụ như khoảng cách bước chân, hướng di chuyển...."
Bước đi cô ta biến hóa không ngừng, Tần Thái nhìn rất chuyên tâm, không chú ý đến câu tiếp theo của cô ta.
" Còn có quyền pháp.... Ví dụ như đấm thẳng!" Cô ta đột nhiên ra quyền, cực kỳ chính xác mà đánh lên mũi Tần Thái.
ĐM!!
Tuy rằng thân thể này chỉ chuyển tải 80% đau đớn, nhưng vẫn rất đau có biết không? Nước mũi, máu và nước mắt Tần Thái trộn lẫn vào nhau, đối diện là biểu tình nghiêm túc của Nhan Nguyệt Dung: " Còn có bãi quyền!!"
Cô ra đánh một quyền vào má phải Tần Thái: " Còn có câu quyền...."
.....
Chịu đựng thêm mấy quyền cước, Tần Thái đã nằm sấp xuống đất, thật vất vả bò dậy, Nhan Nguyệt Dung còn chưa muốn kết thúc " huấn luyện": " Còn có đánh bằng khuỷu tay, ví dụ như này..."
" A!!"
" Đánh như này."
" Ngao!!"
" Còn có chân trước, đá sườn, chính đỉnh đầu gối..."
......
Ba tiếng sau, Sa Ưng tới " bổ sung điện" cho Tần Thái, Nhan Nguyệt Dung mặt đầy nhu tình làm trò xoa xoa vai Tần Thái.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, Sa Ưng biết sóng ngầm rất dữ dội—— Tần Thái đã bị đánh sưng lên giống như cái đầu heo, anh ta có hai cái đầu cũng không dấy lên nổi tâm tư khác.
Sáu giờ chiều, tất cả mọi người đi ăn cơm, Tần Thái vẫn còn nằm giữa sân huấn luyện. Sa Ưng đã thay xong quần áo, đứng đợi nửa ngày, thậm chí đã gọi cho Đàm Tiếu yêu cầu thực đơn lý tưởng cho tối nay. Anh ta đanh nói rất hăng say —— tuy rằng Đàm Tiếu chỉ trả lời: " Cút".
" Này... phải về chứ, nằm trên mặt đất rất mát sao?" Anh ta nhặt một hòn đá nhỏ rồi ném qua, Tần Thái tức giận mắng to: " Sa Ưng anh căn bản là cố ý muốn chỉnh tôi! Khốn nạn!!"
Sa Ưng lấy khăn ướt lau lau tay: " Oan cho tôi nha, chính cô đã nói muốn học hành đàng hoàng."
Tần Thái dựa vào cửa xe mà thở dốc: " Tôi không cần thân thể này nữa, đau chết mất."
Sa Ưng rất thong thả ung dung lái xe: " Tập huấn mấy ngày tới đây còn cần dùng nó."
Căn bản Tần Thái không nghe : " Anh đi chết đi!!"
Trở về biệt thự, Đàm Tiếu bị hù cho nhảy dựng: " ..... làm sao thế này?"
Tần Thái nhào vào lồng ngực Đàm Tiếu, khóc không thành tiếng: " Đàm Tiếu.... Ư ư ư Đàm Tiếu....."
Đàm Tiếu vô cùng đau lòng, ôm cô chạy nhanh về phòng: " Được rồi được rồi, trước tiên đi đổi lại thân thể đã."
Tần Thái đổi xong thân thể rồi lại cảm thấy không ổn—— lưỡi hái giấy trên cổ tay cô đã biến thành vũ khí.
Sa Ưng cũng phát giác ra được, cảm giác đó quá kỳ quái, như là oán khí, lại không có sự âm trầm của lệ quỷ chân chính.
Anh ta nhanh chóng lên lầu, cùng Tần Thái đang bối rối đứng trước hàng hiên. Đàm Tiếu dang rửa bát đũa, thấy thế thì khó hiểu: " Làm sao vậy?"
Sắc mặt Tần Thái cực kỳ nghiêm trọng: " Đừng tới đây."
Sa Ưng mở thiên nhãn, tức khắc thần sắc chú mục: " Oán khí.,.... Sao lại có oán khí mãnh liệt như vậy?"
Tần Thái hoảng sợ thất sắc: " Chẳng lẽ là..... nó đã trở lại?" Sa Ưng cau mày: " Cái gì?"
Tần Thái nắm chắc lưỡi hái trên tay phải: " Oan nghiệt, tôi đem nó đi diệt khẩu....
" Đáng chết." Sa Ưng mắng một tiếng. Thứ oan nghiệt này vốn không hề có ký ức, nó chỉ biết dùng cách ác độc nhất mà báo thù. Nhưng đáng sợ hơn chính là, không phải đoạn oan nghiệt nào cũng biết nên báo thù ai.
Cho nên chúng nó rất khó tiêu tán.
Mà Tần Thái vì Ngô Tích kéo ra đoạn oan nghiệt này, ngoài việc Tần Thái muốn nó giết người, người nó chỉ nhớ rõ—— chính là Tần Thái. Mà hận nhất, cũng là người đã câu hồn phách nó ra khỏi chủ thể, làm nõ vĩnh viễn thống khổ cũng chính là Tần Thái.
Vì thế nên sau khô hút khô tinh khí của tên gia hỏa kia, người tiếp theo nó sẽ tìm đến đương nhiên là, Tần Thái.
Tần Thái đã mở thiên nhãn, có thể nhìn thấy đại khái bóng dáng của nó. Nó đang phiêu du trên không trung, có ánh sáng màu xanh lục nhè nhẹ, đẹp như một chuỗi đom đóm bay nhẹ nhàng.
Nhưng nếu dùng âm mắt thì có thể nhìn rõ cơ thể nó lúc nhúc những oan hồn đang tràn ngập oán khí.
Tần Thái không ngừng khua lưỡi hái đuổi nó đi chỗ khác, sau đó lui vào phòng, lấy ra một cái khóa hồn đàn, nhẹ nhàng niệm chú, thu nó vào. Cô không dám nói cho Sa Ưng biết đây là do cô làm, chỉ nói là từ trên người Ngô Tích.
Sa Ưng không hỏi nhiều, chỉ nói cho cô biết thứ này quá tổn hại âm đức, tận lực đừng dùng.
Bữa tối rất phong phú, tuy rằng Đàm Tiếu không chào đón Sa Ưng, nhưng đuổi không đi được. Đành phải chuẩn bị phần ăn cho ba người.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, Tần Thái cùng Đàm Tiếu rất thân mật, Đàm Tiếu lột vỏ tôm cho cô, chọn gạch cua. Mà Sa Ưng lại nhìn đến đồng hồ treo trên tường: " Ăn nhanh lên đi, chắc chắn có người đang chờ đấy."
= =
Lúc này Tần Thái mới nhớ phải đến chiếu cố Nguyệt Hiện.
Vội vàng ăn xong bữa tối, vốn dĩ Đàm Tiếu muốn đưa Tần Thái đi, Sa Ưng lại đẩy chén bát tới trước mặt: " Anh thật sự nên đi rửa bát đi."
Tần Thái cũng không muốn Đàm Tiếu đưa đi: " Tôi sẽ gọi xem, tối tới đón là được rồi."
Đàm Tiếu chuẩn bị áo bông thật kĩ càng cho cô: " Đi đường cẩn thận."
Bảy rưỡi rối, rất dễ gọi xe.
Tần Thái báo cho tài xế địa chỉ, từ chỗ này đến chỗ Bạch Cập nếu không bị kẹt xe, lộ trình cũng chỉ hơn ba mươi phút.
Tần Thái híp mắt ngủ gật, hôm nay ăn đánh một ngày, cô đã rất mệt. Chẳng được bao lâu, đột nhiên tài xế nói chuyện: " Hôm nay lái xe thật dễ, dọc đường đi không có chiếc xe nào hết."
Tần Thái tiếp một câu: " Lái xe dễ không phải là chuyện tốt sao...."
Đột nhiên cô mở to mắt, nhìn quanh ngoài xe, hôm nay là ngày cuối tuần. Đây còn là đường chính, bây giờ lại đúng đang giờ cao điểm.
Vì sao lại không thấy chiếc xe nào khác?
" Tài xế, ông mau dừng xe lại đi."
Tài xế không hiểu lý do, dừng lại ven đường. Tần Thái mở cửa xe, thình lình phát hiện tình hình lúc thấy trên xe hoàn toàn khác với lúc xuống xe—— bên ngoài xe đang là một câu cầy vượt, xe đang dừng ở biên giữa, nhìn phương hướng này thì chính là hướng về trường trung học Tam Họa.
Tài xế vừa nhìn đã há hốc mồm: " Này, chuyện gì đây? Chúng ta bị quỷ ám sao?"
Phía sau có hai chiếc xem, chúng chạy về hướng Tần Thái và vừa vặn kẹp xe Tần Thái đang đứng vào giữa.
Tần Thái âm thầm hối hận, không nên dừng xe lúc này, cô nhanh chóng lùi vào trong xe, ngay lập tức gọi điện cho Bạch Cập.
Đối phương có lẽ cũng đang xin chỉ thị, vẫn cứ không có động tĩnh gì. Nhưng Tần Thái gọi điện thoại đi liền bị họ phát giác, một tên trong chiếc SUV phía sau tiến lên. Tần Thái bảo tài xế xuống xe đi—— bây giờ bỏ ông ta mới là cứu ông ta.
Thân thể này của Tần Thái có thể chạy trốn rất nhanh—— nhưng trang bị của đối phương hơn cô rất nhiều. Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, bên hông cô đã tê rần, qua mấy chục giây mới cảm nhận được đau đớn.
Rõ ràng đối phương được chỉ thị, không bắn vào chỗ hiểm của cô.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, Tần Thái không thể chạy, đối phương cũng phát hiện nên không tiếp tục nổ súng. Bọn họ chậm rãi tiến đến gần, lần này so với bọn tra xét lần trước thì chính quy hơn một ít. Bọn họ nói cho Tần Thái nghe một loạt lệnh bắt: " Hội viên cấp D của Nhân Gian, Lam Trù, cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc giết chết hai tra xét của Trật Tự và một hiệp quản, một nhân loại bình thường, còn thay người nghịch thiên sửa mệnh. Đang có thanh tra của Trật Tự đang xét án, mau đi cùng chúng tôi.
Hắn cúi xuống rồi quấn lên người Tần Thái một vật rất giống rắn.
Tần Thái biết đó là dây thừng—— lần trước tên tra xét kia đã dùng nó trói cứng cô, thiếu chút nữa biến cô thành bánh chưng.
Dây thừng này có thể dùng tay cởi bỏ, hay dùng dao cắt thành từng đoạn, nhưng không thể dùng bất cứ loại đồ vật gì có quan hệ với huyền thuật. Nó giống vật lý, còn huyền thuật là hóa học.
Tên tra xét thô bạo xách Tần Thái lên nhét vào trong xe. Bên hông Tần Thái vẫn đang chảy máu, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác—— trong túi áo cô có khóa hồn đàn, bên trong đó là oan nghiệt đang điên cuồng tìm cô để báo thù.
Tần Thái chậm rãi lấy chiếc bình ra, hai chân vừa giẫm lấy lực, dùng sức phá nát cái bình. Một tiếng vang cực nhỏ, hai tên tra xét đang ngồi phía trước chưa phát hiện.
Trong đó có một tên gõ lên đầu Tần Thái: " Đừng chộn rộn..."
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phát hiện có gì không đúng, tức khắc quay sang nhắc nhở đồng nghiệp: " Cẩn thận!!"
Người kia còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trên đầu hắn bắt đầu chảy máu, không biết từ lúc nào hắn đã liên tục gãi đầu, từ từ thành chà mạnh, cuối cùng là dùng hết lực va chạm xung quanh bằng đầu.
Tần Thái cũng cảm thấy thật đáng sợ—— dường như nó đang mạnh lên.
Xe ngừng lại, tên tra xét còn lại cầm thấy cây côn ngắn, liên tục quất vào người Tần Thái: " Ngươi đã làm gì hắn?"
Tần Thái che chắn lại những nơi yếu hại trên người, da đầu tên tra xét trên ghế phụ bắt đầu tróc ra, vài sợi tóc còn dính bết máu rơi vào mặt cô. Đối mặt với ánh mắt đang sợ chết của hắn, Tần Thái cũng hoảng sợ theo.
Cô không biết phải làm sao bây giờ, thật giống với lúc đang ở Huyền Nhai Chi Gian, ngã xuống nhất định sẽ chết, cô chỉ có thể không ngừng bò lên trên.
Tên tra xét kia cứ hung hăng đánh vào Tần Thái mấy gậy, Tần Thái phun ra một ngụm máu. Tên tra xét ở ghế phụ đã không còn thấy mặt, đầu hắn bị cào thành một đống máu thịt lẫn lộn. Hắn vẫn còn đang nhìn Tần Thái, máu với thịt không ngừng rơi trên mặt và tóc cô.
Tần Thái nhìn sang tên tra xét đang đánh cô—— cái kia ăn xong đồng nghiệp hắn, rất nhanh sẽ ăn luôn hắn. nhưng cọng dây này thật sự có thể ngăn trở âm khí tốt, bị dây thừng trói ngược lại là an toàn nhất.
Cô khàn khàn nói chuyện với tên tra xét kia: " Mau dùng dây thừng tự trói ngươi lại."
Tên kia vốn đã sợ hãi tới cực điểm—— bởi vì tình trạng của đồng nghiệp quá khủng khiếp. Nhưng làm sao hắn có thể tin được lời Tần Thái nói, ánh mắt đã hoàn toàn lộ ra sự sợ hãi cùng tuyệt vọng, hắn dùng hết sức cắm đoản dao vào tim Tần Thái.
Tác giả có lời muốn nói: Nhất Độ đang bị sốt nhẹ, cũng may là không hôn mê... sau đó, có lẽ vì thế mà viết thành như vậy... T.T
( chương sau là chương chuyển ngoặt cuộc đời mạnh mẽ nhất của Tần Thái, thật sự là vừa thương vừa xót cho cô ấy, còn chưa được 20 tuổi xuân.... Huhu)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...