DeYun
Tang Cốt Nê không quản cái gương kia, để mặc nó rồi loạng choạng chạy đến chàng trai đứng cạnh Bạch Hà. Người này cao 1 mét 8, diện mạo nho nhã thư sinh, mặc một bộ đồ thoải mái màu vàng nhạt. Vỗn dĩ gương mặt cũng được xem như là anh tuấn, đáng tiếc vì làn da quá mức mịn màng trắng trẻo nên có chút nữ tính. Lúc này cậu không kiên nhẫn đánh nhẹ lên đầu Tang Cốt Nê: "Người ta bận rộn mà cứ kéo đến đây."
Tang Cốt Nê chơi xấu: "Mặc lệ, Tần Thái vất vả lắm mới dụ được tên kia đến hội trường, sắp điều tra ra chân tướng rồi, sao anh có thể không đến chứ, còn không xấu hổ tự nhận là liên minh thực vật, chuyện quan trọng như thế mà không quan tâm!"
Tần Thái ngồi xuống ghế, không cần đoán của biết người này là Dưa chuột nổi tiếng chưa thấy mặt.
Cô rất "kính nể" vị Hoàng tổng này, đến gần định bắt tay thì cậu đang bị Tang Cốt Nê lắc qua lắc lại, thế nhưng không cho cô chút mặt mũi: "Không cần bắt tay với tôi đâu, tôi không phải nó, sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như đi lấy lòng! Cô có biết một năm Trật Tự chu cấp cho liên minh thực vật bao nhiêu tiền không? Đó là khách hàng lớn đấy, tôi không dám đắc tội với bọn họ đâu! Tôi nói cậu đừng lắc tôi nữa, có biết chuyện này sẽ khiến tôi thất thoát bao nhiêu tiền không?"
Tần Thái nén cười, vị Hoàng tổng này thật thú bị. Cậu ta rất giống dưa chuột, khá là "dài" và gầy, đáng sợ hơn là làn da quá đẹp, vừa trắng lại mịn màng, xem ra dùng dưa chuột dưỡng da không phải là chuyện đùa.
Tang Cốt Nê không nghe lọt, nó trừng mắt: "Không cho anh rút lui! Thứ bạch nhãn lang! Sớm biết vậy năm đó tôi không cho anh quấn lên người tôi, để cho chó gặm mất luôn đi!!"
Chủ tịch Hoàng bất đắc dĩ: "Không phải là anh tới rồi đây sao? Chuyện này....Tôn Chủ kia, dù chỉ có chút ít thuật pháp dao động cũng không trốn được linh giác của hắn. Việc chúng ta làm cơ bản là vô dụng. Anh đã nói bao lần rồi? Rồi sao? Cậu không tin đòi một hai phải thử. Anh đã thử rồi đó, cuối cùng vẫn không được mà cậu lại..."
Tang Cốt Nê liền trở mặt "Sao lại do tôi rồi? Là do anh không có bản lĩnh, còn đứng đây nói mát à? Sớm biết vậy năm đó tôi không cho anh quấn lên thân, để cho chó gặm luôn!!"
"Cậu..." Chủ tịch Hoàng dáng vẻ hết nói nổi: "Được rồi được rồi, cậu không sai, là anh sai, là anh vô dụng, anh không làm nên chuyện."
Tang Cốt Nê làm vẻ mặt "tôi biết mà" : "Hừ! Anh biết thì tốt, còn không mau sửa cái thuật pháp rách nát của anh đi, cứ đến lúc cần thì lại hư, thật không nhìn nổi mà!"
Chủ tịch Hoàng đành ăn nói khép nép: "Biết rồi biết rồi, sửa ngay đây."
Lúc này Tang Cốt Nê nhìn sang Tần Thái: "Hừ, chúng ta đã đánh giá anh ta quá cao, làm sao bây giờ?"
"Cậu....." Vẻ mặt Dưa chuột rối rắm: "Anh đã sớm nói chuyện này khó làm, sao lại nói đánh giá anh cao chứ...."
Tang Cốt Nê lại gào lên: "Chẳng lẽ sai sao? Sớm biết thì năm đó tôi không..."
"Được rồi được rồi! Là anh không tốt, bị các người đánh giá quá cao." Dưa chuột cắt ngang: "Sớm biết thế thì năm đó anh không nên quấn lên thân cậu, để cho chó gặm mới tốt..."
Tần Thái không ngờ mối quan hệ giữa hai người này lại như thế, cô nhịn cười: "Có thành công hay không còn chưa biết mà, chờ một chút đi." Tang Cốt Nê trợn tròn mắt: "Còn có cách khác sao?"
Tần Thái cười nhạt: "Chờ đi."
Ngay lúc đó, nhóm quản lý cấp cao của Trật Tự đang xáo động. Lữ Liệt Thạch thế mà đang uống trà cùng Yến Trọng Hoan, Yến Trọng Hoan vừa nói chuyện với Yến Tiểu Phi qua điện thoại, hắn thở dài một hơi. Lữ Liệt Thạch liền đoán được sự tình: "Tôn Chủ....thật sự đến đó sao?"
Nhắc đến Tôn Chủ, Yến Trọng Hoan u sầu: "Tôn Chủ của chúng ta không nên đi. Ngài ấy đi sẽ trúng gian kế của nha đầu kia."
Lữ Liệt Thạch rất lý trí: "Tôn Chủ đi, chứng minh nha dầu kia không ba hoa chích chòe. Lão Yến....tôi lo lắng..."
Ông ta không nói thêm, Yến Trọng Hoan cũng không hỏi. Hai người như đã ăn ý từ lâu cùng uống trà và im lặng.
Tần Thái đợi không lâu đã thấy Sa Ưng gấp gáp chạy đến, vừa thấy cô anh liền đưa ba ổ cứng di động đặt lên bàn. Tần Thái cầm ổ cứng trong tay, cười rất tươi: "Thời khắc quan trongk, đúng là vẫn nên tin tưởng vào khoa học kĩ thuật."
Nhiều người không hiểu chuyện gì, Sa Ưng xách laptop đến cắm ổ cứng vào. Sau đó toàn bộ video quay cảnh đánh nhau trong hội trường được phát rõ ràng. Bạch Cập và Bạch Hà biến sắc, ngoài ra còn có kính fake đang khóc lóc than thở với pháp bảo của Bạch Hà: "Ba ba! Sao ba không để ý tới con? Không ngờ đời này con còn được gặp lại mặt ba đó,...huhuhu."
Kính Công Luân real vùi sâu vào áo trong Bạch Hà, nó là Thần Khí, cần đảm bảo bộ mặt lạnh lùng của mình.
Nhưng gương fake kia cứ làm loạn ồn ào khiến mọi người không xem được video, Bạch Hà chịu không nổi: "Ngươi không dạy dỗ con mình chút được à?"
Cuối cùng gương già ló nửa cái mặt ra lớp áo, chỉ đúng nửa mặt: "Này, ba ba có nhiệm vụ cho con."
Gương fake tức khắc nuốt nước mắt vào trong, tinh thần vút cao: "Ba ba nói đi, chỉ cần ba mở miệng, con trai sẽ vượt núi đao biển lửa...."
Gương già ho nhẹ: "Con đi núi Côn Luân thăm hỏi người nhà đi."
Gương fake nghiêm túc nhận lệnh: "Tuân mệnh."
Dứt lời liền bay thẳng ra ngoài. Mọi người tiếp tục xem video.
Video quay cảnh rõ nét, thu hết lời nói trong hội trường. Dưa chuột vỗ tay đầu tiên: "Hội trường có cameras!"
Tần Thái gật đầu: "Vì pháp thuật có dao động năng lượng nên chắc chắn không thoát được linh giác của hắn, nhưng một khi hắn phát giác sẽ nghĩ đã nhìn thấu được tôi rồi đắc ý. Thế nên sẽ không nghĩ được nhiều hơn."
Đến khi xem xong, sắc mặt mọi người ai cũng khó coi, Tôn Chủ này quả nhiên là vai ác nhất. Toàn bộ Huyền môn đã bị hắn đùa giỡn trong tay, Trật Tự cuối cùng chỉ là trò cười. Lúc này Dưa chuột tiến lên, thân thiết nắm lấy tay Tần Thái: "Cảm tạ cô cống hiến vì Huyền môn, về sau công ty Chuyển phát nhanh Bất Động và Liên minh thực vật sẽ giảm giá dịch vụ 30% cho cô." Tần Thái còn chưa kịp nói, nó lại ghé đến gần tai cô nói nhỏ: "Nếu sau này cô nắm giữ Trật Tự, cô dùng dịch vụ của Liên minh thực vật thì sẽ chia cho cô hai phần tiền hoa hồng."
Với tình huống này, Tần Thái chỉ nghĩ đến hai chữ. Má nó!!
Tần Thái bảo Sa Ưng sao chép video ra, đưa một ổ cứng cho Bạch Hà, anh hạ quyết tâm: "Tôi sẽ mời các đồng đạo Huyền môn đến để công khai chuyện này."
Tần Thái nắm tay anh: "Bên Lương Bạc...tôi và anh ấy có hiểu lầm, chuyện này chỉ sợ phải nhờ sư phụ nói với anh ấy. Ngoài ra...sắp xếp an toàn cho mẹ con Nguyệt Hiện."
Bạch Hà gật đầu: "Sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Chỉ một câu đơn giản như thế, hoàn toàn đứng về phía cô. Lần này anh tới đây đã nằm ngoài suy nghĩ sống chết. Nếu Tần Thái không lấy được chứng cứ, thì anh cũng không thể trở lại Trật Tự.
"Sư phụ...." Con đường hai thầy trò đã sớm khác biệt, nhưng niềm tin không bao giờ thay đổi. Tần Thái tựa đầu vào cổ Bạch Hà, anh trìu mến vỗ nhẹ: "Sư phụ có hai đứa con gái, cả hai đều là thịt ở đầu tim. Dù có chuyện gì cũng không thể rời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...