DeYun
Buổi tối, Sa Ưng không về, Tần Thái đi qua chỗ Lục Hồng Huyên. Trưởng tử của Thủ lĩnh Nhân Gian đương nhiên không thể ở Thiên Lư Loan. Cậu nhỏ luôn được bảo vệ bí mật. Nhưng làm "mẹ đẻ" thì Tần Thái có quyền hạn thường xuyên ở cạnh. Hiện giờ Ứng Quả Nhi tương đối cung kính với cô, mỗi lần đi cùng cô đều nhường cô đi trước.
Kỳ lạ là, tuy rằng sau khi sinh Lục Hồng Huyên, cô ta vẫn hầu hạ Lục Thiếu Hoài như trước, mà lại không hoài thai được. Thời gian càng lâu, ngoài cô ta còn có nhiều người phụ nữ khác tiếp cận Lục Thiếu Hoài, thế nhưng vẫn không một ai có thai. Tuy rằng có lòng nghi ngờ, nhưng không dám tự tiện suy đoán.
Không có ai cần phục vụ, Yến Tiểu Phi cũng ra ngoài. Đương nhiên là hắn muốn đến chỗ Yến Trọng Hoan. Lần trước đến thăm vết thương còn rất kinh khủng, may mắn duy nhất là chủ yếu bị ngoại thương. Lúc này tốc độ khôi phục còn tính là nhanh.
Sau khi gặp nạn, hắn chỉ ở Bất Ki các, chỉ khi nào cần gặp Yến Tiểu Phi thì mới về lại nhà. Tuy rằng Trật Tự có thuốc trị thương, Yến Tiểu Phi vẫn đem theo rất nhiều thuốc bổ. Yến Tiểu Phi dùng tay còn lại xoa người hắn, đứa nhỏ này gần đây gầy đi không ít.
Thấy hắn không sao, Yến Tiểu Phi dần an tâm, lại có nhiều chuyện không rõ: "Sư phụ, Đàm Tiếu chết hình như có nội tình, lúc đó cô ta thương tâm như vậy, còn rắp tâm giết nhiều người như thế để báo thù, lại có vẻ như không muốn tìm ra hung thủ thật sự."
Yến Trọng Hoan thở dài một hơi: "Thuật pháp của con tuy tinh tiến, nhưng liệu việc chưa đủ. Đối với cô ta mà nói hung thủ không quan trọng, cô ta chỉ cần một lý do để hãm hại Trật Tự thôi. Chỉ cần có lý do hợp lý, dù Nhân Gian phát hiện cô ta ám sát người của Trật Tự thì cũng không nghi ngờ cô ta có mục đích khác."
Yến Tiểu Phi chỉ cảm thấy đáng sợ: "Chẳng lẽ cô ta thật sự giết Đàm Tiếu?"
Yến Trọng Hoan lắc đầu: "Sẽ không, nếu người chết chỉ là râu ria thì lý do không đầy đủ. Chỉ có hy sinh người được cô ta coi trọng, thì mới có danh nghĩa xuất binh. Mà cũng vì là người quan trọng nên với tính cách đó, chắn chắn sẽ luyến tiếc."
Yến Tiểu Phi bừng tỉnh hiểu ra: "Con đã hiểu rồi...hiểu rồi....nên cô ta mới tha cho người đó."
Yến Trọng Hoan vỗ vỗ đầu hắn: "Chỉ sợ lúc đó cô ta đã hiểu, Bạch Hà cả đời sợ đầu sợ đuôi lại thu được đệ tử xuất sắc như vậy." Yến Tiểu Phi có chút ủ rũ cụp đuôi. "Mấy thứ này thật quá khó so với học thuật pháp. Người kia cũng thật gan lớn, lỡ như cô ta yêu Đàm Tiếu hơn, không phải là tự gây họa sát thân cho mình sao?"
Yến Trọng Hoan rất có tính nhẫn nại với đệ tử của mình, có đôi khi hắn tự hỏi, có phải do bản thân quá mức kiên nhẫn nên tốc độ trưởng thành của Yến Tiểu Phi mới chậm như thế?
"Ngớ ngẩn, người này dám làm như thế, chứng minh hắn nắm chắc mười phần, nói cách khác, hắn không sợ. Còn nữa là hung thủ không chỉ rất am hiểu nha đầu kia, còn là người rất trọng yếu bên người cô ta. Không nhất định là quan trọng hơn Đàm Tiếu, nhưng chắc chắn là hơn cái chết của Đàm Tiếu."
Yến Tiểu Phi trợn mắt há mồn, Yến Trọng Hoan hoàn toàn không ở không, những chuyện thế này hắn hiểu hơn người khác nhiều. Yến Tiểu Phi lẩm bẩm: "Nếu hung thủ đã có địa vị quan trọng như thế, vì sao còn muốn giết Đàm Tiếu?"
Yến Trọng Hoan thở dài: "Con nhìn không ra sao, nếu Nhân Gian và Trật Tự không có tử chiến, nha đầu kia sẽ không được xuất binh. Vốn cô ta là đệ tử của Bạch hà, là đích truyền đấy! Nhân tài của Nhân Gian nhiều như lá rụng mùa thu, há có thể cho cô ta nắm quyền? Cả đời cô ta chỉ có thể làm văn chức ở Tinh Tú thính, chịu sự áp chế của Lục Thiếu Hoài và các trưởng lão."
Yến Tiểu Phi cả kinh hít sâu: "Cho nên người này giết Đàm Tiếu là vì cô ta sao?"
Yến Trọng Hoan đốt một điếu thuốc: "Cho nên lần này là thời cơ cho con, con không cơ trí bằng Tổng huấn luyện viên kia, cũng không so được với tâm tư sâu xa của Đàm Tiếu, nếu có hai người kia ở đó, con không thể làm gì."
Cả người Yến Tiểu Phi rét run: "Nhưng mà sư phụ, vì sao người lại cho rằng cô ta sẽ trọng dụng con? Người bên cạnh cô ta có thể đề bạt người khác thay cho Đàm Tiếu mà?"
Yến Tiểu Phi nhả từng lớp khói, Yến Tiểu Phi nhanh chân lấy gạt tà đến. Hắn than nhẹ một hơi: "Sư phụ thân ở Trật Tự, tuy không phải là nhất ngôn cửu đỉnh, ít nhất lời nói có chút sức nặng. Cô ta chịu giữ con, hơn nữa còn trọng dụng con, chẳng khác nào cho hai thầy trò chúng ta một đường lui. Sư phụ có đường lui như thế, mà còn có thể hết sức chiến đấu vì Trật Tự nữa sao? Trật tự vốn đã nguy hiểm như trứng chồng trứng mỏng manh, nếu sư phụ còn có ý chí khác...."
Hắn không nói thêm, Yến Tiểu Phi nhìn thương thế của hắn: "Mà cô ta lại hại sư phụ bị thương nặng như thế."
Yến Trọng Hoan gõ gõ đầu hắn: "Sư phụ bị thương nặng như vậy mà sao lại không chết? Lữ Liệt Thạch vừa ra khỏi Bất Ki các liền bị tập kích, vì sao vẫn còn sống? Tiểu Phi, về sau sư phụ có thể không giải thích mọi chuyện cho con được, con phải học cách phân tích, có phán đoán của chính mình. Hầu hạ người khác là môn con không được dạy, chính là nô tài bảo sao hay vậy, có thể có cũng có thể không. Gặp chuyện thì nói ít nghĩ nhiều, thân cận hơn với Sa Ưng, nhất định không được nóng vội."
Bõng Yến Tiểu Phi quỳ xuống, hắn dập đàu ba cái: "Từ trước tới nay đệ tử đã khiến sư phụ phải nhọc lòng."
Yến Trọng Hoan sờ sờ đầu hắn, tuy người đệ tử này đầu óc còn non nớt nhưng cuối cùng cũng bắt đầu trưởng thành.
"Đợi lát nữa về nhà, Sa Ưng hỏi con đi đâu, con trả lời thế nào?" Hắn thấp giọng hỏi. Yến Tiểu Phi suy nghĩ một lát: "Đệ tử đi mua thức ăn, chuẩn bị cho cơm tối."
Yến Trọng Hoan dùng sức gõ đầu hắn: "Suy nghĩ lại!"
Ông trời ơi, chừng nào cái đầu này mới thông suốt được đây!!
Lúc Yến Tiểu Phi trở về Thiên Lư Loan, Sa Ưng nằm trên sô pha xem TV, Tần Thái nằm bên cạnh gác chân lên đùi anh. Yến Tiểu Phi thật sự xách thức ăn về, trước khi vào cửa còn sắp xếp giày dép quăng loạn của Sa Ưng. Lúc này anh mới hỏi một câu: "Đi đâu?"
Yến Tiểu Phi đặt thức ăn lên bàn trà: "Đi thăm sư phụ tôi, người bị thương không nhẹ, tôi không yên tâm."
Sa Ưng thật sự là người thiếu đòn, lập tức nói tiếp: "Ồ, ông ta còn sống à?"
Yến Tiểu Phi hừ một tiếng mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng cầm thảm lông ra đắp cho Tần Thái, sau đó hắn ngồi xuống cạnh cô, lấy hai chân cô đang đặt trên người Sa Ưng chuyển hướng sang đặt lên người hắn. Động tác vô cùng tự nhiên lưu loát.
Ngày hôm sau, tổng bộ Nhân Gian truyền đến tin Tiêu Dao các bị Trật Tự đánh lén. Bởi vì nơi này không chuẩn bị trước nên gần như là bị đồ sát bất luận nam nữ, máu chảy thành sông. Tiêu Dao các là cứ địa của Lục Thiếu Hoài, chuyện này khiến hắn vô cùng tức giận. Nơi bị mắng đầu tiên chính là Tinh Tú thính, chuyện quan trọng như vậy mà Triên Tri không có thông báo gì. Tần Thái cùng các lão đạo trưởng nghiên cứu một thời gian, xác định là người Trật Tự có ý đồ che giấu khỏi linh giác của Tiên Tri. Biến số trong Thiên Đạo thật sự quá nhiều, dù là Tiên Tri cũng không thể toàn năng.
Vốn dĩ Trật Tự đã xưng là giữ gìn Thiên Đạo, đương nhiên bọn họ có nhiều hiểu biết với quỹ đạo vận hành của Thiên Đạo. Chỉ là Trật Tự dám bóp méo che giấu cả Thiên Đạo, có thể thấy được bọn họ đã tung hết bản lĩnh.
Ứng Quả Nhi góp lời với Lục Thiếu Hoài, ngoài bảo vệ các cứ điểm, toàn lực tiến công Bất Ki các.
Phương án này được đưa ra, Nhân Gian vẫn có chút sợ hãi. Tôn Chủ của Trật Tự có còn sống không? Nếu như còn sống, đấy là người có thể thay đổi được Thiên Đạo. Hơn nữa vị này đã mất tung tích nhiều năm đến mức thành nhân vật truyền thuyết, tu vi bây giờ đã đến bậc nào?
Một khi tấn công Bất Ki các, nếu Tôn Chủ còn sống thì chỉ sợ nơi đó sẽ thành địa ngục Tu La của Nhân Gian.
Lục Thiếu Hoài trầm ngâm rất lâu, hắn luôn do dự ở bước cuối cùng. Lục Thiếu Hoài nhìn về phía Tần Thái: "Ý của Tiên Tri thế nào?"
Tần Thái vẫn luôn tỏ thái độ cung kính với hắn: "Cho dù Tôn Chủ còn sống hay không, đều không thay đổi được cục diện giữa hai thế lực. Việc đã đến nước này, bất luận thắng bại thì Lam Trù nguyện làm tiên phong, hợp tác với Phán quan trưởng tìm hiểu sự thật của Bất Ki các."
Cô vừa nói lời này, rất nhiều quản lý thở ra nhẹ nhõm. Có kẻ chết thay, tạm thời chưa tới phiên mình bán mạng. Đương nhiên là sẽ nịnh nọt, khen tặng đạo đức của Tiên Tri một phen. Tần Thái không dài dòng với bọn họ: "Thỉnh Nhị gia cho phép."
Lục Thiếu Hoài nhìn thoáng qua Bạch Cập, Bạch Cập tỏ thái độ không sao, nếu Nhân Gian muốn trực tiếp tấn công Bất Ki xác thì Phán quan trưởng như hắn vẫn phải đứng mũi chịu sào thôi. Lục Thiếu Hoài đập bàn một cái: "Bạch Cập, phân cho anh 160 trưởng lão, còn người của bộ Phán quan thì anh toàn quyền điều phối."
Bạch Cập đáp lại rồi quay mặt nhìn thoáng qua cô.
Ngày hôm sau, Bạch Cập và Tần Thái dẫn người vây đánh trường Trung học Nghiệp vụ thành phố Tam Họa, điều binh quý ở thần tốc, Bạch Cập lập tức hạ lệnh cho người tràn vào tàn sát tất cả người bên trong. Bất Ki các vốn là một pháp trận tiếp dẫn, Lục Thiếu Hoài cử đến một trưởng lão lập nên một pháp trận khác, canh phòng nghiêm ngặt ngăn cản người Trật Tự bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...