DeYun
Ước chừng đã hai tuần Tần Thái không đụng đến việc của Tinh Tú thính, thứ Lão gia tử để lại cho cô như một bể tri thức không bờ, là một hộp bảo vật. Mà cô cần thời gian để tiêu hóa.
Sau hai tuần, Tần Thái về trấn Chu Dương, vẫn mang theo rất nhiều quà cáp cho Tần Thế Huy. Thời gian dần qua, chuyện của Chu Bích Hoa cũng dần phai nhạt. Tần Thái trở về không ai để ý tới và cũng không tới mức mọi người đều trốn đi.
Tần Thế Huy vẫn nhiệt tình như thế, chỉ là bây giờ gia đình có thêm hai thành viên mới. Một là bạn gái của anh hai, tên Vương Lộ, một là vợ mới của Tần Thế Huy, tên Ngô Quỳnh. Lúc giới thiệu Ngô Quỳnh, ông ta chú ý đến sắc mặt cô. Năm nay Ngô Quỳnh hai mươi tuổi, nghe nói là đến từ một nơi rất nghèo. Vì nhà cô ta đòi mười vạn lễ hỏi, xung quanh không có ai trả nổi nên mới tìm ở nơi khác.
Mà hiện giờ đối với Tần Thế huy, mười vạn chỉ là chuyện nhỏ, thế là đơn giản cưới cô ta đến. Đối mặt với cô gái cùng tuổi với mình, Tần Thái vẫn cười như thế, cô nhàn nhạt gọi một tiếng: "Dì."
Mặt Tần Thế Huy cười ra cả nùi nếp nhăn.
Đã nghỉ quá lâu nên Tần Thái đến Tinh Tú thính nhiều hơn. Ứng Quả Nhi trang điểm ngày càng tinh xảo, quần áo trang phục cũng là đồ mới mua, trở thành đóa hoa mới của Tinh Tú thính. Tần Thái căn bản không hỏi đến, mà thời gian Nhị gia đến đây vẫn nhiều như cũ, còn ngồi ngốc ở đây. Nguyên nhân à....đương nhiên lòng Tần Thái hiểu rõ.
Ngày hội giao lưu của Huyền Thuật sư đang đến gần. Với chức Tiên Tri của Nhân Gian, lần đầu tiên Tần Thái nhận được thư mời hội giao lưu. Bệnh chung của người Huyền môn là trạch. Ngày thường không bao giờ tụ tập, thế nên các hội như thế này rất đặc biệt. Mỗi lần tổ chức thịnh hội mới có thể nắm bắt được trình độ của Huyền môn đã phát triển tới mức nào.
Chia sẻ thành quả cũng là một phần của hội. Cho nên chẳng những phải mời các quyền quý Huyền môn, mà có cả nhà giàu. Dù sao bọn họ cũng cần biết người mình mời có thật sự nổi danh không chứ.
Và đại hội như thế này, quan trọng nhất là sự tham gia của các Huyền Thuật sư giỏi nhất, nếu không chỉ là tiệc rượu như mây bay.
Cho nên mỗi năm chỉ phát ra thiệp mời giới hạn, không ngoại lệ.
Tần Thái cần tấm thiệp nền đen thiếp vàng, có chút cảm khái. Năm ngoái cô còn cần Bạch Hà hoặc là Bạch Cập dẫn đi, năm nay đã biết "Thân mời" "Rất mong sự có mặt" viết như thế nào. Cô cất vào túi, phát hiện hôm nay có Ứng Quả Nhi ở đây mà lại không thấy Lục Thiếu Hoài.
Chỗ làm của Ứng Quả Nhi chỉ cách phòng của Tần Thái qua tấm kính mờ. Tần Thái đi ngang qua: "Sao hôm nay không gặp Nhị gia?"
Ứng Quả Nhi không dám đắc tội cô, cung kính đáp lại: "Lúc nãy có tới, hình như có việc nên đã đi rồi. Có nói là gặp bạn ạ."
Tần Thái thoáng gật đầu, sau một lúc mới hỏi một câu: "Đã tiến triển đến bước nào rồi?"
Ứng Quả Nhi hơi giật mình, sau đó cười nhẹ: "Tiên Tri xin đường trêu ghẹo tôi."
Tần Thái nhướng mày: "Cố lên nha, nói không chừng sau này tôi phải gọi cô một tiếng phu nhân đấy."
Ứng Quả Nhi cũng có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, thấy Tần Thái không có gì là vui, cô thở dài: "Tiên Tri nói đùa rồi, chỉ là nói với nhau mấy câu thôi ạ."
Tần Thái thoáng gật đầu, thấy Đàm Tiếu đang đi tới thì phát Ứng Quả Nhi ra ngoài đi mua vật tư.
Lúc này Lục Thiếu Hoài đang ở trấn Chu Dương, quê quán Tần Thái.
Tần Thế Huy cười lấy lòng, sắc mặt Lục Thiếu Hoài xanh mét: "Ông muốn cưới vợ mới? Ông có bị lừa đá vào đầu không? Biết rõ Tần Thái thương yêu mẹ tới mức nào, ông còn có thể cưới một người bằng tuổi với cô ấy làm mẹ kế? Tần Thế Huy, ông làm việc có thể có đầu óc chút không?"
Xưa nay hắn luôn nho nhã lễ độ, bị tức giận đến mức này không dễ. Tần Thế Huy bị mắng vẫn cười: "Cậu gấp cái gì, tôi là cha nó, nó là con gái tôi. Tôi muốn cưới ai nó quản được sao? Còn không phải nó cung kính gọi tiếng dì rồi à? Hơn nữa, tôi cưới vợ là để cái nhà này giống gia đình, mỗi lần nó về là có cơm canh nóng để ăn. Đấy là vì muốn nó ở lại, cậu nhìn đi, chắc chắn về sau nó sẽ thường xuyên về nhà."
Lục Thiếu Hoài thật không biết tại sao hắn lại có qua lại với người như thế này, hắn đập lên bàn: "Cho nên ông mới mua biệt thự ở phía nam thành phố sao? Chỉ cuối tuần mới về lại đây tiếp khách à? Tần Thế Huy, ông nghĩ mình là ai?"
Mặt Tần Thế Huy đỏ lên, không ngờ cậu thanh niên này cái gì cũng biết. Tuy ông ta không rõ nguyên nhân, nhưng cũng có lòng nghi ngờ: "Rốt cuộc vì sao cậu lại nhất định phải bắt tôi khom lưng uốn gối với đứa con gái bất hiếu như nó? Chẳng lẽ nó làm ra chuyện phạm pháp gì bên ngoài sao?" Ông ta khẩn trương: "Một nhà chúng tôi sẽ không bị liên lụy chứ?"
Lục Thiếu Hoài tức giận, Trần Khoa cũng chịu không nổi: "Câm miệng! Ông còn muốn nhận tiền nữa không? Đừng quên là khoản vay mua nhà còn chưa trả hết!"
Thần sắc Tần Thế Huy lập tức đổi lại vẻ cung kính: "Hê hê, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Thật ra nó bỏ nhà đi lâu như vậy, làm cái gì thì sao chúng tôi biết được, đúng không?"
Lục Thiếu Hoài cắn răng, gằn từng chữ một: " Lập tức dọn về lại, chuẩn bị để cô ấy đi thăm mộ mẹ."
Tần Thế Huy liên tục đồng ý, Lục Thiếu Hoài xoay người đi ra khỏi sân. Cho đến khi ngồi vào xe, sắc mặt hắn vẫn xanh mét như thế. Trần Khoa an ủi: "Nhị gia, hà tất phải bực mình vì thứ ngu xuẩn này? Bây giờ ngài đứng đầu Nhân Gian, tuy Lam Trù làm Tiên Tri rất cao quý nhưng vẫn phải nghe lời ngài sai đâu đánh đấy. Tôi thấy kẻ địch lớn nhất của chúng ta chính là Trật Tự, ngài thật sự không cần lo lắng mấy chuyện này."
Lục Thiếu Hoài ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, hồi lâu mới mở miệng: "Có một người cha như vậy sao chịu nổi nhỉ? Chẳng qua là...ta đề phòng tai họa trước, đi thôi."
Ngày hôm sau, Tinh Tú thính.
Bạch Cập đến đón Tần Thái tan tầm, sau khi cô lên chức Tiên Tri, ít khi thấy hắn đến đây. Cho nên lúc này hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh. Tần Thái có chút bất ngờ: "Chà, Phán quan trưởng hôm nay không tránh Nhị gia sao?'
Khi đó trong văn phòng còn có Ứng Quả Nhi mà cô không hề kiêng dè. Bạch Cập thẳng thắn: "Cô đã vô tình, thì ta tránh làm gì?"
Hắn ngồi xuống bàn làm việc của Tần Thái, Ứng Quả Nhi nhoẻn miệng cười pha cho hắn ly cà phê, thêm sữa ít đường là khẩu vị của Bạch Cập. Cô ta cũng có mắt, biết trước đây Tần Thái còn là Bộ trưởng bộ Tài nguyên đã có quan hệ gì. Đương nhiên Ứng Quả Nhi sẽ phải tránh đi.
Sắp đi ra khỏi cửa, còn liếc mắt nhìn Tần Thái đang ngồi trong lòng Bạch Cập. Bạch Cập thoáng nhíu mày, dường như có bất mãn với "Bạch Cập thích nhất" : "Sao lại mềm như vậy?"
Sau đó cô ta nghe thấy giọng Tần Thái có ý khó hiểu: "Chỗ nào mềm, hôm qua còn bị sư thúc làm cho sưng lên đấy."
Bạch Cập im lặng một chút, giọng lạnh như băng: "Ta nói làn da."
.....
Cửa văn phòng đóng lại, Ứng Quả Nhi đã đi ra xa. Tần Thái lấy vài tờ giấy ghi chép khẩu quyết trong ngăn kéo ra: "Nếu cô ta dùng thứ này, Nhị gia có thể hứng thú với cô ta hơn không?"
Bạch Cập cầm lấy nhìn thoáng qua, tức khắc ánh mắt thay đổi, gương mặt nghiêm túc: "Đây là....cô viết?"
Trên này ghi khẩu quyết cách thay đổi hơi thở của hồn phách, dùng khoa học mà nói là trong thời gian ngắn tỏa ra hơi thở hormone kích thích đối phương, làm đối phương bị hấp dẫn bởi người sử dụng. nhưng kiểu hơi thở này sẽ không tồn tại lâu, không ai biết sau này sẽ thế nào.
Thứ Bạch Cập bất ngờ không phải là tác dụng, mà là cách dùng từ tinh chuẩn, không chút rườm rà hỗn tạp. Hắn là người trong nghề, vừa nhìn đã biết có bao nhiêu tinh diệu. Chú ngữ như thế này tuyệt đối không phải người còn non trẻ như Tần Thái có thể viết được.
Phạm vi của chú ngữ rất rộng. Cả trời đất, yêu, ma, quỷ, quái, sát, tiên, thần, mỗi chủng tộc đều có tiếng mẹ đẻ riêng. Và chỉ có những Huyền Thuật sư có năng lực mới có thể viết nên chú ngữ có khả năng dẫn động thiên địa, tương thích với Thiên Đạo. Những thứ này tuyệt đối không thể chỉ xem vài quyển sách là học được.
Giống như làm thơ vậy, thơ của Tô Đông Thành sẽ khác một trời một vực với thơ của học sinh tiểu học.
Tần Thái cười nhạt không trả lời, Lão gia tử truyền thụ sở học cả đời cho cô. Có được những kí ức đó, viết cái này không phải là dễ như ăn cháo sao?
Bạch Cập không hỏi sâu, nhìn một lát rồi nhả hai chữ: "Rất tốt."
Từ miệng hắn mà nghe được chữ tốt đã là phá lệ, thêm từ rất đã chứng minh năng lực của Lão gia tử. Tần Thái liền yên tâm, xem ra lão không hố mình. Cô tương đối cẩn thận, mấy thứ này vẫn nên có Bạch Cập đồng ý thì tâm mới an.
Tần Thái đi về sớm, Ứng Quả Nhi dọn dẹp sắp xếp lại bàn làm việc cho cô thì thấy một tờ giấy ghi chi chít. Vốn cô ta cũng là phán quan, là nhóm lực lượng tinh anh nhất Nhân Gian. Tuy rằng những khẩu quyết này do Tần Thái nghĩ ra, nhưng cũng giống như bác sỹ xem đơn kê thuốc, tác dụng đại thể vẫn hiểu được.
Ứng Quả Nhi nhíu mày, lén lút cất đi một tờ.
Ngày hôm sau, Tần Thế Huy gọi cho Tần Thái, bảo cô cuối tuần về nhà đi thăm mộ của Chu Bích Hoa. Tần Thái định đồng ý thì nghe ông ta nói đến ra mắt người sắp thành mẹ kế với mẹ cô. Tần Thái lấy cớ cuối tuần có việc cần làm để từ chối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...