Vương Quốc Huyết Mạch


“Nhưng mà, bọn em nghĩ rằng chỉ cần đặt chân vào địa bàn của Bang Bình Máu là an toàn? Biện pháp này đối với Hội Huynh Đệ chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá cả, nó chỉ có tác dụng nhất thời mà thôi.”
“Hội Huynh Đệ có vô số người tài giỏi, chiến lực siêu quần.

Kể cả đối thủ một mất một còn của bọn họ là Bang Bình Máu khi giao tranh cũng rơi vào thế hạ phong.

Việc tìm ra hung phạm giết người đối với bọn họ chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”
“Hơn nữa, bọn em còn có thể trốn đi đâu được nữa? Chỉ cần là ở trong thành Vĩnh Tinh, thì họ luôn có cách tìm ra bọn em.”
“Kể cả trốn ra ngoài thành Vĩnh Tinh thì bọn em có biết thế lực của Hội Huynh Đệ ở ngoài đó còn đáng sợ, còn điên cuồng gấp mấy lần ở đây không?”
Những câu nói của Jala như những cú đâm chí mạng vào yếu huyệt của Thales.
Sắc mặt cậu bỗng tái nhợt đi.
Kế hoạch của Thales còn chưa tính đến các bước xa như vậy.

Sự thiếu thốn về kiến thức và hạn chế của năng lực khiến cậu không thể suy đoán được những chuyện sẽ xảy ra sau khi họ đến Phố Chợ Đỏ.
‘Nhưng chẳng phải là bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác sao?’
‘Chỉ có duy nhất một con đường, đó là đến Phố Chợ Đỏ.’
“Đấy là chuyện của bọn em.” Nghĩ đến đây, Thales mạnh miệng nói.
Jala, với dáng vẻ thông minh và tàn nhẫn của một sát thủ (chứ không phải cái dáng vẻ lười biếng và lạnh nhạt của nữ bartender), lắc lắc đầu.
“Nhưng mà, bọn em đã chẳng còn cách nào khác …”
Nhìn thấy Jala vẫn lắc đầu, Thales trở nên vội vàng.
‘Để đạt được sự trợ giúp của Jala chính mình đã phải dùng hết mọi thủ đoạn a.

Từ nói chuyện tình cảm đến ngôn từ chính nghĩa, vậy mà còn thất bại.

Không nên như vậy a!’
‘Đây không phải là đang chơi Football Manager!”
‘Không còn cách nào khác.

Cầm EarhShaker, không thể vì ham tiền, ham mạng mà bỏ lỡ cơ hội dùng Ulti cho thời khắc quan trọng nhất trong combat! Phải quyết đoán Blink + Echo! (1)’
“Em biết, so với việc cung cấp đồ ăn, so với việc tặng dao găm cho em, thỉnh cầu này có chút quá mức.

Nhưng mà, chị hãy nhìn ba đứa trẻ kia đi, tất cả hy vọng của chúng đều đặt ở quán bar này.

Jala, cầu xin chị hãy giúp em.

Hơn nữa …”
Thales nói ra một cách khó khăn.
Jala cau mày.
Cậu thực sự không muốn nói ra những câu tiếp theo của mình, bởi vì đối với cậu, nó không khác gì sự ép buộc và tra tấn.
“Hơn nữa … chẳng phải chị nợ em một món nợ ân tình hay sao?”
Giọng điệu Thales trở nên kiên quyết.
“Hả?”
Trong mắt Jala tràn ngập sự kinh ngạc và nghi hoặc.

Nhưng ngay sau đó cô cười lên thất thanh.
Nữ bartender rút con dao quắm Kukri ở đùi ra và đặt trước mặt Thales.
“Nhân tình? Ý em là kiến nghị đổi hình dạng vũ khí của chị sang thế này cũng tính là một món nợ ân tình ư? Được rồi, miễn cưỡng tính là một đi.

Thế nhưng món nợ ân tình này có phải là hơi quá nặng hay không?”
Thales nhìn thấy con dao quắm Kukri.
Ký ức về nó và Jala chợt ùa về trong đầu cậu.
Đó là câu chuyện rất lâu về trước.
“Jala! Jala! Em nghĩ ra cách khắc phục điểm yếu về sức mạnh và tốc độ khi chị xuất đao rồi!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chị Jala! Lượn đi, một thằng nhóc đã không hiểu gì về chiến đấu, lại còn không có cả dị năng lẫn thần thuật, càng không biết tí gì về Ma Năng Sư.


Đừng quấy rầy chị rèn luyện.”
“Jala! Chính là cái này! Nhìn bức vẽ này!”
“Ồ! Thiết kế và độ cong của con dao này … Nhóc con, em lấy nó ở đâu ra thế? Trông thú vị ra phết đấy!”
“Nó gọi là dao quắm Kukri! Mặc kệ chị có tin hay không, nhưng sự thực nó là vũ khí của một thế giới khác đấy!”
“Phi! Phi! Dao với chả quắm cái gì! Nếu mà dùng thì sẽ phải thay cho nó một cái tên khác dễ nghe hơn tí, cái tên gì nghe phải uy phong một chút.

Còn có, phải gọi là chị Jala! Xong lại còn cái gì mà một thế giới khác, bớt đi xem kịch ở Thần Điện Minh Dạ đi nhóc, ở đấy toàn là lũ thần kinh thôi!”
Thales nghĩ đến đây, lắc lắc đầu, cố xua tan đi đoạn hồi ức này.
Cậu chậm rãi nói ra từng câu từng chữ với một giọng điệu kiên định:
“Không, không phải ân tình này.

Món nợ mà chị nợ bọn em, … đó chính là chị là người đã kích động Quide trở nên mất trí, chính sự mất trí ấy đã làm hắn nổi điên rồi gây nên thương vong thảm trọng cho đám trẻ ăn mày và nó đã khiến bọn em phải đi tìm đường chạy trốn như bây giờ.”
Thales nói câu đó với một vẻ nặng nề.
Ngay sau khi cậu nói xong, Jala trợn tròn hai mắt.

Cô nhìn Thales với vẻ mặt khó tin.

Hàng lông mi mỹ lệ của cô thì không ngừng run rẩy.
“Em … làm sao em biết …”
Trong lòng Thales còn có chút nghi ngờ về phỏng đoán của mình, nhưng sau khi thấy biểu hiện của Jala, cậu đã chắc chắn về nó.
“Đúng vậy.”
Thales gật đầu.

Trong lòng cậu nặng trĩu.
“Vết cắt ở bàn tay Quide là tác phẩm của chị đi? Trong những câu nguyền rủa của hắn có nhắc đến tên chị.

Còn nữa, khi mà sỉ nhục lớn nhất của Quide bị đề cập đến, có thể hắn sẽ phẫn nộ, nhưng trong lòng hắn sẽ càng hổ thẹn.

Chứ không bao giờ có chuyện hắn lại đi hành hạ lũ trẻ ăn mày đến chết cả! Em không biết đầu đuôi câu chuyện là như thế nào.

Nhưng chắc chắn trước đấy Quide đã đến quán bar uống rượu và chọc phải chị.

Sau đó, không biết vì sao mà hắn lại nổi điên, mất trí và vọt vào Nhà Bỏ Hoang, rồi giết … giết chết một nửa số ăn mày.”
“Chắc hẳn đấy là những gì đã xảy ra.”
“Cho nên tính mạng của một nửa số ăn mày cũng có quan hệ với chị, đúng không?”
Giây phút này, Thales nhìn thấy hết sức rõ ràng sự rung động trong mắt Jala.
‘Thằng nhóc đáng chết.’
Jala mắng thầm trong lòng, nhưng con dao quắm Kukri trên tay không ngừng rung lên như bán đứng tâm trạng hiện tại của cô.
‘Thằng quỷ khôn lỏi.’
‘Chẳng phải chỉ là mấy chục mạng ăn mày thôi sao.’ Trái tim của Jala đang run lên.

‘Không phải do ta giết, không liên quan gì đến ta …’
‘Tất cả là do Rick, tay kế toán chết tiệt đó.’
‘Không liên quan gì đến ta …’
‘Thực sự không quan hệ sao …?’
Đột nhiên một đứa trẻ con cả người bê bết máu xuất hiện trước mắt Jala.

Nó được quấn trong một tấm khăn len đắt tiền, và rồi, cô giơ con dao trên tay mình lên.
Trong khoảnh khắc kia, trái tim cô dường như nặng trĩu đến mức không lưu thông nổi máu.
“Vì thế, xin chị hãy giúp bốn đứa trẻ ăn mày còn sót lại này đi.

Bởi vì … bởi vì đây là một món nợ ân tình mà chị còn nợ bọn em.”
Mặc dù trong lòng hết sức khó chịu nhưng Thales vẫn phải cố nói ra những lời này.
Jala nhắm chặt hai mắt lại, rồi cắm dao Kukri lại vào trong ống giày.
“Đương nhiên, nếu như bản vẽ dao quắm Kukri cũng tính là một ân tình mà nói, thế thì càng tốt.


Càng nhiều món nợ càng tốt chứ sao, he he.”
Dường như Thales cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt nên đã bông đùa một câu.
Chỉ là tiếng cười của cậu có chút gượng gạo.
Phải một lúc lâu sau, Jala mới mở hai mắt ra.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
“Thales, em đúng là một đứa trẻ đặc biệt.”
“Luôn có thể tung một kích trí mạng vào điểm yếu của người khác.”
“Quide chắc cũng đã bị chết theo cách như vậy đi.

Một đòn chí tử.”
Giọng điệu của cô có vẻ ‘hữu khí vô lực’ làm Thales thấp thỏm trong lòng.
Nhưng câu nói kế tiếp của cô là tâm trạng Thales như rơi vào trong hầm băng.
“Nhưng mà.

Vô dụng.

Cho dù chị hy sinh tính mạng để bảo vệ các em … thì bọn em cũng không có khả năng trốn được đến Phố Chợ Đỏ.”
Jala gằn từng chữ một.
Mỗi một lần cô ngừng lại đều như dùng một thanh kiếm đâm vào trái tim Thales vậy.
“Bởi vì, đêm nay là đêm Hội Huynh Đệ tập kích Phố Chợ Đỏ.”
“Cuộc chiến đã bắt đầu từ lâu rồi.

Đêm nay, Phố Chợ Đỏ sẽ biến thành một chiến trường đáng sợ nhất trong thành Vĩnh Tinh.”
Thời gian như bị ngưng đọng ở khoảnh khắc này.

Phải mất một lúc lâu nó mới quay trở về trạng thái bình thường.
“Chị nói cái gì …?” Thales đặt câu hỏi.

Sắc mặt của cậu trở nên trắng bệch, đôi môi thì run lẩy bẩy.
“Vì vậy, từ bỏ kế hoạch đó đi thôi.

Em cũng hiểu nếu như Phố Chợ Đỏ đã trở thành một chiến trường, thì cho dù chị có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cho dù thực lực của chị có ngang ngửa “Cơn Giận Vương Quốc” đi chăng nữa thì cũng không có khả năng mang theo bốn đứa trẻ với những vết thương chồng chất trên người và xuyên qua chiến trường của hai bang phái xã hội đen đáng sợ kia.”
Jala nói với vẻ ảm đạm.
Thales nhìn Jala với ánh mắt khiếp sợ.

Sau đó cậu quay sang nhìn ba đứa bé đã tiêu diệt sạch sẽ chiếc bánh mì.

Coria nhìn thấy hắn rồi cô cao hứng vẫy vẫy tay.

Những đứa bé luôn dễ dàng quên đi niềm đau và nỗi buồn mà chúng vừa trải qua.
“Yên tâm đi.” Sinti liếm sạch vụn bánh ở trên tay, rồi vỗ vỗ vai Ryan, người vẫn đang mang trong mình tâm trạng sợ hãi: “Thales sẽ mang theo bọn mình bỏ trốn thành công.”
“Ân! Thales thông minh nhất, cái gì cậu ấy cũng làm được!” Coria giơ non nửa cái bánh mỳ lên và bổ sung trong sự cao hứng.
Nhưng ở bên kia căn hầm, đứng trước mặt Jala, nơi ký thác niềm tin và hy vọng của nhóm trẻ ăn mày, người xuyên việt Thales lại đang tuyệt vọng đến mức vùi mặt vào đôi tay của mình.
“Tại sao lại như vậy …”
“Vì sao đêm nay Hội Huynh Đệ lại tập kích Phố Chợ Đỏ …”
“Vì cái gì sẽ là đêm nay …”
“Không nên như vậy à …”
“Ha ha, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn …”
“Ha ha …”
“Cơ bản chúng ta đã chẳng còn nơi khác để đi nữa…”
“Trừ Phố Chợ Đỏ và ba khu Tây Hoàn phía sau đó, nơi nào cũng có tai mắt của Hội Huynh Đệ …”

“Trừ phi chúng ta chạy thẳng đến khu một Hạ Thành, rồi đi về phía cống thoát nước, qua một đường ống ngầm là đến địa bàn của Dơi Sắt …”
“Không ổn, Dơi Sắt đã thuần phục với Hội Huynh Đệ từ lâu rồi.”
“Quay về Nhà Bỏ Hoang? Rồi mang Quide đi huỷ thi diệt tích …”
“Không có khả năng.

Những đứa trẻ khác đã sớm phát hiện.”
“Cuối cùng họ cũng sẽ tra được chúng ta …”
“Làm sao bây giờ …”
“Làm sao bây giờ!”
Sắc mặt Thales xanh mét, đôi môi tái nhợt, trán cậu thì đầm đìa mồ hôi.
Jala không đành lòng khi nhìn thấy thế, nhưng cô cũng chỉ còn cách lắc đầu, vỗ vỗ vào bờ vai cậu.
“Bọn em trốn tạm ở chỗ này của chị đi.” Jala thở dài.

“Chị quen biết một người có thể tin tưởng được, hắn sẽ che giấu bọn em được khoảng một tháng.”
“Sau đó chị sẽ đi tìm lão già.” Jala ngừng lại một chút, rồi lúng túng nói: “Hội Huynh Đệ rất tôn trọng mặt mũi của lão già.

Ít nhất … bọn em sẽ không chết.”
‘Nhưng khẳng định sẽ sống không bằng chết.’ Thales vô vọng bổ sung thêm một câu trong đáy lòng.
“Đôi khi.” Jala nhìn bộ dáng suy sụp của Thales và cảm khái.

Cái đứa trẻ hết sức thông minh này cũng có lúc bị rơi vào đường cùng.

“Chúng ta phải chấp nhận vận mệnh.”
Tầm nhìn trước mắt Thales lại mờ đi.
“Tập Nhân, …Ài, …, Nàng đã đi rồi.

Ngươi, ngươi phải nén bi thương … Ô ô ô …”
“Cháu … Cháu không có việc gì, yên tâm đi … yên tâm đi, bá mẫu, cháu thực sự không có việc gì … thực sự không có việc gì.”
“Ta biết, Tập Nhân.

Ha ha, có đôi khi, chúng ta phải chấp nhận vận phận ông trời đã sắp đặt sẵn cho.

Nếu nàng đã đi rồi, chúng ta phải vượt qua nó.

Ai cũng không ngoại lệ, ha ha …”
“Bá mẫu … bác … cô ấy …”
“Phải chấp nhận vận mệnh … ô ô … vận mệnh … ô ô …”
‘Chấp nhận vận mệnh ư?’
‘Vận mệnh của ta là gì?’
‘Trọng sinh đến thế giới này, để rồi bị giết ư?’
‘Ta phải phục tùng nó sao?’
‘Buồn cười.’
‘Đọc nhiều sách như vậy!’
‘Làm nhiều nghiên cứu như vậy!’
‘Viết nhiều luận văn như vậy!’
‘Làm gì có chuyện ta chấp nhận vận mệnh dễ dàng như vậy?’
‘Làm gì có chuyện chúng ta lại đi tin tưởng thứ gọi là vận mệnh.’
Thales đột ngột ngẩng đầu, làm Jala giật mình.
Cô khiếp sợ khi nhìn thất sự quyết tuyệt và lửa giận trong mắt cậu.
“Nhóc con … em có khoẻ không đấy?” Jala hỏi thử.

Không biết vì sao lúc này cô lại cảm thấy có chút sợ hãi đứa bé mới bảy tuổi này.
“Bọn họ sẽ ở lại chỗ này của chị.”
Thales đột nhiên nói một câu.
“Ba đứa bọn họ, cả chị nữa, đều ở lại đây.

Chỉ có chị mới có thể bảo hộ bọn họ.

Rồi chị sẽ báo cáo là chị bắt được ba đứa trẻ ăn mày này.”
Thales lạnh lùng nói.

Phảng phất như cậu đang nói về một việc hết sức bình thường.
“Cái gì?” Jala tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng Thales không để ý đến cô mà tiếp tục nói:

“Em sẽ soạn ra khẩu cung cho ba đứa bé kia và thống nhất với chúng rằng chỉ có một hung thủ giết chết Quide.

Đó chính là em.”
“Khi người của Hội Huynh Đệ tới, chị chỉ việc nói như vậy cho bọn họ.”
Jala nhíu mày: “Vậy em phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ bắt chị phải đem em giao nộp ra à?”
“Một mình em trốn đi.”
Không biết bằng cách nào, Jala đột nhiên nhận ra rằng đứa trẻ này đã hạ quyết tâm.
Mà một khi nó đã đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi, hay ngăn cản.
Nhưng cô không thể để cho cậu nhóc này đi chịu chết như vậy được.
Rốt cuộc nó …
“Nhóc con, cho dù là ba khu Hạ Thành em cũng không trốn ra được đâu.

Trời sáng, Hội Huynh Đệ khẳng định sẽ phát hiện ra manh mối.

Những trạm gác ngầm của bọn họ sẽ tóm em quay trở về.

Tới lúc đó, em sẽ hối hận vì sao hiện tại không nhờ chị giết em đi.”
Jala nói với biểu cảm phức tạp.
Thales quay đầu.

Ánh mắt băng giá của cậu làm người ta sợ hãi.
“Đúng vậy.” Thales lạnh lùng nói.

Từ lúc trọng sinh cho đến nay, một năm sống ở căn cứ ngoại ô của Hội Huynh Đệ, bốn năm sống trong Nhà Bỏ Hoang, cậu hiểu rõ năng lực và thủ đoạn của bọn chúng kinh khủng đến mức nào.

“Đại khái là em trốn không thoát.”
“Nhưng bọn họ sẽ sống sót, sẽ không phải chịu những đau đớn mà Quide để lại.”
‘Không, Quide đã để lại cho bọn họ những vết thương lòng vĩnh viễn không thể xoá nhoà.’ Thales nói thầm một câu.
Jala vươn đôi tay ra và đặt lên bờ vai của Thaless, rồi cúi đầu xuống trước mặt cậu.
Thales có thể cảm nhận được đôi tay của Jala, một đôi tay tinh xảo và vững vàng của nữ sát thủ, đang run lên nhè nhẹ.
‘Không! Còn có một chỗ mà mình có thể đi.’
‘Nơi duy nhất.’
‘Mà ta đã sớm biết, không phải vậy sao?’
Thales phụt cười.
Vận mệnh, kỳ thực chính là như vậy.
Nó đùa bỡn ngươi.
Ngươi cũng có thể đùa bỡn lại nó.
Cậu quay sang nhìn ba đứa trẻ vừa mới ăn xong bánh mì.

Chúng đang nhìn sang bên này với vẻ mặt mong đợi.
‘Hy vọng bọn họ sẽ không còn là những đứa trẻ ăn mày nữa.

Các cậu …’
Người xuyên việt quay đầu, nhìn về phía Jala với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chứa đầy sự kiên định.
Hai mắt cô đã đỏ bừng, sắc mặt thì u ám.

Thales nhẹ nhàng mở miệng.
“Bốn giờ rưỡi.

Một lúc nữa là hừng đông.

Phố Chợ Đỏ cách đây khá xa.

Chị nói cho em những nơi có trạm gác ngầm cần chú ý đi.”
“Em nên xuất phát.”
“Xuất phát, tiến về Phố Chợ Đỏ.”
(1): Earth Shaker là một tướng trong Dota 2, có Ulti gây dame và làm choáng Aoe.

Nếu kết hợp với item Blink (tốc biến) và dùng đúng lúc có thể thay đổi cục diện cả một combat.

Mỗi tội hồi mới chơi mình hay Echo rồi mới Blink vào :)).
(P/S: Tình hình là con lap của mình nó đang bị hỏng mất mấy phím nên tốc độ dịch nó sẽ bị chậm đi, mn thông cảm :.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui