Quân cờ Ngọc Ý cầm trong tay rơi hết xuống, cô nhìn sang Vu Kì Thiên ở bên cạnh: "Thế tử, bẫy của chàng rất sâu"
"Bẫy?" Vu Kì Thiên có vẻ mặt không hiểu.
Dáng vẻ vô tội, đơn thuần lại cấm dục này, đúng chuẩn hình tượng tổng tài bá đạo, thế tử bệnh tật này quá biết thả thính.
"Chính là nói chàng rất biết nói chuyện, thế tử chàng càng ngày càng lên trình." Ngọc Ý khen ngợi.
"Ta chỉ như vậy với nàng" Vu Kì Thiên không hề keo kiệt mà nói với Ngọc Ý.
"Ha ha, lời này ta thích nghe."
Suốt chặng đường, hai người nói cười rất thoải mái, khoảng một canh giờ thì tới trang trại ở thành Bắc.
Ngọc Ý xuống xe, nhìn thấy một đồng cỏ lớn nhìn không tới điểm cuối đó thì vô cùng sung sướng. Tuy là đồng cỏ nhân tạo, nhưng lại là cỏ xanh thật, mỗi ngày đều có người có trình độ tới xử lý.
"Nơi này thật sự không tồi, nhìn nơi rộng như này tâm trạng thật thoải mái."
"Nếu nàng thích, sau này chúng ta thường xuyên tới." Vu Kì Thiên đề nghị.
"Được."
Lão Lý trông cửa thấy người tới thì lập tức đi tới, thấy là Vu Kì Thiên thì vội vàng cung kính hành lễ: "Thảo dân tham kiến thế tử."
"Đứng lên đi, hôm nay phu nhân của bản thế tử tới đây xem thử, các người dẫn đường." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu.
Sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn cũng chỉ dành cho Ngọc Ý, ở trước mặt người ngoài vẫn là gương mặt lạnh lùng sắc bén, xa cách với người khác cả ngàn dặm.
"Vâng, mời phu nhân đi theo ta." Người đó đi vào trong.
Ngọc Ý vội vàng đi theo: "Đại thúc, chỗ các người có bao nhiêu người phụ trách, sản lượng sữa của bò sữa có nhiều không, có nhiều người uống không?"
"Phu nhân quá khách sáo rồi, gọi ta là lão Lý là được, chỗ chúng ta chỉ còn lại mười mấy người phụ trách, những người khác đi hết cả rồi. Không giấu phu nhân, bò sữa này là bò sữa cao cấp được nhập vào, sữa cũng không tệ, chỉ là mọi người không uống quen, vậy nên gần như không có người mua, đoán chắc vài tháng nữa sẽ đóng cửa." Lão Lý trả lời.
"Lý thúc, vậy sữa bò của các người xử lý thế nào?"
"Còn có thể xử lý thế nào, không bán được một đêm sẽ bị chua, cuối cùng chỉ có thể đổ đi." Lão Lý đau lòng nói.
"Vậy thật là đáng tiếc, bây giờ có sữa thành phẩm không?" Ngọc Ý hỏi.
"Có, hôm nay chúng ta vắt ra rất nhiều, còn có vài người đang vắt sữa, ở bên đó." Lão Lý dẫn bọn họ đi qua.
"Được." Ngọc Ý vội vàng đi theo.
Mười mấy cái thùng sữa lớn để ở đó, rất sạch sẽ, cũng rất vệ sinh, Ngọc Ý rất hài lòng.
"Phu nhân, nếu người không chê có thể nếm thử, trong nồi này là sữa ta vừa nấu chín, rất thuần vị." Lão Lý dùng dụng cụ múc một bát đưa qua.
"Đa tạ." Ngọc Ý đưa tay nhận lấy, uống một ngụm.
Mùi vị ngon, thơm nhẹ, quả thật là sữa tốt, có vị tương tự như sữa nguyên chất được làm theo công thức ở hiện đại.
"Không tồi, mùi vị rất ngon, các người có muốn nếm thử không?" Ngọc Ý nhìn sang.
Vu Kì Thiên hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu: "Không cần."
Nguyệt Nhi cũng có vẻ mặt kháng cự, Liêu Tinh thì còn lùi lại một bước.
Thấy bọn họ như vậy, Ngọc Ý bĩu môi: "Thật không biết nhìn hàng, vậy Lý thúc thúc dẫn bọn ta đi xem những con bò sữa kia đi."
"Vâng, phu nhân." Lão Lý lập tức dẫn đường.
Đám người Ngọc Ý đi theo, từ xa nhìn thấy trong hàng rào có mấy chục con bò sữa, còn có mấy người đang vắt sữa, đôi mắt phượng của Ngọc Ý khẽ đảo, cười
xấu xa nhìn sang Vu Kì Thiên.
"Thế tử chàng có muốn vắt sữa không, vắt sữa cho bò sữa rất thú vị, có muốn thử không?"
Khóe miệng của Vu Kì Thiên giật nhẹ, nhìn sang đám người cách đó không xa đang vắt sữa, nhìn hai tay của bọn họ nắm lấy chỗ đó của bò sữa, mặt của Vu Kì Thiên cũng đen thui.
"Không cho phép nói đùa."
"Ta không nói đùa, ta rất nghiêm túc, bò sữa ăn cỏ vắt cỏ là một quá trình rất vĩ đại, chàng giúp bò sữa vắt sữa, nó cũng thoải mái." Ngọc Ý nhìn sắc mặt có hơi quẫn bách của hắn, cố ý truy hỏi.
Quả nhiên mặt của Vu Kì Thiên đen thui, có vài phần ngượng ngùng, vài phần không tự nhiên, vài phần quẫn bách.
Nha đầu này chắc chắn là cố ý, hắn đường đường là thế tử sao có thể vắt sữa cho bò sữa, còn sờ chỗ đó.
"Nếu nàng còn quậy phá thì chúng ta trở về."
"Được, coi như ta không nói." Ngọc Ý không trêu hắn nữa, lập tức đi tới hàng rào.
Người vắt sữa nhìn thấy cô thì muốn đứng dậy chào hỏi.
"Không cần quan tâm ta, mọi người cứ làm việc của mọi người, ta tới trải nghiệm vắt sữa, có thể cho ta thử không?" Ngọc Ý thích thú hỏi.
"Đương nhiên được, phu nhân mời bên này." Một người trong đó nhường vị trí.
Ngọc Ý lập tức đi tới, dựa theo cách người đó nói, sau đó làm theo, quả nhiên sữa màu trắng đó được tay của mình vắt ra, Ngọc Ý rất có cảm giác thành tựu.
Vu Kì Thiên ở một bên thấy cô chơi vui vẻ thì có vẻ mặt chê bai.
Không phải chỉ là vắt sữa thôi sao, tới mức vui vậy à, nữ tử bình thường không phải đều nên xấu hổ hoặc kiêng hay sao, cô thì hay rồi, chơi luôn.
Dù sao người tới đây làm việc cũng đều là người trung niên, người nhỏ nhất nhìn trông cũng phải hơn 30 tuổi, người trẻ căn bản không có, càng đừng nói là cô
nương.
Cách đó không xa, một nam nhân trung niên vóc dáng hơi béo đi tới: "Mấy người ba ngày sau thu dọn đồ rời đi, bị sa thải rồi."
Trong đó bao gồm lão Lý, lão Lý lập tức có vẻ mặt khó coi, vội vàng cầu xin: "Trương đầu cầu xin ngươi đừng đuổi ta, mẹ già nhà ta bệnh nặng, đợi ta đem tiền về chữa bệnh, cầu xin ngươi giữ ta lại đi."
"Mẹ của ngươi bệnh nặng, ta còn cả nhà đều bệnh nặng đây này, trang trại này thu không đủ chi, lúc đầu còn tưởng có thể kiếm tiền lão tử mới tiếp quản, kết quả thì buôn bán lỗ vốn, bây giờ thu không đủ chi, đâu có ngân lượng trả lương cho các người, được rồi, thu dọn rồi mau đi đi." Nam nhân trung niên mất kiên nhẫn nói.
Ngọc Ý ở trong hàng rào nghe thấy rõ ràng, lập tức đi tới: "Trang trại này của ông bao nhiêu tiền, ta mua?"
Một câu nói đã khiến mọi người sốc, người của cả trang trại đều nhìn qua.
Trương Thành kinh ngạc nhìn sang gương mặt đen thui của cô, còn có Vu thế tử ở cách đó không xa, ông ta lập tức hỏi: "Ngươi là Ngọc tiểu thư sao?" "Không sai, là ta, ta muốn mua trang trại của ông, ra giá đi." Ngọc Ý trả lời.
Trương Thành nghi hoặc nhìn qua: "Ngươi mua cái này làm gì, trang trại này của ta đều lỗ tiền, căn bản không hồi vốn được."
"Bản thân ta uống không được à, ta thích uống sữa, chỉ thích uống sữa tươi. Với lại ông chỉ cần nói một cái giá, ta làm gì thì ông không cần hỏi." Ngọc Ý mất
kiên nhẫn nói.
"Được, bán cho ngươi một vạn lượng, ngay cả đồng cỏ này, bò sữa, và cả dụng cụ đựng sữa này, công nhân, tặng ngươi hết." Trương Thành sảng khoái nói.
Thật ra có thể bán một nghìn lượng là ngon rồi, dù sao thu không đủ chi, có thể bán được là không tệ rồi. Nhưng đối phương là Ngọc Ý, đích nữ của Thừa tướng hiện nay, lại được Vu thế tử sủng ái, vậy nên Trương Thành mới ra giá đó.
"Được." Ngọc Ý muốn móc ngân lượng.
Vu Kì Thiên trước cô một bước, đưa một tờ ngân phiếu một vạn lượng qua: "Theo ta ra ngoài, sao có thể để nàng trả tiền."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...