Sắc mặt cô gái kia trắng trắng xanh xanh, như một con tắc kè hoa, trông vô cùng buồn cười.
"Các cô gái, chúng ta đi." Ngọc Ý trái ôm phải ấp, đi vào bên trong.
Những cô gái khác cũng lập tức đuổi theo, Ngọc tiểu thư này còn hào phóng hơn nhiều người đàn ông khác, hôm nay họ phát tài rồi.
Thấy cảnh đó Nguyệt Nhi đứng sau cũng cảm thấy choáng váng, nàng ta không biết sao tiểu thư lại có nhiều tiền như vậy, thấy tiểu thư bị bao vây bước vào trong, Nguyệt Nhi cảm thấy vô cùng lo lắng, tuy đây không phải nơi tốt lành gì, nhưng nàng ta lo lắng cho tiểu thư nên đành phải theo vào.
Trong nhã gian, Ngọc Ý đập một xấp ngân phiếu lên trên bàn, bảo tú bà gọi tất cả các cô gái trong thanh lâu đến đây, đánh đàn, hát múa, đút rượu đút trái cây, rất hưởng thụ.
Bảo sao người cổ đại đều thích dạo thanh lâu, được phục vụ thế này đúng là sung sướng.
Lúc vừa mới đến phủ Ly vương, Ngọc Ý đã dọn hết những đồ trang trí có thể dọn được vào trong không gian, kể cả đống ngân phiếu, tuy Ly vương không thích cô, thế nhưng căn phòng vẫn được trang trí xa hoa, đương nhiên Ngọc Ý sẽ không khách sáo.
Tùy thân không gian ở hiện đại cũng xuyên đến đây cùng với cô, không gian này không chỉ có thể cất đồ vật mà còn có chức năng chế tạo và phục chế đồ vật rất tiện lợi, cô muốn bao nhiêu ngân phiếu hay đồ trang trí, chỉ cần phục chế là được, cảm giác có tiền đúng là quá sung sướng.
Ở nhã gian đối diện.
Nghe tiếng ca múa trầm bổng, tiếng cười nói ồn ào vang lên từ tầng hai liên tục không nghỉ, Vu Kì Thiên nhíu mày: "Sao vậy?"
"Bẩm thế tử, người trong nhã gian bên cạnh là Ngọc Ý, chắc hẳn nàng ta đau khổ vì Ly vương nên đến đây để mua say." Thị vệ Hình Lâm bẩm báo.
Vu Kì Thiên nhướng mày, hắn quay đầu nhìn nhã gian đối diện.
Bị Ly vương vứt bỏ nhưng không hề nghĩ quẩn mà trái lại còn đến đây uống rượu, ăn thịt sung sướng, trái ôm phải ấp. Người phóng khoáng cởi mở, tùy tiện ung dung như vậy thật sự là Ngọc Ý đòi sống đòi chết để gả cho Ly vương sao?
"Thế tử, chúng ta phải đi rồi." Hình Lâm nhắc nhở.
"Được." Vu Kì Thiên đứng dậy bước ra ngoài, hắn vừa ra tất cả các cô gái bên ngoài đều sợ đến ngây người.
"Ôi vãi, không ngờ lại có người đàn ông đẹp trai đến vậy."
"Sao ta còn cảm thấy hắn còn đẹp trai hơn cả Ly vương điện hạ, giá trị nhan sắc này khiến trái tim ta muốn nhảy ra ngoài."
"Ngài nhìn ta kìa, ngài nhìn ta kìa, ta thấy kích động muốn ngã vào lòng ngài quá."
Nghe thấy tiếng khen ngợi và hoan hô của những người bên ngoài, Ngọc Ý nhíu mày, chẳng lẽ thật sự có người đàn ông nào đẹp trai hơn Bạch Tử Huân ư. Cô đẩy người phụ nữ bên cạnh sau đó đúng dậy loạng choạng bước ra ngoài.
Rốt cuộc cô cũng thấy một người đàn ông đang đi về phía mình, hắn mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, không dính bụi trần, những sợi tóc đen như mực tôn lên gương mặt anh tuấn với nước da trắng nõn, trong suốt.
Người đàn ông đó mi mục như họa, mắt sáng như sao, trông vô cùng kỳ diệu, mê hoặc người khác.
Hắn cầm một cái quạt xếp màu trắng, tao nhã lịch sự, cả người toát ra hơi thở cao quý nhưng không hề đáng sợ, hắn chỉ cần đứng đó không làm gì đã như một bức tranh.
Vị công tử này như được tạc ngọc, có một không hai.
Điều duy nhất mà Ngọc Ý có thể nghĩ ra là người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, nếu ở hiện đại, chắc chỉ cần trong nháy mắt hắn đã có thể đánh bại rất nhiều người nổi tiếng và đám thần tượng mới nổi.
Người này đẹp hơn Bạch Tử Huân nhiều, Ngọc Ý háo sắc, bước mấy bước đến ôm chặt Vu Kì Thiên.
"Mỹ nam, ngài thật đẹp trai, ngài muốn bao nhiêu tiền, ta bao ngài?"
Hành động của Ngọc Ý quá nhanh, Vu Kì Thiên hoàn toàn không ngờ cô lại làm thế, hắn ngẩn cả người khi thấy một kẻ có mặt mũi xấu xí bỗng chạy đến ôm chầm mình.
Lời Ngọc Ý vừa nói cũng khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
Người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý toàn nói những lời khiến người ta không sợ đến chết thì không thôi, vị trước mặt này chính là đương kim thế tử, trông thì nho nhã lịch sự, thế nhưng thật ra hắn rất khát máu và tàn bạo, ngay cả hoàng đế và Thái Hậu cũng phải nể mặt hắn ba phần, Ngọc Ý đúng là đang tìm đường chết.
"Đồ xấu xí nhà cô đừng có nói bậy, nhanh buông thế tử nhà ta ra." Hình Lâm tấn công về phía cô.
Ngọc Ý ngạc nhiên, thế nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ vừa lòng: "Thế tử, năm nay ngài bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa, cho dù đã kết hôn rồi cũng không sao hết, chỉ cần gương mặt này, ta sẽ hạ mình làm tiểu thiếp của ngài."
"Khụ khụ…" Vu Kì Thiên chợt ho khan, đây là lần đầu tiên hắn thấy người phụ nữ to gan như vậy.
"Đồ không biết xấu hổ, ngươi không xứng để trèo cao lên người thế tử của chúng ta, chỉ mỗi gương mặt này thôi ngươi đã không đủ tư cách để làm tiểu thiếp ấy chứ." Hình Lâm tức giận.
Nhất định hôm nay lúc ra khỏi cửa không xem hoàng lịch nên mới gặp phải người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý này.
Mọi người đều nhìn Ngọc Ý với ánh mắt khinh bỉ và chán ghét, mới bị Ly vương bỏ đã nhắm đến Vu thế tử, đúng là đã xấu xí còn suốt ngày gây chuyện.
Tuy Vu thế tử bệnh tật yếu đuối, nhưng hắn nổi tiếng dứt khoát và tàn nhẫn, thủ đoạn tàn bạo, cho nên tuy rằng danh môn quý nữ ở Thịnh Kinh đều yêu quý gương mặt của Vu thế tử, thế nhưng chẳng ai dám nhảy vào hố lửa. Có vẻ lần này có trò hay xem rồi.
Vu Kì Thiên nhìn gương mặt xấu xí phía trước, bớt đen lan hết nửa mặt bên trái của nàng ta, quả thật trông rất gai mắt.
Có điều đôi mắt phượng kia lại sáng ngời, trong suốt. Nàng ta cứ nhìn thẳng hắn với ánh mắt to gan vui sướng, trông giống hệt dáng vẻ như sói đói thấy thịt.
Khóe miệng Vu Kì Thiên hơi cong lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn khóa vào người trước mặt: "Ngươi chắc chắn muốn làm tiểu thiếp của ta sao?"
"Đương nhiên, ngài đẹp trai như vậy mà, còn đẹp hơn tên Bạch Tử Huân rất nhiều, tuy ngài là người đoản mệnh, cùng lắm chỉ có thể sống ba năm nhưng ta không ngại. Thế tử à, đời người ngắn lắm, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, chúng ta nhanh về động phòng đi thôi." Ngọc Ý cười ngây ngô, nói.
Nghe thấy câu ‘Cùng lắm chỉ có thể sống ba năm’, Vu Kì Thiên vốn đang định đẩy Ngọc Ý ra lại nhíu mày.
Quả thật người phụ nữ trước mặt mình rất xấu, thế nhưng ánh mắt của nàng ta trong suốt, như có một biển sao trời mênh mông, tỏ ra vô cùng chắc chắn và tự tin.
Cứ như nàng ta nhất định phải có bằng được hắn.
Đây là lần đầu tiên, Vu Kì Thiên thấy một người phụ nữ có ánh mắt như vậy, người phụ nữ đằng trước có chút thú vị.
"Được." Vu Kì Thiên gật đầu đồng ý.
"Ha ha, ta biết ngài sẽ đồng ý mà." Ngọc Ý say khướt, nói xong rồi ngã vào lòng Vu Kì Thiên ngủ luôn.
Thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô thở khẽ, Vu Kì Thiên cười nhẹ.
Người phụ nữ này đúng là tham lam. Hình như mặt mũi xấu như vậy nên cũng chẳng có ai có hứng thú với nàng ta.
Sau đó trong ánh mắt bất ngờ và khiếp sợ của mọi người, Vu Kì Thiên bế Ngọc Ý lên, sau đó nhấc chân rời đi.
"Trời ơi, ta không nhìn nhầm chứ, Vu thế tử ôm Ngọc Ý, còn đồng ý để người phụ nữ xấu xí đó làm tiểu thiếp, tim ta vỡ vụn luôn rồi." Một cô gái bên cạnh đau lòng nói.
"Rốt cuộc người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý này gặp phải vận cứt chó gì vậy, mới bị Ly vương bỏ đã bám lên người Vu thế tử, đúng là đồ hồ ly tinh."
Thấy cảnh đó, Hình Lâm cũng choáng váng, chắc chắn hắn ta thấy ảo giác rồi, thế tử băng thanh ngọc khiết không người với tới lại ôm lấy người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý.
Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ vội đuổi theo sau, thầm nghĩ ‘Thế tử ngài đừng nghĩ quẩn.’
Mấy người ngoài như Nguyệt Nhi đã bị dọa đến sợ choáng váng từ sớm, mãi đến khi xe ngựa của Vu thế tử đi xa, Nguyệt Nhi vẫn chưa thể phản ứng lại.
Tiểu thư nhà nàng ta tự gả cho Vu thế tử, hơn nữa vẫn làm tiểu thiếp.
Không thể để thế được, Nguyệt Nhi lập tức đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...