Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Sắc mặt của quản gia lập tức lạnh đi: "Phủ thế tử có thể là nơi ai muốn lục soát thì lục soát sao, nếu hôm nay thật sự để Ly Vương lục soát, vậy mặt mũi của thế tử để ở đâu, thứ cho lão nô không thể tuân lệnh"

Bạch Tử Huân mặt mày đen thui, đôi mắt đen bắn ra sự hung dữ và u quang khát máu, tức giận vô cùng: "Đáng chết, một con chó trông cửa nhà ngươi vậy mà dám cản bản vương.

"Lão nô không dám cản Ly Vương điện hạ, nhưng thế tử có dặn, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai mạo phạm phủ thế tử." Quản gia rất thong dong, thản nhiên

trả lời.

"Nếu bản vương cứ muốn lục soát thì sao?" Sát khí quanh người Bạch Tử Huân tản ra.

"Vậy điện hạ đừng trách lão nô!" Quản gia hừ lạnh một tiếng, lùi lại mấy bước.

Trong nháy mắt mấy chục thị vệ xuất hiện, chặn ở trước quản gia, tất cả đều mặc đồ đen cầm kiếm, mặt mày nghiêm nghị, rất lãnh khốc.

Bạch Tử Huân tức tới mức trán nổi gân xanh: "Đáng chết, một con chó trông cửa cũng dám hống hách ở trước mặt bản vương, bản vương hôm nay cứ muốn xông vào."

Nói xong, Bạch Tử Huân đánh một chưởng ra.

Theo dõi thành công

Quản gia lập tức tránh sang một bên, mấy chục thị vệ trước mặt lập tức đánh nhau với Bạch Tử Huân.

Chiêu nào cũng sắc lạnh, tàn độc, công kích chỗ yếu hại, không hề cho đối phương cơ hội phản kích, mấy chục thị vệ vây lấy Bạch Tử Huân.

Đạo quang kiếm ảnh, nguy hiểm vô cùng.


Quản gia vội vàng nấp ở nơi an toàn, sắc mặt lạnh lùng nhìn, nhưng không ngăn lại. Ly Vương quá hung hăng ngang ngược, vậy mà tới phủ thế tử gây rối, thật là coi mình là cái cọng hành gì, cũng phải xem ông ta có nể mặt hay không.

Đánh nhau vừa hay có thể kéo dài thời gian cho thế tử, nghĩ tới tính thù dai của Ly Vương, quản gia lập tức gọi Long Nhị tới: "Ngươi dẫn thêm ít người bảo vệ thế

tử, ta sợ Ly Vương ở đây không tìm được thế tử sẽ đuổi tới trang trại ở thành Bắc.

Tuy Long Nhất dẫn bốn người âm thầm bảo vệ thế tử, nhưng quản gia không yên tâm, Ly Vương nổi điên không khác gì chó điên, không bảo đảm được sẽ không dùng chiêu bẩn, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

"Được." Long Nhị lập tức dẫn người đi từ cửa sau.

Quản gia thấy Ly Vương và đám thị vệ đánh nhau không phân trên dưới, nghĩ một chốc một lát cũng không giải tán được, bèn kêu người đi bê ghế tới.

Ly Vương ở cách đó không xa nhìn thấy quản gia như vậy thì càng phẫn nộ, tên quản gia đáng chết này vậy mà còn ngồi trên ghế, đây là định xem trò cười của

hån ta à.

Bạch Tử Huân tức giận, khí thế toàn thân càng thêm tàn ác mà lạnh lẽo, dùng hết sức công kích.

Nhưng thực lực của thị vệ của phủ thế tử đều rất mạnh, mạnh hơn trong tượng tưởng của hắn ta, trong chốc lát sẽ không giành được chỗ tốt nào.

"Các ngươi đừng quá nghiêm túc, tuyệt đối đừng làm Ly Vương điện hạ bị thương." Quản gia hét to.

Tuy Ly Vương xông vào phủ thế tử là không đúng, nhưng nói thế nào hắn ta cũng là Ly Vương, đệ đệ ruột của đương kim hoàng đế, nếu thật sự bị thương, đương nhiên không dễ ăn nói với hoàng đế.


Bạch Tử Huân nghe vậy thì càng điên máu, đáng chết, đây là xem thường thân thủ của hắn ta sao.

Bạch Tử Huân dùng hết sức công kích, không tới thời gian một nén hương quả thật đã đã gục hết những thị vệ đó, chỉ là bản thân Ly Vương cũng thở hổn hển. Quản gia đứng dậy từ trên ghế, không hoảng không vội, lâm nguy không hoảng: "Thân thủ của Ly Vương thật siêu, lão nô bội phục."

"Cút sang một bên, lần này ngươi còn có cái cớ gì cản bản vương!" Bạch Tử Huân đã đánh tới đỏ mắt.

"Lão nô quả thật không có cái cớ gì cả, có điều lão nô vẫn không thể cho Ly Vương vào được, đợi Ly Vương qua ải của Long Ảnh Vệ rồi nói đi." Quản gia vừa dứt lời, trong sản xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen.

Lần này Bạch Tử Huân mặt mày cứng đờ, hai mắt phẫn hận nhìn sang quản gia.

Đáng chết, lão hồ ly này cũng quá ác ôn.

Hắn ta vừa rồi chỉ mải tức giận, tìm Ngọc Ý tính sổ, quên mất Vu Kì Thiên còn có Long Ảnh Vệ.

Những thị vệ đó chẳng qua chỉ trông nhà bảo vệ viện, thực lực mạnh như này đã tiêu hao hơn nửa thể lực của Bạch Tử Huân, nhưng bọn họ so với Long Ảnh Vệ, thật sự là kiến gặp voi, lần này Bạch Tử Huân đã do dự.

Nếu xông vào, trong lòng Bạch Tử Huân biết rõ chắc chắn đánh không lại Long Ảnh Vệ, nhưng nếu nhếch nhác rời đi như này, thật sự nuốt không trôi cục tức này.

Cách đó không xa một thị vệ chạy tới, thấp giọng nói mấy câu bên tai Ly Vương, đôi mắt như chim ưng của Bạch Tử Huân hơi nheo lại: "Đáng chết, lập tức dẫn người đuổi theo, bản vương đào ba tấc đất cũng phải dạy dỗ nữ nhân đó." Sau đó hắn ta phất tay áo tức giận rời đi.

"Lão nô cung tiễn Ly Vương điện hạ." Quản gia mở miệng.

Ở bên này, trên xe ngựa.


Ngọc Ý tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống: "Thế tử, người kinh thành các ngài đều không uống sữa bò sao?"

Vu Kì Thiên nhíu mày: "Lẽ nào ngươi không phải người kinh thành?"

Ngọc Ý lúc này mới ý thức được mình lỡ lời: "Ta đương nhiên phải rồi, ta không phải hỏi nam nhân các ngài hay sao?"

"Bình thường đều không uống.

"Vậy bách tính bình thường thì sao?"

"Cũng không uống, mọi người không thích vị đó, giá cũng đắt, trang trại ở thành Bắc là cung ứng cho hoàng gia, nhưng không có mấy ai uống." Vu Kì Thiên trả lời thật.

Đôi mắt phượng của Vu Kì Thiên vụt qua tia trong trẻo, đắc ý nói: "Thế tử, vậy lát nữa ngài phải cố gắng nếm thử tay nghề của ta, bảo đảm ngài uống rồi sẽ muốn uống nữa."

Bỏ đi gương mặt đen xì đó, nhìn dáng vẻ chắc nịch tự tin này của cô, đôi mắt phượng trong veo đó dường có biển vì sao, khóe miệng của Vu Kì Thiên nhếch

lên: "Được, ta đợi."

Ngọc Ý liếc nhìn cái bàn ngọc trắng bên cạnh: "Thế tử, đây là bàn cờ sao?"

"Phải, muốn chơi cờ à?" Vu Kì Thiên hỏi.

Ý

Ngọc Ý có hơi ngại ngùng: "Ta không biết."

"Không sao, ta dạy ngươi, dù sao tới thành Bắc cung phải mất một canh giờ, coi như giết thời gian." Vu Kì Thiên nói xong thì lấy cái bàn hình vuông nhỏ ra, đặt bàn cờ xong thì lấy cờ ra.


Ngọc Ý là nữ nhân ăn chơi, hống hách ngang ngược, được sủng mà kiêu nổi tiếng ở kinh thành, cô chả được tích sự gì, phế vật vô dụng, vậy nên Vu Kì Thiên cũng không nghi ngờ.

Nhìn hộp quân cờ trắng đen đó, mắt Ngọc Ý sáng lên, đưa tay cầm lấy: "Thế tử, quân cờ này của ngài đều là ngọc, chất liệu này chắc chắn đáng không ít tiền nhỉ?"

"Đáng giá vạn lượng vàng.

"Vậy có thể tặng ta không?" Ngọc Ý hỏi.

Cô coi như nhìn ra rồi, Vu Kì Thiên ăn mặc đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, mỗi một món đều có giá trị liên thành, tên này cũng quá giàu rồi, thì ra cô gả cho một thổ hào.

"Nếu ngươi có thể thắng ta thì ta tặng cho cô." Vu Kì Thiên trả lời.

"Được, vậy thế tử ngài dạy ta."

Vu Kì Thiên lại nói đại khái quy tắc, Ngọc Ý mặt mày đắc ý, cái này không phải là cờ năm quân của hiện đại sao, cô là cao thủ cờ năm quân.

"Thế tử bắt đầu đi, vậy ta đi trước." Ngọc Ý cầm lấy quân cờ trắng đặt xuống.

Cờ năm quân ai đánh trước thì chiếm tiên cơ, vì bộ cờ đáng giá vạn lượng vàng này, Ngọc Ý sẽ không nương tay.

Nhìn chỗ cô đặt cờ, Vu Kì Thiên hơi nhíu mày, hắn không nói gì, cầm quân cờ đen đặt ở ngay phía sau.

Hai người bám sát chỗ đối phương đặt cờ nên không phân thắng thua.

Ngọc Ý nhíu mày, tên thế tử bệnh tật này chơi cờ đỉnh thế, xem ra hôm nay đụng phải đối thủ rồi.

Vu Kì Thiên cũng như có suy tư, nha đầu này không phải nói không biết chơi hay sao, tài chơi cờ của hắn là ở nước Thiên Hòa không có mấy đối thủ, nha đầu này đều có thể chơi hơn nửa ván cờ với hắn, đây là giả heo ăn thịt hổ à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui