"Thế tử, ngài làm sao vậy?" Ngọc Ý lớn tiếng kêu một tiếng rồi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Vu Kì Thiên, lập tức bắt mạch cho hắn.
"Thế tử, ngài không được dùng nội lực." Liêu Tinh đang ở bên ngoài xe đột nhiên lên tiếng, rõ ràng là vô cùng lo lắng.
Ngọc Ý nhớ lại Vu Kì Thiên vừa tấn công ngựa của Bạch Tử Huân, gương mặt lộ ra vẻ tự trách và ăn năn: "Xin lỗi thế tử, là ta đã hại ngài, lúc nãy người không nên ra mặt giúp ta."
"Bây giờ ngươi là người của ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị người khác bắt nạt." Vu Kì Thiên yếu ớt nói xong câu đó rồi ngất lịm đi.
Ngọc Ý vô cùng cảm động, khóe mắt đỏ ửng lên.
Hắn biết rõ cơ thể mình yếu, không được dùng nội lực nhưng khi nhìn thấy Bạch Tử Huân lăng nhục cô, hắn vẫn đứng ra bảo vệ cô, một Vu Kì Thiên không màng đến tính mạng của bản thân như vậy làm Ngọc Ý bất ngờ, kinh ngạc và nhiều hơn là cảm động.
"Ngọc tiểu thư, thế tử có nguy hiểm gì không?" Liêu Tinh lo lắng hỏi.
"Thế tử nhà ngươi chỉ là khí huyết bốc lên, nội tức không ổn định, hao tổn nội lực dẫn đến hôn mê, không có gì đáng ngại đâu. Cũng may tối hôm qua ta đã giúp ngài ấy giải bớt hai phần độc, cơ thể của ngài ấy vẫn chưa yếu như vậy đâu, yên tâm đi, có ta ở đây thì sẽ không để ngài ấy xảy ra chuyện đâu." Ngọc Ý nói xong, lấy chiếc châm bạc cất trên tóc xuống, giúp Vu Kì Thiên phong tỏa các đại huyệt trong toàn thân.
Sáng nay cô vừa lấy mấy cây châm bạc cất trong tóc, định dùng phòng thân, nhưng không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Liêu Tinh thầm thở phào một hơi, mặc dù tiếp xúc với Ngọc tiểu thư chưa được lâu nhưng không hiểu vì sao hắn ta cũng tin là cô có bản lĩnh này.
Chỉ là tại sao Ngọc tiểu thư này lại lấy châm bạc ra từ tóc, không lẽ định dùng châm bạc làm ám khí sao?
Liêu Tinh nghĩ đến khả năng này, vô thức rụt cổ lại, về sau nhất định không thể đắc tội với vị Ngọc tiểu thư này, nếu không chết thế nào còn chưa rõ.
Xe ngựa chạy thẳng một mạch về Phủ thế tử, Liêu Tinh và Ngọc Ý dìu Vu Kì Thiên về phòng rồi đóng cửa phòng lại, không ra ngoài nữa.
Quản gia nghe nói thế tử được dìu vào trong, vô cùng lo lắng, lập tức qua hỏi, Liêu Tinh kể hết mọi chuyện đã xảy ra trên đường.
Nghe xong, quản gia tức giận vô cùng: "Tên Ly vương đáng chết kia đúng là âm hồn bất tán, nhất định là vì thế tử định cưới Ngọc tiểu thư, trong lòng hắn không cam nên mới như vậy, ngày mai là ngày đại hỉ, bây giờ thế tử hôn mê như vậy, đại hôn ngày mai biết làm thế nào đây?"
"Quản gia, hôn lễ ngày mai vẫn tổ chức như bình thường, ông cho người đến Phủ thừa tướng thông báo cho cha ta, ngày mai tìm con nha hoàn nào đó thay ta lên kiệu hoa là được. Dù sao cũng che đầu, người khác cũng không nhìn thấy. Đợi tới Phủ thế tử tìm một lý do để ta đổi lại là được. Nếu như ngày mai thế tử vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì để Liêu Tinh thay thế tử bái đường, hắn là thị vệ thân cận của thế tử, thay mặt cho thế tử cũng là điều hợp lý." Ngọc Ý trả lời.
Quản gia lo lắng: "Ngọc tiểu thư, xin đừng trách lão nô lắm lời, tân nương thì có thể thay thế được. Nhưng nếu Liêu Tinh thay thế tử bái đường, đến lúc đó chỉ sợ người ngoài sẽ cho rằng thế tử không coi trọng tiểu thư, đến lễ đường cũng không muốn bái."
"Không việc gì phải ngại, dù sao danh tiếng ta đã rất thảm hại, cũng không thiếu một chút chuyện này. Hôm nay thế tử vì bảo vệ ta nên mới vận dụng nội lực, nói thế nào thì ta cũng phải cứu ngài ấy tỉnh lại, hôn lễ cũng chỉ là hình thức thôi, dù sao người ngoài đều biết ta và thế tử đã ngủ với nhau rồi, như vậy là đủ rồi." Ngọc Ý bĩu môi nói.
Quản gia chau mày, vị Ngọc tiểu thư này nói chuyện cũng thật thẳng thắn: "Nếu đã như vậy thì lão nô sẽ làm theo những gì tiểu thư nói."
"Được, ngày mai vất vả cho quản gia rồi, làm phiền quản gia cho người hầm một ít canh đại bổ, canh gà, canh cá, canh sâm đều được, chỉ cần bổ dưỡng là được."
"Vâng, bây giờ lão nô sẽ đi làm." Quản gia lập tức đi
Không bao lâu sau, quản gia tự mình bưng một bát canh nhân sâm đến, Ngọc Ý nhận lấy rồi đổ vào mấy ống tiêm. Quản gia nhìn thấy thất kinh, liếc mắt nhìn Liêu Tinh, thấy hắn ta gật đầu với mình, quản gia cũng không hỏi nhiều nữa.
Ngọc Ý làm xong mọi thứ, bưng qua bón thuốc cho Vu Kì Thiên.
Chỉ là hắn vẫn hôn mê chưa tỉnh, môi mỏng mím chặt, Ngọc Ý thử mấy lần vẫn không bón xuống được.
"Thế tử không uống xuống được, biết làm thế nào đây?" Quản gia vô cùng lo lắng.
Ngọc Ý liếc nhìn Vu Kì Thiên, không suy nghĩ gì mở miệng uống một ngụm thuốc rồi miệng đối miệng với Vu Kì Thiên.
Quản gia và Liêu Tinh nhìn đến thất kinh, mặc dù như vậy có chút to gan nhưng nhìn thấy thế tử thật sự uống được thuốc xuống, hai người đều thầm thở phào một hơi, lập tức quay người đi, không dám nhìn thẳng.
Ngọc Ý bón xong một bát thuốc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quản gia, hai người đi làm việc đi, ở đây có tôi lo là đủ rồi." Ngọc Ý nói.
"Được." Quản gia lập tức lấy chiếc bát không ra ngoài, Liêu Tinh cũng đi theo ra, đứng canh ở bên ngoài.
Suy nghĩ trong đầu Ngọc Ý thoắt chuyển, lập tức đi vào phòng phẫu thuật không gian.
Cô tìm một đống bình thủy tinh trên giá rồi bắt đầu điều chế, trước đây những thứ đó đều là tẩm bổ, giải độc, điều dưỡng… hiện giờ cô xuyên tới dị thế, tình hình của Vu Kì Thiên tương đối đặc thù, vậy nên bắt buộc phải điều chế lại từ đầu.
Ngọc Ý bận rộn một lúc lâu, nhìn bình thuốc giải độc màu xanh đã được hơn một nửa, mặc dù còn thiếu một vài vị thuốc nhưng không gấp.
Nghĩ đến gương mặt của mình, Ngọc Ý lập tức bắt mạch cho mình, liền sau đó ánh mắt thoáng qua tia độc ác và sắc lạnh.
Quả nhiên là trúng độc rồi, người hạ độc không muốn lấy mạng của cô mà chỉ muốn hủy dung, thật là nham hiểm, phải biết rằng đối với một nữ tử cổ đại, gương mặt còn quan trọng hơn cả tính mạng
Loại độc này vừa hay chính là loại độc một thời gian trước Ngọc Ý đã từng nhìn thấy ở thời hiện đại. Cô đi thẳng tới chiếc giá hàng thứ ba, lấy chiếc mặt nạ giải độc đã luyện xong trong hộp xuống, sau đó bôi một lượt lên toàn bộ gương mặt mình.
Sau khi làm xong tất cả, Ngọc Ý mới ra ngoài.
Đêm đã khuya, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, Vu Kì Thiên đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, Ngọc Ý bận nửa buổi tối, cô đi thẳng tới nằm bên cạnh Vu Kì Thiên.
Vu Kì Thiên đang ngủ say, ngũ quan sắc nét, mặt mày như họa, trong phòng đang đốt nến đỏ, làm tăng thêm mấy phần ấm áp và lãng mạn.
Ngọc Ý mãn nguyện, tìm được một người đẹp trai như thế tử làm chồng cũng không tồi, cô đưa tay ôm lấy đôi mắt đang nhắm chặt của hắn.
…...
Ly vương phủ.
Sau khi trở về Bạch Tử Huân càng nghĩ càng tức, lửa giận bừng bừng, trước đây đều là người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý kia đuổi theo sau hắn ta, không màng sống chết nhất định phải gả được cho hắn ta, vậy mà không ngờ bây giờ lại dám lăng nhục hắn ngay giữa phố.
"Đáng chết!" Bạch Tử Huân chửi rồi cầm bình rượu trên bàn lên, ngẩng đầu tu ừng ực.
Vị cay của rượu thiêu đốt cổ họng của hắn ta, làm hắn càng thêm bực bội.
"Điện hạ, sao người lại uống nhiều rượu như vậy, thần thiếp đã đặc biệt hầm canh an thần đưa đến cho người." Một nữ tử từ ngoài cửa tiến vào, dáng người thướt tha, dung mạo kinh diễm, chiếc váy lụa màu hồng trên người càng tô điểm thêm cho vóc dáng yểu điệu của nàng ta, người đến chính là Lạc mỹ nhân.
Lạc Như Tình lo lắng bước tới, định đỡ người dưới đất lên.
Chỉ là nàng ta còn chưa chạm đến Bạch Tử Huân thì đã bị hắn ta kéo mạnh một cái, cả người Lạc Như Tình ngã vào trong lòng của Bạch Tử Huân, y phục ở vai cũng bị kéo xuống một chút, làm lộ vai ra.
Má Lạc Như Tình lập tức đỏ lên vì xấu hổ, nhìn Bạch Tử Huân đầy tình tứ: "Vương gia, người xấu quá."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...