Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng sững sờ, Ngọc Ý này quá không cẩn thận, ở trước mặt bệ hạ và nơi đông người như thế này, người phụ nữ này mặt dày thật đó.

Mặc dù Vu thế tử trông rất đẹp trai, dung mạo như Phan An, nhưng cũng nổi tiếng là một người tàn nhẫn và quyết đoán, lạnh lùng vô tình, nên ở kinh thành có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ nhan sắc của Vu thế tử, nhưng lại không muốn nhảy vào hố lửa này, dù sao cũng có lời đồn thổi là hắn ta đoản mệnh, không sống được mấy năm nữa.

Ngọc Ý này không biết có bị ngốc không, quyến rũ ai không quyến rũ lại trêu chọc Vân thế tử, còn bày tỏ tình cảm ở trước mặt mọi người, đây có khác gì đang tìm cái chết.

Ngay cả hoàng đế ngồi trên cao cũng không khỏi cau mày, trong lòng không nhịn được mà mắng nhiếc Ngọc thừa tướng sinh ra thứ con gái gì mà vô lễ như thế này.

Nhưng hoàng đế lại càng tò mò Vu Kì Thiên sẽ như thế nào?

Vu thế tử từ trước đến nay thanh tâm quả dục, thật sự sẽ bị người phụ nữ xấu xí này làm rung động?

Dù sao khuôn mặt kia quả thật vô cùng xấu, nếu như không phải nể mặt nàng đã giúp hắn ta giải quyết chuyện của thành Nam Nguyên, hoàng đến đã kêu người đuổi nàng ra ngoài từ lâu rồi.

Ngay cả bản thân Ngọc Ý cũng phỉ nhổ ở trong lòng, có phải chơi hơi quá, có lẽ thế tử không biết ôm hôn từ khoảng cách xa có ý gì, nếu như tên tiểu tử này từ chối mình, thì sẽ vô cùng mất mặt.

Nhưng cũng không sao, vốn dĩ cô cũng cố ý để cho hoàng đế nhìn thấy sự mê trai, vô lễ của mình, như vậy cô mới có thể càng an toàn.

Nhưng giải quyết được vấn đề mà tất cả văn võ trong triều đều không giải quyết được, còn tiến lùi thỏa đáng, túc trí đa mưu, lại không phải là người của hoàng thất, với tính cách đa nghi của hoàng thượng, sợ là cô sẽ không sống được mấy ngày nữa.


Vu Kì Thiên vẻ mặt lạnh lùng, thu hết biểu cảm trên mặt của Ngọc Ý vào mắt, nghĩ đến cô vì mình mà châm cứu cả buổi tối, đôi môi mỏng của Vu Kì Thiên hơi cong lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc, khinh bỉ, hoài nghi của mọi người, Vu Kì Thiên giơ tay ra ôm lấy Ngọc Ý, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng.

"Hài lòng chưa?"

Bản thân Ngọc Ý cũng vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt đen như than, còn lốm đốm, khỏi phải nói là buồn nôn đến mức nào, bản thân nàng cũng không nhìn tiếp được nữa, thế tử này khẩu vị nặng thật đó, như này mà cũng hôn được.

Giây phút này, Ngọc Ý thậy sự bái phục dũng khí của hắn.

"Hài lòng, rất hài lòng, công phu trên giường của thế tử không ai có thể đuổi kịp, ta rất thích." Ngọc Ý cố tình tỏ ra ngượng ngùng nói.

Những người khác ở bên cạnh đều ngại đến mức mặt đỏ ửng, lần lượt quay người đi, không dám nhìn nữa, trong lòng thầm phỉ nhổ, Ngọc Ý đúng là đồi phong bại tục.

"Khụ khụ!" Hoàng đế ngồi trên cao cũng không chịu được nữa, ho hai tiếng, phá vỡ sự ngượng ngùng này.

Ngọc Ý này đúng là mặt dày, ở trước mặt mọi người mà dám ôm hôn nhau, còn nói những lời đồi phong bại tục như vậy, quá xấu hổ.


Lúc này, Vu Kì Thiên mới buông Ngọc Ý ra, vẻ mặt thờ ơ, hờ hững: "Vi thần và Ngọc tiểu thư tâm đầu ý hợp, lúc nãy đã thất lễ, mong bệ hạ không trách tội."

"Hoàng thượng xin lỗi, thần nữ nhìn thấy thế tử nên quá kích động, cái gọi là một ngày không gặp giống như cách ba thu, cả ngày hôm nay thần nữ chưa gặp thế tử, nên rất nhớ thế tử, mong bệ hạ lượng thứ." Ngọc Ý không hề che giấu sự ái mộ của mình với Vu Kì Thiên.

Hoàng đế liếc nhìn hai người, vẻ mặt nghiên túc nói: "Hủy hoại phong tục, đang ở trên triều mà các người dám làm như vậy, không sợ trẫm trị tội hai người sao?"

"Hoàng thượng, thần nữ và thế tử bị oan, đây gọi là tâm đầu ý hợp, tình cảm khi đã sâu đậm sẽ trở nên nồng nàn, bây giờ chúng thần đang ở trong trạng thái này. Hậu cung của bệ hạ có ba nghìn mỹ nữ, chắc chắn cũng có người khiến bệ hạ yêu sâu đậm đúng không."

Đôi mắt đen nháy của hoàng đế hơi nheo lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, dưới đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự bi thương, đột nhiên mất hứng.

"Trẫm mệt rồi, các người lui xuống đi." Hoàng đế lạnh lùng nói một câu.

"Vâng." Ngọc Ý kéo Vu Kì Thiên đi, những người khác cũng lần lượt lui xuống.

Ra khỏi hoàng cung, Ngọc Ý và Vu Kì Thiên lên xe ngựa, Ngọc Ý không hiểu hỏi: "Thế tử, hoàng thượng không có người mà mình thích sao? Lúc nãy ngài ấy trông rất buồn?"

"Lúc hoàng thượng vẫn còn là thái tử, quả thật có cùng với một người phụ nữ tâm đầu ý hợp, thích nhau, năm đó thái tử bị nước thù địch bao vậy, người phụ nữ kia không quan tâm đến tính mạng mà đi cứu người.


Hai người đã cùng trải qua sống chết, thề non hẹn biển, lúc đó cả kinh thành đều coi trọng bọn họ, vô cùng ngưỡng mộ, chỉ tiếc là tạo hóa trêu ngươi.

Tiên hoàng ban hôn cho thái tử, liên hôn với công chúa của nước Bắc Li, thái tử thà chết cũng không đồng ý, tiên hoàng dùng tính mạng cả nhà người phụ nữ kia để uy hiếp, thái tử vì muốn bảo vệ nàng ta chỉ có thể đồng ý, hơn nữa còn đồng ý cả đời này không gặp mặt.

Sau này tiên hoàng qua đời, thái tử đăng cơ, chuyện đầu tiên mà người làm chính là đi tìm người phụ nữ kia, kết quả người phụ nữ kia đã bị bệnh nặng, hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Hoàng đế tìm tất cả đại phu nổi tiếng trong thiên hạ muốn cứu người phụ nữ kia, nhưng vẫn không có kết quả, nhưng hoàng thượng chưa từng bỏ cuộc, năm nào cũng dán hoàng bảng." Vu Kì Thiên trả lời.

Ngọc Ý cau mày: "Đến bây giờ vẫn còn hôn mê, không phải là người sống như chết sao?"

Ở thời hiện đại cô đã từng gặp rất nhiều người thực vật. Những bệnh nhân được cô chữa trị đều tỉnh lại. Đôi mắt phượng của Ngọc Ý lóe lên sự tinh ranh, xem ra cô lại có thêm một tấm vương bài rồi, ngày nào đó phải đi xem người phụ nữ đang hôn mê kia.

"Sáng với chiều ngày hôm nay, ta vẫn còn đang hôn mê, quản gia đã thay ta đi đến Ngọc phủ đưa sính lễ." Vu Kì Thiên đột nhiên lên tiếng.

"Quản gia rất biết việc, ngày mai chúng ta thành hôn, sau này ta chính là người của ngài, thế tử, ngài phải đối xử tốt với ta đó." Ngọc Ý nịnh hót nói.

"Được, ngày mai chúng ta thành hôn, ngươi có yêu cầu gì?" Vu Kì Thiên hỏi. harry potter fanfic

"Không có yêu cầu gì cả, thế tử xem xét mọi việc để làm là được, ta không thích lễ tiết rườm rà."

"Vậy thì sẽ giản lược tất cả."


"Được, có thế tử ở đây, ta yên tâm rồi. Thế tử, ta buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, đến nhà thì gọi ta dậy." Ngọc Ý ngáp một cái, dựa sát vào góc xe ngựa.

"Được."

Không lâu sau, đầu của Ngọc Ý giống như con gà đang mổ thóc, cả người lắc trái lắc phải, thấy cô sắp đập người vào cửa sổ xe ngựa, Vu Kì Thiên nhẹ nhàng đưa tay ra, Ngọc Ý lập tức dựa vào vai hắn.

Nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, khóe miệng Vu Kì Thiên hơi cong lên.

Nha đầu này xảo quyệt giống như một con hồ ly, ở hoàng cung, trước mặt hoàng thượng cố ý tỏ ra mê trai, nhất định là muốn giảm bớt sự nghi ngờ của hoàng thượng, rốt cuộc nàng còn mang đến cho mình bao nhiêu sự bất ngờ nữa.

Rõ ràng biết cô giả vờ, nhưng Vu Kì Thiên vẫn lựa chọn phối hợp với cô.

Vu Kì Thiên liếc nhìn Ngọc Ý đang dựa vào vai mình, lông mi cong cong như cánh ve sầu, dài và dày, hơn một nửa khuôn mặt đen xì, quả thật rất xấu. Đôi môi anh đào mềm mại, hồng hào giống như bôi mật, khiến Vu Kì Thiên nhìn đến mức thất thần.

Nghĩ đến lời Liêu Tinh nói, tối qua nàng ta và mình nằm trong cùng một thùng tắm, hơi thở của Vu Kì Thiên đột nhiên trở nên nặng nề, dái tai hơi đỏ lên. Nhìn đôi môi mềm mại kia, ánh mắt Vu Kì Thiên càng sâu hơn, theo bản năng đến gần.

Chỉ là, khi hắn chỉ còn cách Ngọc Ý 1cm thì dừng lại, đột nhiên rời đi.

Hắn đang làm cái gì vậy, không phải từ trước đến nay khả năng kiềm chế của hắn vẫn rất tốt sao, tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ như vậy, Vu Kì Thiên cảm thấy mình nhất định đã bị điên rồi, hắn vội vàng ngồi thẳng dậy, eo thẳng tắp.

Hắn không ngờ, Ngọc Ý đang nhắm mắt thầm thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui