Nhận thấy nàng không có ý trả lời, Tần Sở tiếp tục biện minh
" ta là người bệnh"
"..." được! huynh là bệnh nhân!
Liễu Vân không trả lời mà im lặng khuấy cháo múc từng muỗng giúp Tần Sở ăn
Tần Sở dù không biểu hiện gì nhưng khoé môi lại cong nhẹ...!rất phối hợp với nàng nhanh chóng ăn xong bát cháo
" quận chúa, có người tìm người!"
Một vị binh sĩ vào cúi đầu báo cáo, lời vừa dứt liền thấy không khí xung wuanh lạnh đi vài phần
Đang vui vẻ hưởng thụ cảm giác riêng tư cùng nàng lại bị người phá đám, trong nháy mắt tâm trạng Tần Sở tuột dốc không phanh tặng cho binh lính không biết thức thời một ánh mắt đầy sát khí
" có biết là ai không?"
Nàng ôn nhu hỏi lại
" không biết ạ! chỉ nhờ truyền lời muốn gặp quận chúa bàn chuyện lâu dài"
" mấy người?"
" chỉ đi một mình!"
" mời vào lều trước, ta đến ngay!"
" vâng"
Binh sĩ nhận lệnh rời đi
" huynh nghỉ ngơi thêm chút đi, vai ngày nữa sức khỏe khôi phục sẽ bắt đầu giải độc"
" ừm"
.../ trong lều/...
" không biết vị đại thúc đây xưng hô thế nào?"
Nàng mỉm cười nhìn nam nhân trạc tứ tuần lên tiếng hỏi
" tại hạ Lục Lâm...!tiểu thư là..."
Nam nhân nhìn nàng có chút tò mò, y phục không quá nổi bật lại không thiếu phần nhã nhặn cao quý, tông màu lạnh cộng với khí tức trên người càng làm người khác bất giác kính trọng mình, hắn tuy là dân đen nhưng từng đọc qua kinh thư nên hiểu chút lễ nghĩa phép tắc mới được mọi người tôn làm lão đại
Ăn mặt thể này chắc chắn là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng xưng hô khiêm nhường thế này thật đáng khâm phục đi!
" tiểu nữ Liễu Vân! Lục thúc đến là đã nhận lời hợp tác với chúng ta?"
Nàng cười nhẹ đáp lời, di chuyển đến phía đối diện Lục Lâm mà ngồi xuống
" Liễu tiểu thư, ta thay mặc mọi người đến là có hai việc...!một là đa tạ bài thuốc của tiểu thư đã cứu những đứa bé trẻ bị bệnh, còn hai là vì chuyện hợp tác..."
" Xin Lục thúc nói rõ"
Nàng một bộ dạng nghiêm túc ngồi đối diện Lục Lâm tiện tay rót cho ông một chung trà
" cùng chẳng có gì! chỉ cần tiểu thư có thể không để những quan binh kia vào núi gây cản trở cho mọi người ta liền chấp thuận...!mọi người cũng nhờ ta chuyển lời đến là muốn gặp người một lần!"
Thôn dân nơi này cực kì ghét những nhà quan lại hay các nhà phú hào vị họ luôn bắt tay chèn ép dân nghèo, nhưng nay nghe lão nhị kể về nàng pại muốn gặp một lần! họ tuy ở trên núi nhưng cũng chẳng mù tin tức bên ngoài! quận chúa duy nhất của Dại Đông quốc đang ở đây ai lại chẳng muốn gặp!
" đây đúng là vinh hạnh của tiểu nữ...!Lục thúc có thể hay không cho ta biết trong núi có bao nhiêu hộ dân?...!tiểu nữ muốn tặng cho mọi người chút quà gặp mặt!"
Hôm tìm thảo dược nàng đi hơn nữa quả núi cũng chẳng thấy bóng dáng người nào...!dù biết sau những bụi cây có người luôn quan sát nhưng không cảm nhận được ác ý nên nàng cũng chẳng vạch trần!
" tiểu thư đã có lòng! mọi người cũng chỉ muốn gặp mặt vị quận chúa trong lời đồn đại mà thôi!"
" cũng chẳng phải là vật quý giá gì! mong Lục thúc có thể cho tiểu nữ biết!"
"...!trong núi cũng chỉ có hơn trăm hộ dân...!tiểu thư..."
" hơn trăm hộ? cũng không nhiều lắm! tiểu nữ sẽ sắp xếp quà gặp mặt cho mọi người...!phiền Lục thúc hai ngày sau nhờ một vài vị hảo Hán đến dẫn đường cho tiểu nữ...!tiểu nữ cũng muốn tìm hiểu chút về việc sinh hoạt của mọi người để mở rộng tầm mắt...!mong Lục thúc không từ chối!"
" được!"
Nhìn ánh mắt từ suy tư chuyển sang quyết tâm rồi lại đong đầy sự mong chờ được học hỏi đến mức như muốn phát sáng của nàng làm Lục Lâm vô thức gật đầu...!nàng cũng thật biết cách khiến người đối diện thoải mái giao tiếp đi!
" Đa tạ Lục thúc!"
Nàng cười híp mắt cảm tạ
" chuyện cần nói đã nói xong...!Lục mỗ xin cáo từ"
" mong một ngày không xa tiểu nữ được cùng Lục thúc tâm sự chuyện nhân sinh!"
" được"
" cáo từ!"
Hai người rời đi đều đạt được mục đích, giấc ngủ không sâu làm nàng mệt mỏi nhưng khi đạt được điều mình cần liền hăng hái xoăn tay áo kéo Nhị Dạ vào rừng tìm quà đáp lễ làm A Tam tức không nói nên lời! tại sao khi cái tên kia vừa đến lại thân thiết với vương phi như thế! một ngày không có việc đều dính nàng như sam! aizzz vương giaaa người mau khỏe lại a! không thì nương tử ngài sẽ bị tình định cuỗm mất!!!
Quan sát khái quát một vòng nhận định thảm thực vật, các loại động vật và hái các dược liệu về trồng, nàng vui vẻ đi về, Nhị Dạ lại ôm một giỏ đầy thảo dược mà mơ màng...!hắn cũng học y nhưng đâu ra mấy vị thuốc lạ này thế? sách của Tiểu Thất Nguyệt* viết thiếu sao?
*** Dạ Nguyệt các có sáu thành viên do Liễu Ngọc hướng dẫn thực tập, vì đều là nam nhân nên nàng lấy "Dạ " trong " Dạ Nguyệt" đặt tên nếu là nam nhân gia nhập, lấy " Nguyệt" trong " Dạ Nguyệt" đặt tên cho nữ nhân gia nhập hội.
Liễu Ngọc chỉ học y " không có sức sát thương khi chiến đấu " nên lấy hiệu Thất Nguyệt_ nhỏ nhất trong bảy người
Vừa về đến nơi tập kết cũng đã đầu giờ chiều, Liễu Vân lại xuống bếp nấu chút cháo dinh dưỡng cho hai người bệnh, " tiện tay" nướng " chút thịt" cho binh sĩ ăn bồi bổ
Trương Thế được nàng băng bó vài ngày liền khôi phục như bình thường lại không chịu đi mà ở lì xì đây ăn bám, nàng cũng chẳng có thời gian để mắt đền hắn nên không quan tâm, đẩy nhiệm vụ bưng cháo cho A Tam rồi cũng tự múc bát cháo cho Tần Sở
A Tam nhắc đến tên mặt dày đòi ở lại liền cau có không muốn đi nhưng nghe được nàng đổi chủ y bảo hắn mang cháo cho Tần Sở liền một đường chạy như bay đến lều của Trương Thế
Liễu Vân: "???"
Có phải A Tam do độc phát nên bị bất bình thường không?
.........
" vương gia!"
Rút kinh nghiệm lúc trưa nên không mất bao lâu sau lúc gọi Tần Sở cũng tỉnh, hắn hay ngủ cũng chẳng phải do mệt hay sức khỏe còn yếu mà là nàng thêm một vị vào thuốc của hắn.
Cứ để hắn thức như thế, với tính cảnh giác cao hơn người của mình sớm muộn cũng bị hỏng não!
Xem như đây là thời gian xả stress cho hắn đi!
" ta nấu cho huynh! ăn chút đi!"
" ừm"
Lần này hắn tự giác ăn, ừm...!cảm giác không tệ
" hai ngày sau ta có việc, khi về sẽ giải độc cho huynh luôn.
Trong thời gian này đừng dùng quá sức, tập trung cho tinh thần thoải mái chút"
" ừm"
" huynh gặp A Tứ chưa?"
Từ hôm về đến giờ nàng hầu như chẳng thấy A Tứ đâu, chẳng phải hắn bảo tìm Tần Sở sao?
Tần Sở dừng động tác, mày khẽ nhíu lại lắc đầu
A Tứ? không phải bảo vệ Tam hoàng huynh sao? hắn ở đây làm gì
" ừm"
.../ hai ngày sau/...
" phiền các vị dẫn đường"
Nàng cúi đầu quy cũ trước bốn nam nhân to lớn lực lưỡng, phía sau là hai xe đẩy chứa nhiều loại cỏ khác nhau trong chậu và hai chiếc rương lớn cùng một cái bao khá to
Đi khoảng hai khắc thì dừng tại một chỗ khá lùm xùm nhiều cây to che khuất tầm mắt, hai người bỏ xe đẩy xuống đi đến phía trước đẩy tảng đá to qua một bên, phía trong hiện ra một lối mòn có hai người trung niên một nam một nữ đang đứng dường như là chờ ai đó
Vừa dời tảng đá xong họ liền bước ra với vẻ mặt tươi cười, thân thiện chào hỏi
" vị đây là quận chúa Bạch Liên?"
Nữ nhân trung niên lên tiếng trước, vừa nhìn thấy nàng từ xa đã xinh đẹp vạn phần, lại không ăn vận cầu kì để thể hiện mình là người cao quý hảo cảm liền tăng vọt.
Nhưng để chắc chắn là không nhận sai người đành cất tiếng dò hỏi
" đại thẩm quá lời, tiểu nữ tự Liễu Vân"
Nàng cúi người khiêm nhường phủ nhận
" hahaha Liễu cô nương, mời vào! mời vào!"
Vị đại thúc nhận ta nàng không muốn dùng thân phận để xưng hô mà là dùng tư cách của một nữ nhân bình thường để nói chuyện bèn vui vẻ mời vào trong
" đa tạ đại thúc!"
Đại thăm cũng lờ mờ nhận ra, nụ cười bên môi càng thêm nhiệt tình thân mật nắm tay nàng kéo vào trong, miệng cất tiếng đầy vui vẻ
" đúng đúng đúng! chúng ta mau vào trong! bọn trẻ thực rất muốn gặp Liễu cô nương"
" đại thẩm và đại thúc cứ gọi con là tiểu Vân hay Vân nhi đều được ạ! không cần phải khách sáo như thế!
Nàng cũng cười theo cất lời
"được! được! hahaha"
Vào sâu chút liền thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ buổi sáng chiếu lên khóm hoa trước một cửa rào khá to bằng gỗ, bên trong có rất nhiều người đang đứng, đa số là phụ nữ và trẻ em
" các vị đây là..."
Nàng nghi hoặc nhìn sang đại thẩm bên cạnh hỏi nhỏ
" không có gì đâu! mọi người nghe lão đại nói cô nương chấp nhận đến còn mang cả quà gặp mặt theo nên muốn ra chào đón"
" đứng lâu như thế thực không tốt"
Nàng nhíu nhẹ mày buông tay vị dại thẩm đi cùng tiến nhanh bước chân về phía trước nói lớn
" các vị không cần nhọc lòng như thế sẽ tổn hại thân thể"
" không sao! cũng chẳng phải việc gì nặng nhọc...!cô nương đây là..."
Vị lão bà đứng đầu cười hiền hỏi
" thưa bà bà, tiểu nữ tự Liễu Vân, người tuổi đã cao không nên đứng lâu sẽ dễ nhức mỏi!"
Nàng mỉm cười ôn nhu dìu bà lão đến chiếc ghế gỗ cách đây không xa
Lúc này mấy vị đại hán mới đẩy xe đồ nang nhờ vào
" đây là quà gặp mặt của tiểu nữ...!mong các vị dại thẩm nhận lấy!"
Nàng mơ hai chiếc rương ra trước, bên trong có rất nhiều vải trung phẩm đa màu sắc, hoa văn cũng rất nhiều hình dạng phân theo từng lứa tuổi
" tỷ tỷ xinh đẹp, muội có quà không?"
Tay áo bị kéo nhẹ, nàng lướt mắt xuống nhìn tiểu hài tử chỉ cao ngang thắt lưng mình đòi quà, hai mắt sáng ngời long lanh mong đợi đáp án
" tất nhiên là có! các muội có muốn ăn kẹo không? ta sẽ làm cho các muội vài viên"
Nàng xoa đầu tiểu hài tử nắm tay áo mình mỉm cười ôn nhu hỏi
" có ạ! để cũng muốn ăn!".
Kiếm Hiệp Hay
Cả toán nhóc động thanh đáp
" được! giờ tý tỷ sẽ làm cho mọi người có được không?"
" được ạ"
" đại thẩm, có thể hay không cho tiểu Vân biết phòng bếp ở đâu?"
" hahaha phòng bếp ở bên kia...!ta dẫn con đi"
" vâng"
Cả bầu không khí trò chuyện vui vẻ đến không ngờ! cũng chẳng ai ngờ vị quận chúa Bạch Liên trong lời đồn đại cứu giúp vấn đề nan giải hàng trăm năm nay của quốc gia lại thân thiện hòa đồng thể này
...__________...
Thật bùn vì hôm qua vẫn không đăng được thêm một chap nữa...!xin lỗi vì đã làm đọc giả nào đang chờ chap tiếp theo trong ngày ạ:((.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...