...!/ Phủ Tần vương/...
“ Vương gia, trên mũi tên có độc, thứ lỗi ta bất tài không thể đoán được đây là độc gì, cũng may mũi tên không bắn trúng chỗ hiểm, ta về sẽ dốc sức tìm phương pháp để chữa trị cho người.”
A Tam_một trong bốn thuộc hạ thân cận của hắn lên tiếng nói.
A Tam là một trong những người giỏi về y thuật nhất nhưng vẫn không nhìn ra Tần vương trúng độc gì!
“ Được rồi, ngươi lui xuống đi, đừng cho A Nhất và A Nhị biết.”
“ vâng!” A Tam nói xong thì nhận lệnh lui ra.
*Cốc cốc cốc*
“ Vào đi!”
“ Vương gia, vị cô nương đó đã được đại phu chữa thương rồi ạ”
Người vừa nói là A Nhất một trong những thuộc hạ thân tín của Tần Sở.
Tần vương đang ngồi thưởng thức trà ngon nhẹ liếc mắt hỏi lại:
“ Vết thương thế nào?”
“ Thưa vương gia, cô nương này bị thương khá nặng, trên lưng có hai vết đao, phần bụng bị đâm khá sâu và nhiều vết thương ngoài da.
Đại phu đã băng bó cho nàng ấy cũng đã kê thuốc, cho người chăm sóc cô ấy rồi ạ.
Trong cơ thể cô nương này còn chút thuốc gây mê nên có thể sẽ tỉnh lại lâu hơn bình thường.”
“ Được rồi, ngươi lui xuống đi”
“ Vâng!”
Tần Sở trầm mặc suy nghĩ, rốt cuộc ai lại cho người ám sát đại hoàng tử, có liên quan đến vị cô nương kia không, nhìn y phục của nàng ta có chút kỳ hoặc, trước giờ trong kinh thành cũng không có nữ tử nào có học võ, cũng chẳng có nữ tử nào một thân một mình đối chọi với nhiều nam nhân như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, không hoảng loạn hay khóc lóc sợ hãi.
Xem ra ta phải để tâm đến việc này nhiều hơn!
( Liễu Vân là xuyên cả thể xác luôn nha.
Với lại chị nhà không khác biệt gì so với ‘ Liễu Vân’ ở đây ngoài độ sắc bén nên không ai nhận ra)
/ Hai ngày sau/
Nữ tử nằm trên giường sắc mặt đã có chút hồng hào không còn trắng bệch đến đáng sợ như hôm qua nữa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng động cô từ từ lấy lại nhận thức mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ làm cô hơi chói mắt phải mất một lúc mới định thần lại được.
Nha hoàn thấy cô đã tỉnh thì rót cho cô chung trà rồi hỏi:
“ Tiểu thư, người có cảm thấy đau ở đâu không? Có cần nô tỳ giúp người gọi đại phu không?”
Cô lắc nhẹ đầu, bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng, Thấy vậy cô mở miệng khẽ nói, giọng hơi khàn vì vừa tỉnh lại:
“ Là ngươi đã cứu ta?”
“ Nô tỳ không rõ ai đã cứu tiểu thư, nô tỳ chỉ nhận lệnh chăm sóc cho tiểu thư!”
“ Đây là đâu?”
“ Đây là phủ của Tần vương.”
Nô tỳ vẫn giữ thái độ cung kính đáp lời cô.
“ Được rồi, ngươi lui ra đi.
Ta muốn nghỉ ngơi”
Nói xong nàng nhắm mắt xoay người ngủ tiếp.
“ Vâng, khi nào người muốn ăn chút gì đó thì gọi nô tỳ.”
Nói xong nha hoàn cũng ra ngoài cho người báo tin cho Tần vương.
/ Viện Trúc Lâm/
“ Vương gia, vị tiểu thư kia đã tỉnh rồi ạ.”
“ Ừm”
Tần Sở chỉ nói một từ duy nhất, hạ nhân trong phủ cũng chẳng còn gì xa lạ với thái độ tiếc chữ hơn vàng của vương gia nhà mình nên biết điều lui xuống.
“ A Nhất, ngươi đi xem xem nàng ta có biểu hiện gì khác thường không?”
“ Vâng”
Chỉ nghe một tiếng vâng, thân ảnh của A Nhất liền biến mất nhanh như chớp không một tiếng động.
Sau khi tỉnh lại một lần nữa, nàng nằm thẩn thờ nhìn trần nhà sắp xếp lại những kí ức từ lúc xuyên không đến giờ.
Ở đây nàng không quen ai cả nên trước nhất vẫn phải đề phòng một chút, phải tìm ra người muốn ám hại nàng, nhưng bây giờ nàng cần phải biết được đây là đâu rồi tính tiếp.
Suy ngẫm xong thì nàng ngồi dậy vệ sinh cá nhân, búi tóc đơn giản, cài thêm cây trâm ngọc để cố định rồi cho người mang thức ăn vào.
Hôn mê hai ngày cộng thêm việc bị thương nữa nên da bụng nàng cũng sắp dính vào da lưng luôn rồi!
Nàng bình thản dùng bữa xong thì cho người dọn dẹp, nhấc chân đi dạo xung quanh cho tiêu thức ăn, sẵn tiện hoạt động nhẹ xem vết thương đã hồi phục đến mức nào rồi, đi một lát nàng ngồi xuống chiếc bàn đá gần đấy, vừa rót trà vào chén vừa mở miệng nhẹ nhàng nói, chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng cất lên không quá lớn nhưng đủ để người nào đó quan sát nàng nãy giờ nghe được!
“ Ra đây đi!”
A Nhất ngạc nhiên, thầm nghĩ không lẽ vị cô nương này thực sự có vấn đề? Chẳng lẽ trong phủ của vương gia cũng có người của nàng sao? Không thể nào! người trong phủ từ lính canh đến hạ nhân đều được lựa chọn cẩn thận, tuyệt đối trung thành với vương gia.
Vậy ai có thể trà trộn vào chứ? Ta nhất định phải nhìn xem dung mạo của kẻ phản bội vương gia!
Nghĩ vậy nên A Nhất tiếp tục quan sát xung quanh xem có kẻ nào khả nghi không nhưng điều hắn không ngờ tới là một vật nhọn đang hướng hắn mà lao tới!
Cây trâm trượt qua mặt hắn để lại một vết xước nhỏ rồi cắm chặt vào thân cây phía sau.
Nếu không nhanh tay lẹ mắt chắc giờ mặt hắn đã không còn nguyên vẹn rồi, nhưng cũng vì né tránh mà hắn trượt chân khỏi cành cây rơi xuống đất.
Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, giọng nói đầy sát khí:
“ Ngươi là ai? Tại sao theo dõi ta?”
“ Ngươi phát hiện ra ta sao?”
A Nhất ngạc nhiên dùng tay chỉ vào mặt mình mà nói với nàng.
Nàng nheo mắt nhìn hắn:
“ Nói!”
A Nhất im lặng nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ hắn là đệ nhất ám vệ trong phủ, từ trước đến giờ chưa từng có ai phát hiện ra bị hắn theo dõi, nàng là người đầu tiên!
Sau một khắc im lặng, sự kiên nhẫn cuối cùng của nàng mất sạch.
Nàng ném chung trà về phía hắn rồi nhanh như cắt dùng một tay bẻ tay phải hắn ra sau, nâng chân đạp vào đầu gối bên trái hắn từ phía sau làm hắn khuỵu xuống, tay còn lại thì cầm chặt đầu trâm kề vào cổ hắn, mày khẽ nhíu gằng giọng hỏi lại:
“ Tại sao theo dõi ta?”
A Nhất bất ngờ, không ngờ nàng hành động nhanh đến mức hắn trở tay không kịp, khi định thần lại thì nàng đã chế trụ hắn đến không thể cử động, chưa kịp trả lời thì cây trâm trong tay nàng đã cho hắn một vết cắt nhỏ, máu đỏ rỉ ra ngoài.
“ Ta không có quá nhiều kiên nhẫn với ngươi, hoặc là khai ra kẻ chủ mưu...!hoặc là ngươi sẽ được im lặng mãi mãi!”
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ tuổi mới lớn nhưng sát khí tỏa ra từ người nàng làm A Nhất hơi hoảng.
Từ trước đến nay ngoài vương gia ra hầu như không có ai lại có loại sát khí bức người này, xem ra hắn đã khinh thường nàng rồi!
“Cô nương, ta là A Nhất hộ vệ của vương gia, vương gia nhờ ta đến chuyển lời đến cô nương xem cô nương đã khỏe chưa, vương gia có đôi lời muốn hỏi cô nương...”
“ Vương gia? Ta không quen ai là vương gia cả, nếu ngươi thực sự đến truyền lời thì tại sao phải đứng ở nơi kín đáo như vậy? Tại sao lúc nhìn thấy ta lại không vào chuyển lời?”
Khoé môi A Nhất giật giật, không ngờ lúc nàng tỉnh đã phát hiện ra hắn theo dõi nàng.
Hắn lại cảm giác cổ mình hơi nhói lên hắn gấp gáp nói:
“ Cô nương, có gì từ từ nói, ta sẽ trả lời cho cô nương, người buông tay trước đã được không?”
Nàng nheo mắt, tay lại siết chặt thêm
“ Tại sao ta phải tin ngươi?”
Hắn thực sự không biết nói gì, nàng thực không dễ nói chuyện, cũng quá đa nghi rồi!
“ Cô nương, ta thực sự không gạt người!”
Suy nghĩ một lát, nàng nói:
“ Được, ta tạm tin ngươi.”
Nàng buông tay ra, ngồi xuống ghế rót hai chung trà thản nhiên vừa uống trà vừa nói:
“ Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói dối đừng trách ta không nương tay!”
A Nhất khóc ròng trong lòng, chưa từng có nữ nhân nào có thể uy hiếp hắn đến mức này! vương gia! lần này người không thể trách ta không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể trách nàng ta quá thông minh thôi!
“ Cô nương, ta là A Nhất, thuộc hạ của Tần vương.
Vương gia sai ta đến đây để quan sát người, xem người có phải thực bị nạn hay là âm mưu đánh lạc hướng chúng ta để thích khách chạy thoát, vương gia nghi ngờ cô nương có liên quan đến vụ thích sát đại hoàng tử”
“ Người cứu ta là ai?”
Nàng không mặn không nhạt thốt ra một câu
“ Là vương gia”
“ Ngươi về thông báo với vương gia gì đó của ngươi, nếu có thắc mắc thì trực tiếp đến hỏi ta, còn nếu cứ mờ mờ ám ám mà theo dõi như vậy ta sợ có lúc mình không chịu được mà tiễn các người về tây thiên đấy!”
Nàng đanh giọng nói, đôi mắt màu hạt dẻ lại tỏa ra một tầng hàn khí làm A Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“ Ta sẽ chuyển lời cho vương gia, cô nương cứ nghỉ ngơi trước, tại hạ cáo từ”
Hắn nói xong thì chạy như bay ra khỏi phòng nàng.
Sát khí này sao cứ thấy quen quen...!liệu có khi nào ở đó thêm một lát hắn sẽ bị đông cứng không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...